Chương 3
“ Anh về rồi đây, anh có thể bảo vệ được cho em, chỉ cần em đồng ý anh đảm bảo ba sẽ không thể làm hại đến em.”
Way có quá nhiều mối lo âu, có Babe có Hunter X và cũng có cả anh nhưng đêm nay cậu lười nghĩ ngợi, cậu muốn trút hết phiền lo, muốn thanh thản nghỉ ngơi một ngày, và anh chính là nơi bình yên mà cậu muốn nằm gọn vào.
Như một con mèo nhỏ cuộn mình trong chiếc tổ quen thuộc, Pete đưa cậu về luôn nhà mình. Way ngủ trên giường một người khác mà vẫn không thức giấc, đêm nay cậu không dùng thuốc vì bên cạnh có người luôn dỗ cậu, hôm nay uống không nhiều nhưng Way vẫn ngoan ngoãn để Pete bế về, bế như công chúa.
Anh đem cậu đặt gọn gàng lên giường, Way đòi đi ngủ, anh bật điều hòa cho cậu, cởi giày cho cậu, tìm đồ cho cậu thay, Way mặc đồ của Pete hơi rộng nhưng cũng không quá khó coi. Cậu ở trên giường của Pete, cảm nhận hương thơm quen thuộc, Pete ngồi ở sofa vẫn đang làm việc trên laptop, Way lăn lộn trên giường một hồi rồi bật dậy nói với Pete.
“ Khun Pete, tôi đói.”
Pete ngẩn đầu lên nhìn em rồi nói:
“ Em đợi tôi một chút.”
Pete bỏ laptop xuống bàn rồi đi vào nhà bếp, Way không quá buồn ngủ nên đã đi theo.
“ Anh nấu gì đấy?”
“ Cháo thịt bầm đấy. Uống rượu dễ bị đay dạ dày, đêm muộn nên ăn cháo.”
Cậu chỉ gật gật đầu rồi ra bàn ăn ngồi ngoan ngoãn. Way đảo mắt nhìn không gian bếp trong ngôi nhà mà tắm tắt khen người thiết kế, trong khi đang mơ mơ hồ hồ Way nghe Pete nói.
“ Sau này em đừng gọi tôi là Khun Pete gọi P’Pete hoặc Pete thôi cũng được. ”
“ Không thể gọi tùy tiện như vậy!” - Way đáp.
Anh nghe thế liền dừng việc đang làm dở, quay sang hướng bàn ăn nhìn Way, anh nói với cậu
“ Vậy thì khi ở nhà của tôi em phải gọi tôi là P’Pete.”
Way cũng gật gật đầu. Tô cháo nóng hổi được bưng ra, rất hợp khẩu vị với cậu. Way ăn xong, mới ngoan ngoãn đi vào phòng mà ngủ. Pete sợ âm thanh từ bàn phím sẽ ồn đến cậu nên sau khi kéo chăn và tắt đen cho Way thì anh ra phòng khách làm việc.
Ngôi nhà yên ắng, Pete tập trung vào công việc trước mắt, Way thì ngủ ở bên trong bỗng.
“ Cạch……………”
Tiếng khóa của bị mở, Pete không phản ứng gì, ngay cả khi ánh sáng từ con dao sắt lẹm kề ngay cổ anh vẫn còn gõ máy.
“ Đến làm gì?”
“ Pete, tôi đã cảnh cáo anh bao nhiêu lần rồi? Đừng xen vào chuyện của ba! Tôi sẽ chẳng tha cho anh đâu!”
“ Vậy ư? Làm một cái đuôi chỉ biết ngoe ngẩy theo ý ông ta vui đến vậy sao? Kenta, đủ bản lĩnh thì làm đi, một dao lấy mạng tôi.”
Con dao trên tay Kenta có chút run nhưng rồi nó lại cứng ngắc trở nên vững vàng. Giọng điệu kenta có sự thay đổi, mang hàm ý khiêu khích.
“ Giết anh dễ quá, chi bằng......tôi giết người đang ở trong nhà anh thì hay hơn đấy.”
Lúc này Pete mới thôi gõ phím, anh đối mặt với Kenta đứng trước lối vào phòng ngủ.
“ Cậu muốn làm gì tùy cậu, không được động vào em ấy!”
“ Em ấy!? Là ai mà khun Pete lại liều mạng bảo vệ đến vậy nhỉ? Mới vừa về Bangkok đã có nhân tình rồi à!” – Kenta cười khẩy.
Pete vẫn không trả lời câu hỏi của Kenta, cậu ta đi đến trước mặt anh.
“ Lần này là lần cuối cùng tôi tha cho anh đấy Pete, lần sao tôi sẽ cho anh và cả người ở trong kia cùng lên thiên đàng một lượt, thế mới có đôi có cặp mới hạnh phúc.”
Nói rồi cậu ta rời khỏi căn nhà trong ánh mắt hung dữ kèm chút tò mò về nhân vật bên trong căn phòng kia. Pete sống một mình bấy lâu, nay trước cửa nhà lại có hai đôi giày? Giờ này cũng rất khuya, không phải người yêu thì là ai được cơ chứ.
Sau khi Kenta rời đi, Pete cũng không làm việc nữa, anh đi vào phòng, thật may cậu vẫn ngủ ngon không bị đánh thức bởi cuộc trò chuyện khi nãy.
Pete biết cậu khó ngủ nên chỉ dám tỏa ra chút ít pheromones để xoa dịu tinh thần của Way rồi anh lên sofa mà ngủ. Đêm đó Way ngủ rất ngon, cảm giác sáng sớm thức dậy rất thoải mái, không bị đau đầu hay choáng ván. Pete đã đến công ty, bữa sáng trên bàn đã có sẵn, quần áo mới cho Way cũng được gấp gọn trên tủ đầu giương. Pete còn chu đáo đưa cậu thẻ phòng và mật khẩu phòng cùng lời nhắn.
“ Lúc nào em cũng có thể đến.”
Way bất giác mỉm cười, Pete không biết nói nhiều, anh nghĩ gì sẽ nói đó, rất hiếm khi anh nói câu gì đấy rất dài, ngoại trừ khi bé anh kể cậu nghe về hồ cá bên sân vườn bên kia, kể về trường săn của ba trong một khu bìa rừng nọ.
Cậu vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, bồn tắm của Pete có view rất đẹp, Way ngâm mình trong đó rất lâu mới chịu ra ngoài. Hôm nay cậu đặt biệt tươi tỉnh, Way đến trường đua, và bắt đầu luyện tập cho vòng loại trực tiếp sắp diễn ra. Đến cả Alan cũng phải khen.
“ Nay nhìn mày tỉnh đấy, mấy hôm trước cứ rũ rượi kiểu gì trông khó coi muốn chết.”
“ Sao! Bộ mấy nay em khác lắm à?”
“ Ờ....hỏi North kìa, nó đòi mời bác sĩ đến cho mày đấy.”
Way nghe mà chỉ biết cười, hai đứa em nhỏ này tính tình hoạt bát, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng luôn luôn là kẻ dẫn đầu các cuộc vui cho cả đội. Cậu quay sang North đang nài nỉ Sonic điều gì đấy mà gọi.
“ Ê mày! Mày! North!..”
“ Ơi, anh…..gọi gì mà gọi lắm thế. Lại gì nữa? Nhậu hả?”
“ Nhậu cái đầu mày, tập xong rồi, đi thăm thằng Babe không?”
North ra hiệu 'ok' rồi lại tiếp tục nài nỉ với Sonic, Way cũng quen rồi mấy cái trò của hai đứa nhỏ, mồm đứa nào cũng thuộc top dữ dội, lần nào cãi nhau là như núi lửa phun trào lần đó, mạnh ai nấy nói tính nết trẻ con là thế cơ mà hai đứa nó bền lắm chẳng đùa, lại còn hiểu ý nhau như thể cả hai là một. Dù có vẫn đề gì, hay cãi nhau thật to một trận nhưng cuối ngày chúng nó lại quay về với nhau thôi, quen lắm rồi cái khung cảnh này nên Way cũng không thèm khuyên can chúng nó nữa, cậu nói với Alan thêm mấy câu rồi quay về lại nhà.
Way đỗ xe vào bãi đậu, đi ngược ra cổng ôm lấy một bó hồng trắng đi vào trong nhà. Hẳn là hoa của vị phó chủ tịch nào đấy, Way đi tắm, luyện tập hàng gờ liền khiến cậu cảm thấy vô cùng nóng nực và khó chịu, điện thoại tin tin mấy tiếng, Way nhấc nó lên xem thông báo – là tin nhắn từ Alan.
“ Mày với hai đứa kia đi thăm thằng Babe đi, tao không đi được, bận rồi.”
Way bỉu môi, bận cái gì mà bận, hẹn hò thì cứ nói thẳng là hẹn hò, từ ánh mắt, thái độ, hành động mà ông chú này dành cho Jeff- đứa nhỏ tuổi nhất đội cũng đủ để cho bàn dân thiên hạ biết chú thích con nhà người ta đến phát cuồng. Way soạn tin rồi gửi.
“ Bận với em thằng Charli nữa chứ gì.”
“ Ờ! Tao cũng cần yêu đương chứ, đi rồi về giùm tao đừng có tụ tập ăn nhậu gì đấy biết chưa, sắp đến ngày thi rồi”
“ Biết rồi ông chú"
" Đúng là người lớn tuổi, cằn nhằn cả ngày" - Way lại thái độ với tính hay nói của ông anh
Way đặt điện thoại lên kệ, ái chà ông chú nay yêu sâu đậm rồi, cũng tốt dù gì cũng có ai đó chăm nom cho ông anh già của cậu, cậu cũng yên tâm hơn. Way ngâm mình một lúc sau mới ra ngoài, chọn đại một chiếc sơ mi đen rồi lên xe đến nhà của Babe như đã hẹn với North và Sonic.
Xe đỗ vào sân, Way cầm theo mấy đĩa game đi vào nhà, Babe và Charli đang hú hí trong bếp còn hai con người kia, miệng thì nói đi thăm bệnh nhưng hiện tại lại để bệnh nhân đi gọt hoa quả cho mình, còn mình thì chơi dở ván game của bệnh nhân.
“ Way, mày đến rồi à, ngồi đi.”
“ Hai nhóc quỷ, đi thăm bệnh đây hả!?”
Cậu gõ một cái “nhẹ nhàng” lên đầu Sonic, North bên cạnh không bị gõ yêu nhưng cũng giật mình theo Sonic.
“ Ôi anh! Đau em, tại P’Babe cứ đòi vào bếp với thằng Charli chứ bộ.”
Cậu cũng kệ luôn lời biện hộ của Sonic, ba người chen nhau ngồi trên sofa rộng thênh thang chơi game, lâu lâu Way vẫn nhìn vào hướng bếp, tình cảm thật đó, vừa nhìn đã tưởng tượng được trái tim hồng bay lượn lờ xung quanh cả hai rồi, cơ mà ai có tim hồng chứ tim của cậu đau như sắp vỡ. Có lẽ Alan đã nói đúng.
“ Tình yêu cũng như đua xe vậy, nếu không tăng ga xe sẽ mãi không tiến về phía trước”
Ngay từ đầu cậu đã quyết định sẽ là người đi phía sau, vậy nên kết cục ngày hôm nay cũng phần nào đoán được, đoán được là một chuyện nhưng để chấp nhận nó lại là một chuyện khác. Way thôi nghĩ ngợi về Babe và Charli cậu lấy điện thoại ra lướt ig một chút trong khi Sonic đang chơi một ván solo với North.
Điện thoại cậu lại nhận được tin nhắn nhưng lần này là đến từ khun Pete.
“ Em ra ngoài rồi à?”
“ Ừm…đang ở nhà Babe, sao vậy! đến nhà tìm tôi à?”
“ Tôi nhớ em.”
Way đọc tin nhắn, tay đang chuẩn bị gõ phím của cậu chợt khựng lại, cũng có ai đó nhớ cậu này. Way hôm nay đặc biệt vui vẻ vậy nên đã trả lời.
“ Nhớ nhiều lắm không?”
“ Nhiều!”
“ Nếu chiều nay khun Pete không bận, thì chúng ta có thể đi chơi với nhau.”
Way đã bật đèn xanh, khun Pete cũng rất nhanh đã phản hồi.
“ Tôi không bận khi nào em về?”
“ Một lát nữa, vừa mới đến nhà thằng Babe thôi, khun Pete về đi không cần chờ đâu khi nào về tôi sẽ gọi.”
“ Ừ.”
Cậu bỏ điện thoại xuống bàn, giành lấy điều khiển từ North.
“ Anh mày chơi nữa!”
“ Kìa P’Way…..P’Babe, P’Way giành đồ chơi với em..” – giọng North mách Babe và vang khắp cả nhà.
“ Mày vả nó phát coi Way, làm như bé bỏng lắm không bằng, tự giành nhau đi, mách cái gì.”
Babe vừa lau lại bàn bếp vừa nói vọng ra, Charli nhìn người vợ lực điền của mình, tay thuận thế choàng tay qua eo Babe, làm giọng em bé.
“ P’Babe….em có phải em bé bé bỏng của P’Babe không nà.”
“ Charliii......., mày làm cái gì vậy? Nũng nịu gì nữa đây, tụi nó đang ở ngoài kìa!!!”
“ Hỏng chịu đâu mà, P’Babe hết thương em rồi hả? P’Babe ơi…P’Babe..”
Babe cũng đến là bất lực, chồng nhỏ hay nũng nịu biết làm sao, anh nhìn nhìn ngó ngó, đảm bảo ba con người kia đang bận giành nhau chơi game rồi mới ôm lấy cổ Charli, hôn lên môi nhóc nó một cái, hôn khẽ thôi, nhẹ têng như mây mù chạm vào da thịt, Charli cứ ư ử không chịu, mặt bày ra nét giận dỗi đáng yêu, bắt đền Babe phải hôn nhiều một chút mới hết giận, Babe cũng quen thói chiều theo ý Charli, hết má trái rồi má phải, hôn trên trán rồi xuống dưới cằm, đủ chỗ rồi Charli mới chịu thả tự do cho Babe, còn mình thì bê trái cây cùng tà bánh ra cho ba vị khách quý ngoài kia.
“ P’Way, North, Sonic… bánh này.”
Nghe đến ăn, hai đứa kia liền buông máy xuống vọt lẹ sang chỗ Charli với Babe, Way ở đây đang có hứng chơi lại tự nhiên bị bỏ lại một mình liền mắng.
“ Ơ! Chúng mày bộ bị P’Alan bỏ đói hả, làm gì chạy nhanh thế!”
Cả hội ngồi đấy ăn bánh uống trà, rồi lại lôi mấy con game Way đem đến ra chơi, quằn quại cả buổi trời, Way nhìn đồng hồ rồi nói.
“ Ê hai đứa mày chơi tiếp đi tao về trước. Babe! Babe tao về trước nhá”
“ Aw… về hả, mày bận à!”
“ Không bận, nhưng tao có hẹn rồi. mày chơi với hai đứa nó đi”
“ P’Way về cẩn nhận nhé ạ” – Charli ngoan ngoãn đi ra mở cửa cho Way rồi nói.
“ Ừ! Mày chăm thằng Babe cho tốt vào, tính nó hay cọc chịu khó chút.”
“ Vâng ạ”
Way lái xe ra về, Charli vừa vào lại nhà đã thấy vợ yêu dấu cùng bộ đôi hủy diệt kia đang tụm lại một chỗ cười gian xảo.
“ Mọi người làm gì thế ạ!?” – Charli ù ù cạc cạc hỏi.
“ Mày không hiểu được đâu Charli” – Sonic nói xong North và Babe đồng loạt cười ha ha còn đập tay nhau bôm bốp, Charli thấy vấn đề không liên quan đến mình nên cũng thôi hỏi tiếp.
Bên này Way về nhà, đi tắm rồi chọn đồ mất cả giờ đồng hồ, sau đấy cậu nhấc điện thoại gọi cho Pete.
" Alo khun Pete......"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip