Chương 2
“ Way…đến đây, anh về rồi”
“P’Pete…”
Way choàng mình thức giấc, ngoài kia trời đã sáng, điện thoại reo in ỏi cuộc gọi nhỡ từ Alan, trên người Way còn có một chiếc áo, trên bàn có một ly nước và thuốc đau đầu kèm tờ giấy note nho nhỏ.
“ Lần sau muốn uống rượu có thể gọi cho tôi.”
Way ôm cái đầu đau đi check lại camera, tối qua thật sự là khun Pete đưa cậu về sao? Anh ấy lại còn ngồi canh cậu ngủ đến tận sáng mới về! Những kí ức về P’Pete và bản thân lúc nhỏ khiến Way mỗi lúc một rối rắm, chỉ biết cắm đầu vào luyện tập để tạm thời quên đi khun Pete.
“ P’Way…anh có đi gặp khun Pete với chú không đấy? Nếu không vậy đi uống mấy li với tụi em đi”
North và Sonic bắt đầu rủ rê. Way đang điên đầu với những thứ đang xãy ra thì nhận được lời mời quá ư là hợp lí từ hai ông hoàng Vlog của đội, ngay tức thì Way đã đồng ý.
“ Đi! Tao đi với chúng mày”
Way, North và Sonic kéo nhau ra Dinner, hôm nay đi cùng bè bạn trông Way tươi hơn hẳn. Cho dù có uống thì cũng toe toét cười chứ không mang cái nỗi sầu im đậm lên nét mặt. Sau khi uống đến khuya, North và Sonic lên taxi về nhà, Way thì không về nhà, cậu chọn đi vòng vòng trên phố, gió đêm thổi nhè nhẹ, như dòng nước mát lướt qua khiến Way dần tỉnh khỏi men rượu. Lúc này Way mới nhận ra, mỗi bước chân mà mình đi phía sau đều có người tiếp bước. Đi thêm được một đoạn Way ghé vào một quầy kẹo bông gòn, cậu mua hai cây kẹo bông gòn, sau khi trả tiền Way vẫn theo hướng về nhà mà đi, nhưng đi chưa bao lâu cậu dừng lại, đứng yên ở đấy và nói với người phía sau.
“ Chỉ mãi đi phía sau thôi ư? Anh không muốn tiến lên phía trước à?”
Người phía sau nghe thế, tiến thêm vài bước, từ phía sau ánh đèn đường, Pete bước lên phía trước, Way đưa cho anh một cây kẹo bông gòn và anh nhận lấy. Họ không nói gì với nhau cứ nhưu vậy sánh vai mà bước về nhà. Way muốn mở lời nhưng chẳng biết phải nói gì, cậu nhìn Pete, anh ấy vẫn cầm cây kẹo trên tay, ánh mắt dõi theo cậu. Lúc này Way chỉ biết thở dài rồi cứ thế lặng im đi cùng anh.
Kết thúc đoạn đường là lúc họ đã về đến nhà, Way nhìn Pete rất lâu, có điều muốn nói cũng có điều muốn giấu. Pete đứng trước cửa nhà Way, anh hỏi.
“ Sao hôm nay lại đi bộ về?”
“ Anh theo dõi tôi?”
“ Tôi chỉ là vô tình nhìn thấy em mà thôi.”
Way nghe không vô lời giải thích này, nhưng cơ mặt của Pete tuyệt nhiên không thay đổi. Dù cho có là gì đi chăng nữa hiện tại mối quan hệ của cậu và Pete không bình thường là đối tác làm ăn nữa, giữa anh và cậu nhất định phải rõ ràng phải dứt khoát.
Có gì đó ray rứt muốn ngăn cậu cất lời - những lời nói làm tổn thương đến Pete, nhưng hiện tại không thể lưỡng lự cậu ngập ngừng rồi cuối cùng nói ra những lời muốn nói.
“ Pete, có những chuyện qua rồi, cứ để nó qua đi.”
“ Không thể.” – lời anh nói nhẹ như lông vũ cũng rất dứt khoát thực chất lại rất nặng nề.
“ Đã cũ kĩ rồi đừng giữ lại nữa, cho dù anh cố giữ lại đó cũng chỉ là kí ức của riêng anh, ngay lúc này anh nhìn xem. Tôi là Way nhưng không còn là Way của anh nữa.”
Pete ở đây lắng nghe từng lời Way nói, anh biết đau nhưng nỗi đau đấy anh không thể bày ra nơi nét mặt hay khiến chúng kết tinh thành những giọt nước mắt long lanh, anh đứng đấy, không trả lời, anh đang hi vọng và anh cũng đang thất vọng.
“ Khun Pete….Chúng ta không còn là gì của nhau nữa.”
“ Nhưng tôi vẫn muốn theo đuổi em thì sao? Với tư cách là đối tác của em, không phải là P’Pete.”
“ Tùy anh vậy.”
Way quay lưng lại đi vào nhà, đi đến cửa chính cậu còn nói với ra với Pete đang đứng ngoài cổng.
“ Trời đêm nay lạnh, anh mau về đi.”
Way biết anh rất tốt với cậu, từ lúc cậu còn bé, anh đã là chỗ dựa duy nhất mà cậu có, anh là người duy nhất dỗ cậu ngủ, chơi với cậu, và anh cũng là người duy nhất muốn cùng cậu trốn đi. Nhưng bây giờ làm sao so được với trước đây, mọi chuyện đã không còn đơn giản như thế nữa, nếu bây giờ cậu tiến thêm một bước đến cạnh anh vậy thì mọi rắc rối phiền phức cũng theo đó mà chạy đến nơi Pete, Way không muốn, anh đang có một cuộc đời rất tốt ít nhất anh có được sự tự do, cậu không nên mang phiền phức đến cho anh như thế.
Way đi vào nhà còn Pete vẫn đứng im ở đấy chờ cho Way vào nhà và khóa của cẩn thận, Pete mới từ từ đi về. Pete không gọi trợ lý đến đón, anh đi bộ. Những năm qua nhung nhớ bao nhiêu, cố gắng bao nhiêu, hóa ra cũng chẳng là gì cả. Phải! Con người ta sống vì hiện tại, vì tương lai, mấy ai ôm ấp mãi quá khứ không rời tay như anh chứ. Hơn 10 năm, hơn 10 năm rồi, anh không bên cạnh cậu, không bảo vệ được cậu, không lo lắng được cho cậu, vậy thì lấy tư cách gì muốn trở về làm P’Pete của cậu như ngày xưa? Những năm qua anh quả thật có cố gắng, nhưng sự cố gắng đó cho cậu được gì đâu, chỉ có Alan có Babe ở bên cạnh Way, những năm qua bị ba giày vò thế nào, chịu đựng những gì? Anh không biết.
Pete đi rất lâu cũng đã về đến nhà, tấm ảnh trên đầu giường cũng đến lúc cất đi rồi, dù cho bản thân không bỏ cuộc nhưng bây giờ Way cũng chẳng còn xem anh là P’Pete như xưa. Con đường đuổi theo đóa hồng này chưa bắt đầu đã thấy toàn chông gai.
Trong một đêm trời bắt đầu lạnh, chúng ta thà tự mình ôm lấy trái tim lạnh cóng, rướm máu cũng chẳng chịu bước thêm một bước mở rộng vòng tay để sưởi ấm cho nhau, vì ta ghét nhau ghét như kẻ thù một trời không đội hay là vì ta quá yêu nhau, yêu đến mức tự thẹn mà không dám đến gần, sợ một mai khi trái tim ta cùng nhịp đập người ta thương sẽ vì ta mà đau khổ trăm đường.
Pete bắt đầu ngày mới bằng một cuộc hẹn với đối tác. Pete là nghiêm túc muốn theo đuổi Way, anh gửi cho cậu những đóa hồng trắng xinh đẹp vào mỗi buổi sáng tại nhà riêng, anh lấy lí do giám sát tiến độ tập luyện của đội đua mà đến gara nhiều hơn, gặp mặt Way thường xuyên hơn. Tuy nhiên Way lại rất tránh né anh. Nói làm sao nhỉ, Babe đã được về nhà, cái chân không lành lặn ấy khiến Babe rất bức bối trong người, Charli thì cứ như cái đuôi nhỏ, đi theo Babe từ nơi này đến nơi kia, lấy nước lấy điện thoại, ăn cơm hay bất cứ việc gì Charli đều chăm sóc Babe rất tốt. Cậu chàng sinh viên mới tốt nghiệp này coi vậy mà cưng chiều Babe biết bao nhiêu, yêu babe đến dường nào nhưng sao Way ẫn không thích Charli. Có những lúc Way tự nói với chính mình rằng “ chỉ cần Babe có được hạnh phúc là được” nhưng rõ là Babe đã hạnh phúc rồi nhưng cậu vẫn cảm thấy bức bối trong lòng, như một ngọn lửa đang thiêu đốt tâm hồn Way.
Chắc có lẽ cậu phải tự tập cách chấp nhận mà thôi. Chấp nhận rằng bên cạnh Babe đã có Charli chứ không phải cậu nữa.
Hôm nay ba đã gọi cậu về nhà chính. Ông ấy sắp mất hết kiên nhẫn rồi, lần này Way cũng chẳng biết phải đối mặt với ba thế nào nữa.
“ Tình hình thế nào rồi hả Way? Con làm đến đâu rồi?”
“ Dạ, con vẫn đang cố gắng đây ba. Cho con thêm chút thời gian.”
“ Ta đã cho con bao lâu rồi Way?? 10 năm rồi đấy, con có làm được không? con là Enigma của ba kia mà!”
Way bị khiển trách, cũng chỉ có thể im lặng, cậu không biết phải làm thế nào, thế lực của ba lớn làm sao Way rất rõ, cậu hay Babe đều không chống trả nổi ông ấy. Nhưng nếu Way làm theo lời ba thì Babe phải thế nào đây? Way không nỡ tổn thương Babe, 10 năm qua là minh chứng rõ ràng nhất. Cậu rối bời, trên đường về Way lại ghé vào quán rượu và cậu đã làm một việc chính cậu cũng không muốn hiểu.
Cậu gọi cho Pete.
“ Anh có bận không?”
“ Tôi không bận.”
“ Tôi mời anh uống rượu được không?”
“ Được.”
Không lâu sau, Pete đã đến Dinner, anh nhìn thấy Way đang ngồi ở quầy bar, nhanh chân đi đến anh hỏi:
“ Nay lại không vui?”
Way nhìn anh, nhìn một cách chăm chú, có chút thách thức cậu nói.
“ Dùng năng lực của anh đoán đi.”
Pete cũng chẳng ngần ngại, anh kéo tay Way đặt lên ngực mình, từ từ dùng năng lực của mình dò xét nội tâm của Way, quả thật cái cảm giác này chính là cảm giác hôm say bí tỉ được anh đưa về mà cậu cảm nhận được. Anh đặt tay của Way về lại vị trí cũ.
“ Ba lại làm khó em ư? Way, ông ấy không tốt để em ở lại bên cạnh như vậy đâu.”
Cậu cười khẩy, ba không tốt nói dễ hiểu hơn ông ta là một con sói tham lam và rãnh mãnh, xấu xa trong tất cả xấu xa, nhưng muốn rời khỏi tầm ngắm của ông ta, đâu phải muốn là được. Cậu không có năng lực đắt giá như Babe cậu cũng không có khả năng kinh doanh và đủ sự quyết đoán như anh. Cậu khi bé rất ngu muội, khao khát được trở thành con cưng của ba khiến cậu ra sức rèn dũa cái năng lực của mình nhưng rồi thực tại cho thấy, cái năng lực của cậu không đáng tiền, có cũng được, không có cũng không sao. Cậu chưa từng được coi là con cưng của ba, chỉ khi Babe rời đi, Way mới được ba nhìn đến.
“ Không ở lại cạnh ba, vậy tôi nên đi đâu bây giờ? Pete, ba cho tối tất cả kể cả tài sản địa vị….cái gì cũng là của ông ta kể cả cái mạng này của tôi đấy!”
Nói rồi cậu lại nốc hết ly rượu trên tay, chua chát không chứ một đứa trẻ từ bé đã không được yêu thương, lớn lên như một món hàng được thay thế, ai cho cậu yêu thương đi, ai đó cứu vớt lấy cơ thể mệt mỏi là linh hồn sớm đã trôi dạt về phương trời nào của cậu đi.
“ Em có thể ở cạnh tôi.”
Như giữa sa mạc bỗng xuất hiện một ốc đảo xanh mát, như cơn mưa ào qua làm dịu đi cái hanh khô của cát là gió, Way muốn bắt lấy thật chặt cái phao cứu sinh này, nhưng nhìn lại bản thân từ lâu đã trôi dạt cũng không dám bám níu vào anh. Way nhìn anh, nhìn rất lâu, không phải nhìn kiểu dè chừng hay dò xét, cái nhìn như một sự cầu xin, làm ơn đưa cậu rời khỏi đây, gỡ cậu ra khỏi mớ dây mơ rễ má này nhưng chính bản thân cậu bị gò bó, bị cầm chừng quá lâu thành ra cậu sợ hãi thế giới ngoài kia, không dám bước ra khỏi cái kén đó, không dám cao chạy xa bay. Dù qua bao năm Way vẫn là Way, vẫn là không dám rời đi cùng Pete. Cậu là vì không đủ niềm tin ở anh hay là vì quá sợ hãi trước ba?
Way thôi nhìn anh, cậu đưa cho anh cốc rượu và tự mình cụng ly với anh, ly rượu này anh không uống, anh ngồi đấy và nhìn cậu uống mãi, đến khi không thể nhìn được nữa anh mới giành lấy ly rượu từ tay của cậu. Pete kéo cậu vào lòng, anh vỗ lấy tấm lưng rộng của cậu, nói với cậu.
“ Anh về rồi đây, anh có thể bảo vệ được cho em, chỉ cần em đồng ý anh đảm bảo ba sẽ không thể làm hại đến em.”
🍄 là Nấm đây, chiếc fic này dự định sẽ có một cái kết SE giống với PitBabe vậy đó, cơ mà chị Chang tung trailer phần hai P'Way vẫn ở lại cùng chúng ta, P'Pete vẫn đứng trước mộ Way mà chẳng đi tìm một nữa khác như trong nguyên tác. Giờ không biết nên triển fic kiểu gì🥲. SE thì có lỗi với Ss2 mà HE thì không biết Ss2 diễn ra theo chiều hướng nào. Giờ làm sao đây? Nấm còn cái fic " Súng lục và đóa hồng" không biết có nên lên sàn không nữa. Huhu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip