Chương 58. Tiêu rồi
Sau đó, Thẩm Mạn không còn tiếp tục quan tâm đến diễn biến của sự việc nhưng tên theo dõi đã quấy rối anh suốt mấy năm quả thực đã biến mất.
Theo lời Từ Chu Dã thì không biến mất không được, gã đàn ông to lớn kia còn chuyên nghiệp hơn tên theo dõi nhiều. Cứ mỗi lần gã ta ra khỏi nhà, không quá năm trăm mét là có thể phát hiện bóng dáng gã đàn ông ở một góc nào đó phía sau.
"Tôi sẽ mãi mãi nhòm trộm anh... mãi mãi... mãi mãi..." Gã đàn ông dùng hành động thực tế, đưa câu nói này lên đến mức cực điểm.
Hiện tại, giải mùa xuân đã đi được nửa chặng đường. UN chính là ngựa ô bất ngờ xuất hiện mùa giải này, sau khi đối đầu với một loạt đội tuyển của HCC, họ không thua một trận nào, giành chiến thắng trong tất cả các cuộc đối đầu, nhìn vào cục diện hiện tại chắc chắn họ sẽ bước vào vòng playoffs.
ACE và TKR theo sát phía sau, sau khi Inner quen với nhịp độ của HCC, hắn ta nhanh chóng bù đắp khuyết điểm đường dưới của TKR, dẫn dắt TKR thắng liên tiếp.
Về phần ACE, ngôi sao sáng nhất mùa giải này lại không phải là Thẩm Mạn mà là Từ Chu Dã.
Trong trò chơi này, vị trí đi rừng là người nắm giữ nhịp độ trận đấu ở giai đoạn đầu. Từ Chu Dã như sinh ra là để dành cho sàn đấu, phong độ của cậu trong trận đấu còn tốt hơn khi đấu tập bình thường.
Đường dưới của Thẩm Mạn đã thuộc hàng đỉnh cao nhưng Từ Chu Dã không hề bị lu mờ bởi ánh hào quang của anh. Mười trận đấu, số lần hai người giành danh hiệu Tuyển thủ xuất sắc nhất là chia đều 50-50 và có một lần là nhờ hỗ trợ Triệu Nhuy với những cú móc chuẩn xác.
Kể từ khi thể hiện tuyệt kỹ Chó Điên trên sân khấu thế giới, tướng Chó Điên của Từ Chu Dã chưa bao giờ rời khỏi vị trí cấm. Vẫn có đội không tin vào điều xui xẻo, cố tình thả Chó Điên cho cậu rồi cố gắng chọn một đội hình khắc chế.
Kết quả là Từ Chu Dã cứng đầu vô cùng, vẫn chọn không chút sai sót.
Sau đó dùng Chó Điên của mình xé nát đường dưới đối phương, đúng 23 phút kết thúc trận đấu.
Các bình luận viên và khán giả trong phòng livestream đều bày tỏ rằng Chó Điên trong tay người khác và trong tay Từ Chu Dã hoàn toàn là hai vị tướng khác nhau... Và điều đáng sợ nhất là Từ Chu Dã đúng là một người chơi top 1 Chó Điên nhưng tuyệt kỹ của cậu không chỉ có mỗi Chó Điên.
Giác Sơn, Kẻ Treo Ngược, thậm chí là Song Tinh. Danh sách tướng của Từ Chu Dã sâu không thấy đáy, đối phương còn đang đoán cậu sẽ chọn vị tướng nào thường dùng thì cậu đã rút ra một vị tướng mà chưa ai từng thấy cậu chơi.
Hỏi cậu luyện tập từ khi nào, cậu cũng chỉ cười ngoan ngoãn rồi nói mới luyện một tháng trước thôi.
Nghe xong khiến đối phương ngứa cả răng.
Thật sự quá ghen tị với cái gọi là thiên phú, người đi rừng trước của ACE cũng rất nỗ lực gần như đánh đủ 12 tiếng mỗi ngày, nhưng không thắng được trận đấu thì đánh 24 tiếng cũng vô dụng, không được là không được.
Giải mùa xuân tranh giành suất tham dự Master Cup.
Hiện tại đã thi đấu gần hai tháng, nếu không có gì bất ngờ các suất tham dự đã dần trở nên rõ ràng.
Sân đấu Master Cup năm nay tổ chức trong nước, tiết kiệm được không ít phiền phức.
Thẩm Mạn và Từ Chu Dã đã yêu nhau được hai tháng, không khí giữa hai người ngày càng ngọt ngào, đến cả Triệu Nhuy cũng cảm thấy có gì đó không đúng cậu ta nhìn Thẩm Mạn rồi lại nhìn Từ Chu Dã, tự an ủi giúp hai người, trong lòng thầm nói chắc chắn là tư tưởng mình dơ bẩn nên mới hiểu lầm tình đồng đội trong sáng của họ thành tình yêu.
Lúc này, Từ Chu Dã và Thẩm Mạn đều đang livestream, Từ Chu Dã cầm một cây xúc xích gặm, cắn hai miếng rồi lầm bầm hỏi Thẩm Mạn có muốn thử không, sau đó tiện tay đưa qua.
Triệu Nhuy đứng bên cạnh thấy Thẩm Mạn tự nhiên nhận lấy, lơ đãng cắn đè lên vết cắn của Từ Chu Dã...
Triệu Nhuy: "?"
Lưu Thế Thế hỏi: "Cậu nhìn gì thế?"
Triệu Nhuy nói: "Cậu có ăn đồ tôi đã cắn không?"
Lưu Thế Thế: "? Cậu bị bệnh à? Ghê chết đi được."
Triệu Nhuy chỉ vào hai người trước mặt: "Vừa nãy Thẩm Mạn đã ăn cây xúc xích Từ Chu Dã cắn dở..."
Lưu Thế Thế: "..."
Triệu Nhuy: "Cậu có thấy có gì đó không đúng không?"
Lưu Thế Thế nói: "Tôi thấy là do mắt fanboy nên nhìn đâu cũng thấy đồng tính đấy. Tình bạn của đội trưởng và Từ Chu Dã trong sáng mà?"
Anh ta vừa dứt lời thì thấy Từ Chu Dã đột nhiên ghé sát vào mặt Thẩm Mạn, mặt hai người gần đến mức sắp chạm nhau, Từ Chu Dã nói: "Bản cập nhật này đầu trận vẫn nên chọn Ngâm Phong."
"Ngâm Phong khó chơi." Thẩm Mạn nói: "Anh thích Toái Cốt."
Từ Chu Dã nói: "Vậy em mua Xúc Xắc được không?" (Một loại đồ khởi đầu ngẫu nhiên cho vàng, thuốc hoặc mắt vào thời điểm cố định, hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn)
Thẩm Mạn nói: "... Nhân phẩm em thế nào?"
Từ Chu Dã: "Cũng ổn."
Thẩm Mạn cười, trong nét mặt hiện rõ vẻ cưng chiều, giọng điệu cũng rất dịu dàng: "Mua đi."
Lưu Thế Thế nghe xong cuộc đối thoại của hai người, nói: "Triệu Nhuy này, đừng trách tôi nói cậu, cậu xem sự giao tiếp của hai người họ bình thường biết bao. Để đạt hiệu quả tốt nhất, họ còn cố ý trao đổi lối lên đồ, tôi không cho phép cậu bóp méo tình cảm đồng đội trong sáng giữa họ."
Triệu Nhuy: "?" Lẽ nào thật sự là cậu ta nghĩ quá nhiều?
Triệu Nhuy xích lại gần, nói: "Đội trưởng, chúng ta chơi tổ đội đi. Em cũng muốn thử mua Xúc Xắc đánh cược một phen."
Thẩm Mạn cười mà như không cười: "Hôm qua xếp hạng cậu dùng rồi sao, hai mươi phút không quay ra được một vật phẩm nào. Người không biết còn tưởng game bị lỗi đấy."
Cũng không trách Thẩm Mạn có thái độ này, món đồ này hoàn toàn dựa vào may mắn. May mắn thì được thuốc nước trị giá ba trăm vàng, kém lắm cũng là mắt trị giá một trăm hai nhưng vận may của Triệu Nhuy lại hôi như cứt chó, cứ quay là ra năm vàng khiến mặt Thẩm Mạn tối sầm.
Triệu Nhuy: "..." Chuyện này cậu ta đâu có muốn đâu.
Thẩm Mạn nói: "Có chơi không?"
"Chơi, chơi, chơi." Triệu Nhuy mở game.
Ba người chơi tổ đội một lúc.
Đang đánh, bà chủ đột nhiên thò đầu vào, giọng điệu ngọt xớt: "Mạn Nhi à~"
Thẩm Mạn nghe là biết chắc chắn không có gì tốt đẹp, không tháo tai nghe, cũng không quay đầu lại coi như không nghe thấy.
"Mạn Nhi~~~" Giọng điệu luyến láy, bà chủ đi đến bên cạnh Thẩm Mạn.
Người đã đến bên cạnh rồi, giả vờ không thấy thì không thích hợp, Thẩm Mạn hỏi: "Làm gì?" Không có việc gì mà tỏ vẻ ân cần, chắc chắn là gian tà hoặc trộm cắp.
Bà chủ nói: "Chỉ là, có một chuyện, có thể... bàn bạc một chút không?"
Thẩm Mạn: "Không thể."
Bà chủ hét lên: "Chị còn chưa nói là chuyện gì!"
Thẩm Mạn nói: "Cái dáng vẻ ngượng ngùng của chị thì có thể có chuyện tốt gì?"
Lý lẽ là vậy, bà chủ nói: "Không phải chuyện xấu!"
Thẩm Mạn liếc xéo cô.
Bà chủ chà xát tay như con ruồi: "Chỉ là bên đầu tư liên hệ với chị muốn quay một đoạn phim quảng bá thôi."
Thẩm Mạn nghĩ quay phim quảng bá thì sao, chẳng phải năm nào cũng quay sao? Sao lại có vẻ không muốn người khác biết thế này.
Bà chủ nói: "Là thế này, năm nay chúng ta đạt thành tích tốt, bên đầu tư muốn thừa thắng xông lên làm chút trò mới."
Thẩm Mạn nhìn chằm chằm bà chủ mà không nói gì, nhìn đến mức bà chủ cảm thấy chột dạ, anh mới nhẹ nhàng hỏi một câu: "Cái trò mới đó có phần của em không?"
Bà chủ: "Hì hì."
Thẩm Mạn: "..."
Bà chủ nói: "Cậu đừng có bày vẻ mặt đó, chị còn chưa nói xong! Họ muốn làm một show giải trí, chơi cái trò mà người trẻ tuổi các cậu thích chơi đó, cái gì mà escape room ấy, chúng ta là đội vô địch chắc chắn phải cử nhiều người ra làm gương."
"Cái trò này có gì vui đâu?" Thẩm Mạn lập tức nhớ đến vài ký ức không hay, mặt tối sầm: "Rất nhàm chán."
"Đó là cậu nghĩ thế thôi." Bà chủ nói: "Mọi người lại thích xem cái này."
Thẩm Mạn từ chối: "Không đi."
Bà chủ đã biết chắc chắn anh sẽ từ chối đành mặt dày nói: "Mạn Nhi à, chị biết cậu không vui nhưng tất cả các hợp đồng thương mại năm nay chị đều đã giúp cậu từ chối hết rồi. Cậu biết đấy, đã đắc tội không ít người... Lần này bên đó tìm chị rất lâu, chị từ chối mấy lần mà không thoát được." Cô bày ra vẻ mặt đáng thương: "Thương xót cho bà chủ của cậu đi."
Mặc dù cô cố tình làm bộ đáng thương nhưng những gì cô nói quả thực có lý, trong giới thể thao điện tử chuyên nghiệp, ngay cả những ngôi sao cũng khó lòng thoát khỏi sự ràng buộc thương mại trong hợp đồng. Tức là khi ký hợp đồng, rất nhiều quảng cáo thương mại sẽ bị buộc chặt vào nhau, lý do Thẩm Mạn kiên quyết ở lại ACE chính là vì bà chủ đã tách các điều khoản thương mại ra khỏi hợp đồng.
Hơn nữa, cô còn giúp anh chặn các nhà tài trợ để Thẩm Mạn tập trung thi đấu.
Bà chủ cũng không cưỡng ép anh nhận quảng cáo, hoàn toàn tùy theo sở thích của Thẩm Mạn, Thẩm Mạn không thiếu tiền nên quanh năm suốt tháng chẳng nhận được mấy cái quảng cáo.
Lời bà chủ nói quả thật có lý, Thẩm Mạn thở dài, mềm lòng: "Chỉ mình em thôi à?"
Bà chủ: "Chắc chắn không chỉ có mình cậu rồi."
Thẩm Mạn hỏi: "Cụ thể chọn người như thế nào?"
Bà chủ nói: "Đến lúc đó sẽ tổ chức một cuộc bình chọn... Cậu đồng ý rồi à?"
Thẩm Mạn nói: "Đi thì đi, nể mặt chị đấy, chỉ lần này thôi."
Bà chủ không ngờ Thẩm Mạn lại dễ nói chuyện như vậy, chỉ vài câu đã đồng ý, lập tức vui mừng khôn xiết: "Thật hay giả vậy, dễ dàng chấp nhận thế sao, hôm nay cậu tâm trạng tốt hả?" Hôm nay là thứ sáu, quả thật Thẩm Mạn khá vui, anh nói: "Chị nói nhiều quá rồi đấy."
Bà chủ nói: "Vậy chị đi đây, chuyện này quyết rồi nhé, chị về trả lời họ thứ hai sẽ ký hợp đồng." Sợ Thẩm Mạn đổi ý, bà chủ quay người chạy đi, đến cửa lại thò đầu quay lại nhìn khuôn mặt nghiêng của Thẩm Mạn chằm chằm rồi nói: "Thẩm Mạn, gần đây cậu lén đi làm đẹp à? Sao lại đẹp trai hơn thế?"
Thẩm Mạn: "?"
"Bà chủ, em cũng thấy vậy." Tên Triệu Nhuy cầm hamburger đi ngang qua, vừa cắn một miếng chưa kịp nuốt đã lầm bầm nói: "Anh ấy thật sự trở nên đẹp trai hơn rồi."
Thẩm Mạn đã thay đổi, không biết từ lúc nào tầng khí chất lạnh lùng ngăn cách với xung quanh trên người anh đã nhạt đi rất nhiều. Dường như anh đã ngấm ngầm sẵn lòng vươn xúc tu ra để kết nối với mọi vật và con người xung quanh, nếu nói trước đây anh như một bức tranh bị treo trên gác cao, mờ ảo không rõ ràng thì lúc này, bức tranh đã được đặt gần hơn có thể nhìn rõ những chi tiết đẹp đẽ trên đó.
Thẩm Mạn coi lời của hai người này là vô nghĩa, đeo tai nghe vào lười không muốn để tâm nữa.
Có lẽ vì sợ Thẩm Mạn đổi ý, chuyện show giải trí này được triển khai rất nhanh. Thứ Hai, bên phía chương trình đã đưa ra cuộc bình chọn, các tuyển thủ khác còn đang đợi kết quả thì họ đã mang hợp đồng đến tìm Thẩm Mạn, rõ ràng là sợ đêm dài lắm mộng.
Thật ra, hầu hết các tuyển thủ chuyên nghiệp không may mắn như Thẩm Mạn, lỡ mà gặp phải chủ khó ưa, mọi chuyện sẽ rất gay go. Trước đây từng có tin đồn, một tuyển thủ mới vừa đạt được thành tích đã bị đội tuyển giam hợp đồng, mỗi tháng chỉ trả lương cơ bản không đồng ý thì bị giáng xuống đội hai ngay lập tức, tuyển thủ đó không còn cách nào đành phải chấp nhận.
Chuyện này xảy ra như cơm bữa, lý do Thẩm Mạn thích ACE là vì phong cách làm việc của bà chủ cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng. Cô không phải là một thương nhân chuẩn mực, thành lập ACE cũng chỉ đơn thuần là vì thích thú, không ngờ đội tuyển lại thực sự đạt được thành tích, quả là một niềm vui bất ngờ.
Hợp đồng đã ký xong, chuyện này cứ thế được quyết định.
Mặc dù kết quả bình chọn bên kia chưa công bố nhưng top đầu đã dần thành hình. Không ngoài dự đoán, số phiếu của Thẩm Mạn áp đảo, dẫn đầu tuyệt đối mà điều khiến người ta hơi bất ngờ là tân binh Từ Chu Dã lại vượt qua cựu binh Tần Nhất Tinh để xếp vị trí thứ hai.
Phong độ của Từ Chu Dã đã chinh phục rất nhiều fan, thậm chí có người còn đặt cho cậu biệt danh là Hổ Mặt Cười*. Họ nói khi cậu dùng Chó Điên nhảy vào làm tan chảy thanh máu của đối thủ, cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt cười híp mắt.
(*"笑面虎" là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là hổ mặt cười, dùng để mô tả một người có vẻ ngoài hiền lành, hay cười nói nhưng thực chất lại nguy hiểm, nham hiểm hoặc không đáng tin cậy)
Vị trí thứ ba là Tần Nhất Tinh, thứ tư là hỗ trợ OI của UN. Vị trí thứ năm và thứ sáu bám sát nhau là Inner và La Tri Nhạc, những người có màn trình diễn khá tốt trong mùa giải này... Thứ bảy là Triệu Nhuy, số phiếu hơi bị tụt lại nhưng vẫn có cơ hội bắt kịp, nếu không có gì bất ngờ, các suất tham gia sẽ được chọn ra từ bảy người này.
"Mọi người xem show giải trí này chưa?" Lưu Thế Thế hỏi.
"Tôi xem rồi, tôi xem rồi." Triệu Nhuy như một người biết tuốt, cái gì cũng biết một chút: "Lượng người xem có vẻ khá cao..."
Thẩm Mạn hỏi: "Thông thường là chủ đề gì?"
Triệu Nhuy gãi đầu: "Cái gì cũng có nhưng mọi người khá thích xem loại chủ đề kinh dị..."
Thẩm Mạn nói: "Có đáng sợ không?"
Triệu Nhuy nghĩ một lát: "Không đáng sợ bằng escape room lần trước đâu."
Thẩm Mạn nói: "Thật ra, lần trước nếu không có cậu, nó cũng không đáng sợ đến thế." Cái escape room đó thật sự nên trả lương cho người tạo không khí Triệu Nhuy.
Triệu Nhuy: "..."
Từ Chu Dã lầm bầm đi tới nói anh ơi, anh mau nhìn xem, mắt em bị cái gì bay vào rồi. Cậu còn chưa đợi Thẩm Mạn trả lời, đã ghé sát mặt mình vào trước mặt Thẩm Mạn.
Hành động này của Từ Chu Dã khiến Thẩm Mạn không phản ứng nhưng lại làm Triệu Nhuy giật mình, cậu ta đã theo Thẩm Mạn ba năm đương nhiên biết rõ Thẩm Mạn ghét tiếp xúc cơ thể với người khác đến mức nào. Chỉ cần lại gần một chút, có thể thấy rõ sự lạnh nhạt và kháng cự trên mặt Thẩm Mạn, tuy anh thường không nói ra nhưng sẽ dùng hành động để thể hiện sự không thích.
Về điểm này, Thẩm Mạn chưa bao giờ là người tự làm khó mình.
Nếu nói việc anh sẵn lòng ăn đồ ăn Từ Chu Dã cắn dở chỉ là tình đồng đội, mà việc bây giờ nâng cằm Từ Chu Dã và thổi dị vật trong mắt cậu ra thì quá đáng rồi.
Thế nhưng, khuôn mặt hai người lại rất thản nhiên như thể người ngạc nhiên thái quá lại trở thành Triệu Nhuy.
Mắt Từ Chu Dã đỏ hoe, con ngươi bị dị vật kích thích chớp liên tục, Thẩm Mạn nhẹ nhàng thổi vài cái hỏi cậu cảm thấy thế nào.
"Hết rồi." Từ Chu Dã dụi mắt.
"Đừng dụi nữa." Thẩm Mạn nói: "Không tốt cho mắt đâu."
"Vâng." Từ Chu Dã ngoan ngoãn nghe lời.
Từ Chu Dã vừa đứng dậy, mặt Triệu Nhuy đột nhiên ghé sát lại.
Thẩm Mạn đẩy ra ngay: "Ghê tởm thế làm gì—"
Triệu Nhuy nói: "Anh ơi~ Mắt em cũng bị bụi bay vào, anh thổi giúp em với~"
Thẩm Mạn thành công bị Triệu Nhuy làm cho ghê tởm, lộ rõ vẻ chán ghét: "Đừng làm người ta buồn nôn."
Triệu Nhuy nói: "Thế mắt em bị bụi bay vào thì phải làm sao?"
Thẩm Mạn: "Móc nhãn cầu ra rửa bằng nước đi."
Triệu Nhuy nói: "Không phải, tại sao chứ, em theo anh ba năm rồi, cậu ta theo anh chưa được một năm. Mắt cậu ta bị dính thì anh thổi giúp, mắt em bị gì thì móc ra rửa?"
Thẩm Mạn nghĩ thầm em ấy là bạn trai tôi, cậu là cái gì của tôi: "Không sao đâu, mù cũng không vấn đề gì, dù sao thể thao điện tử không cần thị lực đâu."
Triệu Nhuy: "... Anh tàn nhẫn quá."
Thẩm Mạn: "Xê cái mặt cậu ra xa một chút."
Triệu Nhuy thầm nghĩ không đúng, không đúng, không đúng. Cho dù thế nào đi nữa, thái độ của Thẩm Mạn với Từ Chu Dã quá tốt, thậm chí cho cậu ta một cảm giác kỳ lạ khiến cậu ta nhớ đến không khí khi mình và Mạnh Kỳ Chi yêu nhau.
Thẩm Mạn và Từ Chu Dã đang hẹn hò sao? Triệu Nhuy bị ý nghĩ này làm cho rùng mình, ánh mắt nhìn qua lại giữa hai người. Trước đây, cậu ta thật sự không thể tưởng tượng cảnh Thẩm Mạn hẹn hò với ai đó nhưng nếu là Từ Chu Dã... có vẻ cũng... khá hợp?
Triệu Nhuy: Tiêu rồi, xong đời!!
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói
Thẩm Mạn: Bị người ta nghi ngờ chúng ta có gì đó rồi.
Từ Chu Dã: Thật ra chúng ta đã có tám gì đó rồi.
(Chơi chữ: có gì đó(一腿了) một chân, tám gì đó(了八腿) bốn cặp chân ám chỉ mối quan hệ sâu hơn.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip