Chương 61. Vượt qua khó khăn để tiến lên

Lúc này NPC đang ở nhà thờ tổ của thị trấn nhỏ, sáu người đến cửa thấy anh ta ngồi trong đại sảnh, chiếc ô giấy dầu trên tay không hạ xuống, vẫn tĩnh lặng giơ trên đầu.

Anh ta thấy sáu người đến, nói: "Đèn dầu ở cửa đã tắt, xin hãy giúp thắp sáng lại."

Họ thấy trong màn mưa trước cửa đặt bốn ngọn đèn dầu, còn chỗ lấy lửa thì nằm dưới mái hiên, điều này có nghĩa là họ phải cẩn thận che chắn ngọn lửa để ngăn mưa làm tắt và cần phải thắp sáng cả bốn ngọn cùng lúc, buộc phải có bốn người, mỗi người thắp một ngọn.

Mấy người cố gắng nửa ngày, cuối cùng cũng thành công thắp sáng bốn ngọn, người đàn ông nhìn ngọn đèn dầu đang cháy, đột nhiên bật cười, anh ta nói: "Đến đây, đưa những thứ các cậu tìm được cho tôi xem."

Lúc này, Triệu Nhuy và La Tri Nhạc không thắp đèn, hai người nhìn nhau Triệu Nhuy run rẩy nói: "Đi... đi vào?"

La Tri Nhạc nói: "Đi chứ."

La Tri Nhạc thì còn đỡ, còn Triệu Nhuy cảm thấy hai chân như không phải của mình, cứng đơ cả nửa ngày không bước nổi, không phải cậu ta cố tình không muốn đi mà đơn thuần vì quá sợ hãi nên cả người bị đông cứng lại...

Thẩm Mạn thật sự không thể nhìn nổi: "Triệu Nhuy, cậu qua đây che đèn, tôi vào."

Triệu Nhuy nói: "Thế, thế nhỡ..."

Thẩm Mạn nói: "Đừng lãng phí thời gian, mau lên."

Triệu Nhuy không cố làm anh hùng, kêu a một tiếng, chạy vội đến dùng tay che đèn dầu thay Thẩm Mạn.

"Em vào thay La Tri Nhạc nhé." Từ Chu Dã cảm thấy đây hẳn là một nhiệm vụ đôi không kìm được mở lời.

"Không cần, tôi không sợ." La Tri Nhạc còn tưởng Từ Chu Dã lo lắng cho mình, nào ngờ Từ Chu Dã chỉ đơn thuần muốn có thế giới hai người của cặp đôi nhỏ.

Chưa kịp đợi Từ Chu Dã nói thêm gì, Thẩm Mạn và La Tri Nhạc đã bước vào.

Hai người vừa vào, cánh cửa rầm một tiếng đóng sập lại, nhốt bốn người còn lại ở bên ngoài.

Tần Nhất Tinh và Triệu Nhuy bị tiếng động này dọa sợ không nhẹ, suýt chút nữa lại trượt chân.

Còn Từ Chu Dã và Chu Diệu nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều hơi khó coi. Rõ ràng họ bắt đầu hối hận vì đã không đi vào cùng, giờ phải ở lại với hai thành viên tạo không khí là Triệu Nhuy và Tần Nhất Tinh...

Bên trong nhà tối đen như mực, lát sau mới cháy lên một ngọn đèn yếu ớt.

Người đàn ông vừa ngồi trong phòng đã biến mất, chỉ để lại một vệt nước màu đen.

"Hỏng rồi, bị nhốt trong này rồi." La Tri Nhạc nói.

Thẩm Mạn hất chiếc mũ liền với áo mưa xuống: "Tốt lắm, ít nhất không phải ở ngoài vừa dầm mưa vừa nghe Triệu Nhuy và Tần Nhất Tinh kêu la thảm thiết."

Anh vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng hai người bên ngoài đồng thời kêu lên thảm thiết, âm thanh đó quả thực còn kinh khủng hơn cả quỷ bị oan chết.

Thẩm Mạn nghe mà thái dương đau nhức.

La Tri Nhạc: " Triệu Nhuy thì còn đỡ, Tần Nhất Tinh sao vậy? Em còn tưởng anh ta ghê gớm lắm chứ."

Thẩm Mạn nói: "Tôi biết đâu."

Hai người nhớ lại những lời hùng hồn của Tần Nhất Tinh ở cửa, đều thấy hơi cạn lời. Trọng điểm là đây còn là một show giải trí, trời mới biết lúc đó sẽ bị cắt ghép thành những cảnh tượng lố bịch nào, hình tượng thần tượng của Tần Nhất Tinh chẳng phải vỡ tan tành sao.

"Đi thôi, tìm thử xem." Thẩm Mạn nói: "Ở đây hẳn là có lối ra."

Cả hai đều là người hành động nhanh, nhanh chóng tìm thấy cơ quan mở ra một lối đi tối đen, nhìn con đường không thấy điểm cuối, Thẩm Mạn sải bước: "Đi."

La Tri Nhạc đi theo sau anh.

Xung quanh rất tối, chỉ có nguồn sáng yếu ớt từ trên đầu chiếu xuống. Họ tìm thấy một khóa số ở cuối lối đi, ban đầu cả hai nghĩ mật mã ở trong lối đi nhưng sau khi tìm kiếm một lúc không thấy manh mối nào hiệu quả, La Tri Nhạc nói có khi nào mật mã ở trong căn phòng vừa nãy không. Khi chuẩn bị quay lại, họ mới phát hiện cánh cửa phòng đã bị chặn, họ bị khóa lại trong lối đi chật hẹp này.

Lúc này, Thẩm Mạn lại thầm mừng, may mà không phải Triệu Nhuy vào nếu là Triệu Nhuy, có lẽ giờ đã sắp sụp đổ, bắt đầu khóc lóc gọi cha gọi mẹ rồi.

La Tri Nhạc tuy hơi sợ nhưng vẫn nằm trong phạm vi người bình thường, giọng nói hơi run mà ít nhất vẫn đứng vững được: "Anh Thẩm, giờ làm sao đây?"

Thẩm Mạn im lặng một lát, giơ ngón trỏ chỉ về phía cậu ta, làm động tác im lặng.

La Tri Nhạc sững sờ.

Thẩm Mạn nói: "Cậu nghe đi."

Tiếng mưa tí tách, rơi xuống ngói tạo ra âm thanh trong trẻo. Tuy nhiên, âm thanh này không hỗn loạn mà lại mang một nhịp điệu, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

La Tri Nhạc nhận ra ngay, mắt hơi sáng lên: "Ba bốn hai một năm?"

Thẩm Mạn nói: "Đúng vậy."

Hai người thử khóa mật mã, cạch một tiếng là mở.

La Tri Nhạc đẩy cửa, họ bước vào một căn phòng có vẻ là phòng khuê các của một người phụ nữ thời xưa. Chính giữa phòng khuê các có một chiếc ghế đẩu bị đổ, phía trên ghế là một sợi dây treo cổ đang khẽ rung trong gió.

"Cái này để làm gì?" La Tri Nhạc cười gượng: "Không lẽ là muốn chúng ta treo đầu lên?"

Thẩm Mạn: "..." Cậu là Diêm Vương sống hả.

Thẩm Mạn đi đến dưới ghế, bước lên ghế giơ tay nắm lấy sợi dây treo cổ. Chạm vào thấy dây treo cổ ướt sũng, anh kéo mạnh xuống, kết quả kéo được một vật nặng khiến cả hai đều giật mình.

Lần này La Tri Nhạc thật sự bị dọa sợ, ôm ngực thở dốc.

Thẩm Mạn bước xuống khỏi ghế, kiểm tra vật nặng đó. Đó là một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ được cuộn trong chăn bông, hình dạng của bức tượng gỗ gần như y hệt bức tượng thần họ đã bái ở ngoài, chỉ là hai con rắn xanh đỏ cầm ở tay trái và tay phải đã biến mất.

"Bên, bên ngoài cửa sổ là gì?" La Tri Nhạc còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một người mặc đồ đỏ đứng ngoài cửa sổ của họ, giơ ô xõa tóc nhìn họ từ xa trong bóng tối.

Thẩm Mạn nói: "Đương nhiên là nhân viên rồi."

La Tri Nhạc: "..."

Không khí của escape room này tốt đến mức cậu ta suýt quên mất mình đang chơi trò trốn thoát.

"Chứ có thể là gì?" Thẩm Mạn nói: "Là Triệu Nhuy hay Tần Nhất Tinh mặc đồ nữ sao?"

La Tri Nhạc nhớ lại cảnh hai người họ la hét, rùng mình một cái: "Thôi đi, thà là ma thật còn hơn."

Thẩm Mạn gật đầu đồng tình, anh lại nhìn người phụ nữ ngoài cửa sổ một lần nữa, mơ hồ cảm thấy chiếc ô giấy dầu người phụ nữ cầm hơi quen mắt, hình như đã từng thấy ở đâu đó nhưng bên ngoài quá tối nên không thể nhìn rõ chi tiết, sau khi suy nghĩ kỹ, anh vẫn không nắm bắt được manh mối nào.

Hai người tiếp tục đẩy nhanh tiến độ, giải thêm một số mật mã nhỏ và biết thêm về bối cảnh câu chuyện của escape room.

Đại khái là ở ngôi làng hẻo lánh này để cầu mưa luôn có một tục lệ cúng tế, trên cửa sổ, cửa ra vào của mỗi nhà cũng như ngôi miếu nhỏ họ từng đến bái trước đây đều là nơi họ cúng tế vị thần tên là Vũ Sư Thiếp. Nhưng nhìn sự đổ nát của ngôi miếu đó có thể thấy, trong việc cúng tế này không chỉ có sự kính trọng mà còn ẩn chứa những thứ khác, ví dụ như... sự ghê tởm và sợ hãi.

Người dân không muốn đến gần tượng thần nhưng lại bị buộc phải cầu xin sự che chở của nó.

Thế là trong làng, một nghề nghiệp mới ra đời là Vũ Nữ, họ chuyên giao tiếp với Vũ Sư Thiếp để cầu mưa.

Nhưng sau đó không rõ xảy ra chuyện gì, Vũ Nữ đột nhiên biến mất, làng suốt nửa năm không có một giọt mưa, cả làng mùa màng mất trắng.

"Vậy tại sao bây giờ lại mưa còn mưa không ngừng được?" La Tri Nhạc hỏi: "Và... nhân viên ngoài cửa sổ, có phải đang đến gần chúng ta hơn không?"

Thẩm Mạn ngẩng đầu nhìn, thấy người phụ nữ mặc đồ đỏ cầm ô giấy dầu kia quả thật đang ngày càng gần họ hơn.

Trong bóng tối, hình dáng cô ta mờ ảo không nhìn rõ ngũ quan, chỉ thấy mái tóc đen dài ngang eo, cô ta đứng đó như thể đang nhắc nhở điều gì.

Nhưng rốt cuộc là nhắc nhở điều gì...?

...

"Tần Nhất Tinh, rốt cuộc anh và Triệu Nhuy có làm được không?" Từ Chu Dã sắp phát điên rồi.

Bốn người họ hiện đang đứng trước bốn cái chum nước, cách đó không xa là một ngọn đèn dầu sắp bị nước làm ngập.

Khi đến ải này, họ nhanh chóng nhận ra cần phải thò tay vào chum nước kéo một công tắc nào đó, xả nước ra mới có thể lấy được đèn dầu nhưng vấn đề là, có tổng cộng bốn cái chum, phải đồng thời kéo lên mới thành công.

Bên trong chum nước có rất nhiều rong rêu và một loại đồ vật được dùng để dọa người chuyên chạy loạn bên trong, Từ Chu Dã và Chu Diệu thì không sao nhưng chuyện này suýt lấy mạng Tần Nhất Tinh và Triệu Nhuy.

"Mẹ ơi—" Lần đầu tiên Triệu Nhuy thò tay vào, cậu ta suýt ngất, cái chum này rất lớn, lại bị rong rêu che phủ hoàn toàn không thấy công tắc ở đâu, phải dùng tay mò mẫm bên trong. Hơn nữa, xung quanh tối đen như mực, mưa lại không ngừng rơi.

Cậu ta cảm thấy chỗ bàn tay mình thò vào không phải là chum nước mà là một hố đen chứa đầy quái vật, giây tiếp theo quái vật sống sẽ nhảy ra từ hố đen và cắn đứt nửa cánh tay của cậu ta.

Sự vô định chính là thứ đáng sợ nhất đối với con người, việc thò tay vào một cái chum nước tối om và khuấy đảo bên trong, thật sự không phải ai cũng làm được.

Triệu Nhuy sắp sụp đổ, khóc lóc kêu gào: "Cứu mạng— Tôi cảm thấy có thứ gì đó đang cắn tôi—"

Tần Nhất Tinh khá hơn Triệu Nhuy, không la hét thành tiếng nhưng cũng không dám thò tay vào. Cả hai một người động một người tĩnh, đứng đó như hai pho tượng khiến Từ Chu Dã vô cùng sốt ruột.

Tuy không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu đèn dầu bị nước mưa dập tắt nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt, thậm chí Từ Chu Dã mơ hồ cảm thấy điều này chắc chắn có liên quan đến Thẩm Mạn đang làm nhiệm vụ một mình: "Triệu Nhuy—"

Triệu Nhuy khóc lóc: "Ai bảo mấy người kêu gọi bầu cử cho tôi, tôi hận mấy người."

Tần Nhất Tinh ở bên cạnh nói: "Tôi cũng hận mấy người—"

Triệu Nhuy: "?"

Tần Nhất Tinh: "Cậu trừng mắt nhìn tôi làm gì?"

Triệu Nhuy nói: "Không phải anh nói gan to muốn bảo vệ Thẩm Mạn à? Ngay cả tay cũng không dám thò vào thì lấy đầu mà bảo vệ Thẩm Mạn à!"

Thẩm Mạn cần anh bảo vệ à? Nếu cần, anh ấy có thể mặt không đổi sắc nhảy xuống đó tắm luôn đấy!

Tần Nhất Tinh cứng họng.

"Rốt cuộc có làm được không hả Tần Nhất Tinh!" Tên Triệu Nhuy này bản thân còn không dám lại đi quản người khác.

Tần Nhất Tinh tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Cậu nghi ngờ tôi!"

Lời nói ra thì khí thế rất mạnh nhưng tay thì run rẩy không dám thò vào trong.

Chu Diệu cảm thấy sai lầm lớn nhất của mình hôm nay là không đi theo La Tri Nhạc làm nhiệm vụ đơn tuyến mà lại phải mắc kẹt với hai người này ở đây. Tính khí vốn đã không tốt giờ hoàn toàn bùng nổ, giận dữ ngút trời, nếu không phải e ngại đang quay chương trình thì Chu Diệu đã chửi thề rồi: "Rốt cuộc hai tên nhát cáy các cậu đang sợ cái gì, đã nói với các cậu trong chum chỉ có nước thôi mà!"

Từ Chu Dã nói: "Tôi thấy ngọn đèn dầu này chính là mạng sống của Thẩm Mạn và La Tri Nhạc, tắt đi là họ cũng đi đời luôn."

Triệu Nhuy và Tần Nhất Tinh đồng thời ngây người: "Không thể nào—"

Sao lại không thể?

Người phụ nữ cầm ô đã đi đến cửa sổ, gương mặt trắng bệch chỉ cách Thẩm Mạn và La Tri Nhạc một tấm kính, mắt bị tóc che khuất chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ tươi kia, khóe miệng rách đến tận mang tai.

Thẩm Mạn và La Tri Nhạc bị nhốt trong phòng, cô ta nhẹ nhàng giơ tay lên chỉ vào bên trong căn phòng.

La Tri Nhạc đột nhiên cảm thấy thứ gì đó nhỏ xuống má mình, cậu ta dùng tay lau đi phát hiện đó lại là chất lỏng màu đỏ, ngẩng đầu lên cậu ta thấy căn phòng vừa rồi còn khô ráo giờ đây bắt đầu tí tách đổ mưa.

Hai người vội vàng đội lại mũ áo mưa.

"Không ra khỏi phòng được." La Tri Nhạc đẩy cửa, bất lực nói: "Họ đã khóa chúng ta ở trong này rồi."

"Có phải còn câu đố chưa giải xong không?" Thẩm Mạn phỏng đoán: "Tìm xem còn manh mối nào khác không."

Căn phòng này không lớn, đồ vật cũng không nhiều, hai người tìm một vòng không tìm thấy gì cả.

"Có khi nào là vấn đề từ bên Từ Chu Dã không?" Thẩm Mạn nói.

"Bên Từ Chu Dã? Cần họ làm gì sao?" La Tri Nhạc lập tức nghĩ đến Triệu Nhuy và Tần Nhất Tinh, kêu lên không ổn: "Vậy chẳng phải là toang toàn tập rồi sao—"

Xong rồi, nhưng chưa hoàn toàn xong.

Sau khi nhận ra ngọn đèn dầu sắp bị nước làm ngập chính là mạng sống của Thẩm Mạn và La Tri Nhạc, cuối cùng Triệu Nhuy và Tần Nhất Tinh cũng lấy hết can đảm thò tay xuống đáy chum.

Chỉ là khi thò tay xuống vẫn phải vừa kêu vừa động khiến Từ Chu Dã và Chu Diệu hối hận tại sao lúc đó không kiên quyết đi vào trong—

Chum nước rất sâu, khi Triệu Nhuy chạm đến đáy chum nước đã gần như ngập đến vai cậu ta, tay cậu ta mò mẫm dưới đáy chum đầy rong rêu trơn tuột, khóc lóc nói: "Đội trưởng ơi, anh phải đối xử tốt với em đấy, vì cái mạng này của anh em coi như liều mạng rồi—"

Tần Nhất Tinh nói: "Thẩm Mạn, đừng sợ, tôi đến cứu cậu đây!"

Từ Chu Dã nghe câu này, chửi thầm trong lòng nghĩ Thẩm Mạn mà chờ anh cứu thì xác đã lạnh rồi.

Mất một hồi gian nan, cuối cùng bốn người cũng đồng thời nắm được công tắc kéo lên cùng lúc—

Mực nước đang chậm rãi dâng lên dưới đèn dầu hạ xuống, ngọn đèn dầu được cứu!

Đồng thời, một vật khác xuất hiện sau ngọn đèn, Từ Chu Dã cầm lên xem là một ổ khóa, trên đó viết chữ Hòa (Lúa).

"Cái gì vậy?" Chu Diệu hỏi.

"Khóa." Từ Chu Dã nói: "Cứ giữ lấy đi, đoán chừng lát nữa sẽ dùng đến."

Hai người gật đầu.

Bên kia, Triệu Nhuy và Tần Nhất Tinh đã cạn kiệt dũng khí, chỉ muốn tìm một chỗ ngồi thở dốc một lát.

Nhưng hiện tại không có nhiều thời gian cho họ nghỉ ngơi, NPC chẳng biết từ lúc nào đã đột ngột xuất hiện bên cạnh họ, xem ra đã đứng đó một lúc rồi.

Từ Chu Dã bước tới trao đổi với anh ta, hỏi về tung tích của Thẩm Mạn và La Tri Lạc.

"Họ đã đi đến nơi không nên đến." Người đàn ông giơ tay chỉ một hướng: "Đó là nơi ở của cô ta sẽ khiến cô ta không vui."

"Đi." Từ Chu Dã ra lệnh: "Qua đó xem sao."

Mặt khác, ngay khi Thẩm Mạn và La Tri Lạc tưởng rằng mình sắp bị cơn mưa máu bất ngờ này nhấn chìm thì mưa đột nhiên ngừng, đồng thời cánh cửa bị khóa cũng cạch một tiếng mở ra.

Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Nhanh." Thẩm Mạn nói.

La Tri Lạc nói: "Xem ra bên kia hoàn thành nhiệm vụ rồi, hết hồn cứ tưởng hai ta chết ở đây luôn chứ."

Thẩm Mạn vốn muốn nói không đến mức đó nhưng lại nghĩ đến bộ dạng của Triệu Nhuy thì thấy quả thật là đến mức đó, nên anh im lặng.

Sau khi rời khỏi căn phòng, hai người bước vào một hành lang, hành lang bị bịt kín, trên tường hai bên là những hình chạm khắc bằng gỗ. Thẩm Mạn quan sát một lúc, nhanh chóng nhận ra những hoa văn này là trò chơi xếp hình.

"Là xếp hình." Thẩm Mạn nói: "Làm thôi."

La Tri Lạc ừ một tiếng.

Hai người bắt đầu âm thầm ghép hình, trò xếp hình này hơi giống trò Đường Hoa Dung*, khá khó. Hai người vừa ghép vừa trò chuyện vu vơ.

(*华容道 là trò chơi xếp hình được thiết kế dựa trên điển cố của cuộc chiến Xích Bích thời Tam Quốc. Trong đó ẩn chứa nhiều điều kì diệu về toán học và giúp rèn luyện tư duy vô cùng hiệu quả.)

La Tri Lạc đứng cạnh Thẩm Mạn, đột nhiên hỏi một câu: "Anh Thẩm, anh Trương có trách em không?"

Động tác của Thẩm Mạn khựng lại, không ngờ La Tri Lạc lại hỏi câu này.

"Tại sao cậu ta phải trách cậu." Thẩm Mạn nói: "Cậu ta rất vui cho cậu."

Đây là sự thật, Trương Triều Vân dễ tính lại không phải kiểu người thù dai. Dù ban đầu có thể có chút cảm xúc, nhưng sau đó với chuyện La Tri Lạc tìm được một chỗ tốt hơn anh ta không hề oán hận.

Người đi lên cao, nước chảy xuống thấp là chuyện thường tình.

La Tri Lạc dù có ở lại MIN cũng không có được sự phát triển tốt.

"Ồ." La Tri Lạc cúi đầu.

Thẩm Mạn hỏi: "Cậu không add WeChat cậu ta à?"

La Tri Lạc: "Anh ấy xóa em rồi."

Thẩm Mạn: "..."

---------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Chu Dã: Anh ơi sao anh không đợi em QAQ

Thẩm Mạn: Em có mấy nhân viên vây quanh rồi mà, em bảo họ đợi em đi

Từ Chu Dã: ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip