Chương 4

"Alo khun Pete, anh đến đón tôi nhé!”

“ Ừm, tôi đến ngay.”

Không lâu sau một chiếc BMW đổ trước cổng nhà Way, người nọ hôm nay chẳng diện vest nữa, anh ấy chọn một chiếc sơ mi lụa màu trắng cùng quần tây đen, trông rất ra dáng một người bạn trai. Way lên xe, cậu thấy Pete hôm nay trông có vẻ tươi tắn hơn hẳn nên đã hỏi.

“ Khun Pete hôm nay trông vui thế nhỉ? Vậy giờ chúng ta đi đâu đây?”

“ Gọi tôi là P’Pete tôi sẽ trả lời em.”

Chất giọng Pete bắt đầu có chút bông đùa, khá lâu rồi anh mới thoải mái trò chuyện thế này, chẳng mang dáng dấp cẩn trọng từng lời nói cử chỉ của một nhà lãnh đạo.

“ Ơ?! Được thôi..…P’Pete chúng ta đi đâu đây?”

“ Chúng ta về nhà!” - anh trả lời.

Way vẫn không hiểu cho lắm câu nói về nhà của anh, cậu nhìn thấy Pete cười, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên tí thôi nhưng Way cảm nhận được anh đang vui lắm, anh hẳn là rất hạnh phúc khi có thể cùng cậu về nhà, nhà của riêng hai người mà thôi. Trước khi lên xe Way đã nghĩ đến viễn cảnh như trong phim tình cảm, một cuộc dạo chơi tại công viên giải trí, rồi buổi ăn tối lãng mạn có hoa có nến, họ sẽ nắm tay nhau đi dạo rồi nói với nhau những câu nói sến sẩm. Way không thường coi phim tình cảm, cậu cũng không phải không muốn được yêu nhưng nếu  yêu mà theo khuôn mẫu được thêu dệt sẵn như thế Way có lẽ cũng không mấy vui vẻ mà đón nhận. Tuy nhiên cậu cảm thấy bản thân lo thật dư thừa, Pete rất hiểu cậu - đó là điều dĩ nhiên, anh biết cậu muốn gì, sẽ chẳng có buổi ăn lãng mạn bên nến và tiếng đàn, sẽ chẳng có 99 đóa hồng cùng nhẫn kim cương to xụ. Chỉ có cậu, có anh và có ngôi nhà của cả hai.

Pete lái xe đưa Way đến một vùng ngoại ô BangKok nơi này không thiếu thốn thứ gì chỉ là nó không được sầm uất như trung tâm thủ đô mà thôi. Băng qua những ngọn đồi trãi đầy cối xoay gió, cả hai dừng lại trước một khu dân cư gần bờ sông, Pete đổ xe vào một ngôi nhà rất đẹp ở đấy, ờ là căn to nhất khu này. Ngôi nhà cấp bốn có sân vườn rộng rãi, khoảng sân sau nối ra ban công với không gian mở, đêm đến có thể ngồi ở đấy ngắm nhìn những chếc thuyền neo đậu trên sông. Có thể thấy căn nhà vẫn chưa hoàn thiện hoàn toàn, sân vườn rất trống, nội thất trong nhà cũng chưa đầy đủ. Pete kéo cậu vào nhà đi lên tầng và chỉ cho cậu một trong hai căn phòng của tầng một.

“ Em vào xem thử đi.”

Way có chút bối rối, cậu chầm chậm mở cửa, khi cánh của mở ra, Way như chú sốc nhỏ lao ngay vào trong phòng, bằng một cách nào đó Pete đã biết được căn phòng trong mơ của Way là một căn phòng thế nào. Từ màu sắc, bày trí nội thất, chất liệu, không điểm nào là không vừa ý Way, cậu quay lại nhìn người đàn ông đang đứng ở của với đôi môi đang mỉm cười.

“ P’Pete, đây là phòng của ai đấy!?” – Way hỏi và hướng đôi mắt đầy vẻ mong chờ về phía anh.

“ Em muốn nó thuộc về ai?”

Pete vừa dứt dâu hỏi, tay đã choàng ngang eo Way, anh kéo Way ra khỏi phòng đi xuống tầng trệt ngồi chỉ vào nhà bếp.

“ Thấy có điểm nào không ưng ý không?”

“ Đẹp lắm rồi nhưng mà căn phòng trên kia là của ai thế, anh trả lời đi chứ?”

“ Nhà của chúng ta, em muốn của ai thì sẽ là của người đó.”

Way cười tít cả mắt, cậu rất thích một ngôi nhà thế này, không cần là một căn biệt thự to đùng nằm ở khu cao cấp biệt lập gì cả, cậu chỉ cần một căn nhà đủ thoải mái, sân vườn rộng chút là được. Way rất vui cậu thích ngôi nhà này quá chỉ muốn dọn vào ngay thôi.

Yêu là vậy đó, không cần hẹn hò công khai rầm rộ, không cần những món quà lãng mạn hay là những lời cầu hôn đầy hứa hẹn. Cả hai cùng nhau là được, dường như là cả nữa ngay hôm đấy Pete và Way đi quanh quẩn bên căn nhà, nơi này cần sửa, nơi này đổi màu sơn, đặt thêm sofa chỗ này, thêm mấy chậu cây ở đây……..Way cùng Pete chỉnh trang lại ngôi nhà của cả hai, đến tối mệt Pete đưa Way đến một quán ăn bình dân ở khu đấy, cậu và anh ăn tối bên sông, uống bia và bắt đầu nói về những mẫu chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, những vấn đề chung ví dụ như chuyện cuộc đua sắp diễn ra, và cả cần mua thêm gì, kiểu dáng ra sao để lấp đầy ngôi nhà của họ. Cả hai trút được biết bao phiền muộn trong lòng, bao nhiêu gánh nặng trên vai.  Tối đến Way cùng Pete về nhà, họ ngủ lại trên căn phòng xinh đẹp của Way và từ đây vấn đề xãy ra.

“ Không chịu! không chịu đâu… không cho anh ngủ cùng!”

“ Sao lại không cho, Way.....”

“ Không thích thì không cho, phòng này của em mà.”

“ Em ngủ trên giường anh ngủ dưới đất được chưa, đừng có đuổi anh ra ngoài mà.”

Way không muốn ngủ cùng Pete vì em ngại, nhưng anh nài nỉ mãi dù gì thì người ta cũng đã xây cho mình một ngôi nhà quá là vừa ý, còn nói bản thân sẽ không trèo lên giường nên Way cũng mũi lòng mà gật đầu. Sau khi tắm xong Way nằm lăn ra giường lướt ig, Pete thật sự biết thân biết phận trãi chăn ra đất mà nằm. Được mỗi đầu hôm là kẻ trên giường người dưới đất.

Đến nữa đêm, thói quen đá chăn của Way lại tái hiện, chiếc chăn từ trên giường rơi bẹp xuống đất, rơi ngay vào người Pete, anh bật dậy thì thấy Way lại đá cái chăn của mình, tật xấu từ bé đến lớn không chịu đổi. Anh nhặt lại chiếc chăn, đắp lên cho Way, được hai giây lại “bẹp”. Pete ngồi cạnh giường giữ lại chiếc chăn, vì nhà cạnh sông nên buổi tối nhiệt độ sẽ hạ thấp, Way lại đang nằm phòng máy lạnh, rất dễ bị cảm.

“ Nào, Way không đá chăn nữa.”

Way sau một hồi quằn quại với cái chăn thì cũng rất ngoan ngoãn mà nằm ngủ, Pete cuãng yên tâm mà quay về vị trí của mình. Nhưng chàng ơi chàng đâu biết được, Way vừa rồi đã tỉnh khỏi giấc ngủ mất rồi. Một lát sau, khi bản thân chắc chắn Pete đã ngủ, Way mới nhè nhẹ nhích người ra sát  mép giường nhìn trộm Pete, quả thật lúc anh ngủ nhìn rất đẹp nha. Way đấu tranh tâm lí một lúc lâu, thế rồi ôm cả chăn cả gối đến cạnh Pete, em quấn mình với chăn thành một cuộn tròn vo nằm ngay cạnh Pete, em cũng muốn ôm anh nhưng mà thật sự không dám, chỉ dám nằm ở bên cạnh tham lam ngắm nhìn mà thôi.

Chúng ta đã từng ở cạnh nhau, đã từng yêu thương nhau, đã từng vì nhau….nhưng rồi làm sao để tiếp bước với nhau. Một người muốn đi tiếp một người muốn dừng lại, có quá nhiều trở ngại giữa cả hai, có quá nhiều những lí do để một trong hai rẽ hướng, suy cho cùng vẫn là chẳng chung một con đường.  Đêm muộn kéo màn đêm phủ kín mọi ngõ ngách của thành phố lẫn vùng quê, phủ kín cả cõi lòng đầy gai góc, đầy vết xước của em, ngay lúc này em là của anh em yêu anh nhưng rồi một lúc nào đó em chẳng còn là của anh nữa, và em cũng chẳng còn yêu anh được nữa.  Phải chi chúng ta chỉ đơn giản là chúng ta, chẳng phải Enigma lại càng không có năng lực gì đặc biệt, có lẽ lúc đó chúng ta sẽ hạnh phúc hơn bây giờ, có thể yêu đương, có thể hẹn hò, sáng sớm đi làm tối lại về nhà cùng nhau, có một mái ấm của cả hai, có một cuộc đời của cả hai, không ràng buộc không niềm đau.

Hôm sau và cả hôm sau nữa cả hai dành cho nhau rất nhiều thời gian, em mỗi sáng sẽ đều nhận hoa từ anh, đến gara cũng sẽ thấy được anh, Pete trở nên vô cùng quan tâm đến Hunter X hay nói rõ ràng hơn là Way. Way cũng bắt đầu ít dần sự tránh né đối với Pete, ở gara cả hai có thể nói chuyện và trao đổi với nhau về chiến thuật đua cũng như là công tác chuẩn bị trước khi thua mà không một chút sự ngượng ngùng nào hiển thị trên nét mặt hay trong giọng nói,  mỗi lần cả hai cùng nhau trò chuyện North và Sonic sẽ luôn đi xung quanh và tìm cớ để đứng gần họ, hai đứa nhỏ lắm chuyện mỗi khi Pete rời đi quay về công ty hai đứa nó lại trêu chọc Way.

Hôm nay không phải ngoại lệ, anh vẫn đến gara để gặp cậu.

“ Ơ!  Khun Pete hôm nay lại đến à?”

Way có chào hỏi, có dùng kính ngữ nhưng không đáng kể, Pete cũng không lấy làm khó chịu, bảo bối của anh cảm thấy thoải mái thì anh bị gọi thành cái gì cũng không thành vấn đề.

“ Đến để xem đội chuẩn bị đến đâu, cũng gần đến ngày đua chính thức rồi.”

“ Vâng! thế thì không biết muốn xem công tác chuẩn bị đua hay là công tác luyện tập của các tay đua đây”

“ Xem Tay đua”

North và Sonic cứ liên tục nhái đi nhái lại những lời mà cả hai đã nói với nhau diễn, lại những hành động mà cả hai đã làm với nhau giống như viễn cảnh một hồi bạn chơi thân với nhau bỗng một hôm cái đứa ế nhất hội thông báo có người yêu làm cả đám nháo nhào mất ăn mất ngủ Way hiện tại đang rơi vào tình trạng đó. Không chỉ riêng gì North và Sonic cả chú Alan, Babe cũng rất quan tâm đến mối quan hệ mập mờ giữa hai người,  phải biết được rằng nếu như cả hai có thể đến được với nhau thành một đôi uyên ương trời định thì Hunter X cả đời này cũng chẳng cần phải sợ đến vì tiền nong, và Red Racing cũng chỉ còn là cái tên. Trước khi đua vài ngày Way được chú Alan thả cho tự do muốn làm gì thì làm muốn ăn thì ăn để tinh thần ở trạng thái tốt nhất trước trận đua vòng loại trực tiếp, Trong một hai ngày được nghỉ đấy Way không đi nhậu như mọi hôm cũng không nằm vật vã ở nhà, cậu đến ngôi nhà bên dòng sông mà Pete  chuẩn bị cho mình. Way đến nhà một mình không gọi cho Pete,  cậu rất giỏi đã tự sơn lại của trước cũng trồng thêm được rất nhiều hoa ở ngoài hàng rào đến tối muộn còn mới gọi cho pete

“ Alo! Khi nào thì anh về nhà, tôi đó đói rồi đấy?!”

“Em đang ở nhà à? Em muốn ăn gì tôi mua đem sang.”

“Không, đang ở nhà của chúng ta anh mau về đi mình còn ăn cơm.”

“ Tôi về ngay” - nghe em nói vậy, hồ sơ tài liệu bị Pete gom lại thành một xấp dày lộn xộn cho vào chiếc cặp nhỏ cùng laptop anh thường dùng, ánh đèn phòng làm việc vụt tắt ngay tức khắc vì chủ căn phòng bận về nhà ăn cơm cùng người thương.

Kết thúc cuộc điện thoại Way cười hí hửng nằm ngã ra sofa rồi bật tivi lên xem đến khi đã nghe được tiếng xe đậu vào sân nhà cậu mới đi vào bếp bắt đầu dọn cơm. Way biết nấu nướng cơ mà không phải là giỏi cậu cũng chẳng biết Pete khẩu vị thế nào cho nên cứ dựa vào những món mà anh ấy nói rằng thích ở quán ăn hôm trước và mua về sau đấy bày ra đĩa, một bàn cơm ấm áp có đủ các món ăn từ canh rau, đồ mặn, đồ ngọt, tráng miệng, trái cây, một bàn ăn thịnh soạn đầy ấm áp của một gia đình chỉ có hai người mà thôi. 

Pete bước vào nhà, phòng khách không thấy cậu vậy nên anh đã gọi.

“Way…..”

“Gọi cái gì mà gọi mau vào ăn cơm đói lắm rồi."

Anh cười rồi bước vào nhà bếp.

Xin thề với trời cao đây là khung cảnh đẹp nhất cả cuộc đời anh từng thấy. Người anh thương đang ở trong bếp đeo một chiếc tạp dề và đang dọn cơm,  người anh thương đã chờ anh về để ăn tối, anh chưa từng nghĩ rồi một ngày nào đó bản thân mình sẽ có được một bữa cơm trọn vẹn với cậu kể từ ngày hai đứa xa nhau, chưa bao giờ anh nghĩ rằng sẽ có một ngày mình có thể ở cùng cậu trong một ngôi nhà, có thể được cậu chờ đợi mỗi tối khi đi làm về muộn nhưng dường như không thể đoán trước được bất cứ điều gì mà nhỉ, ngày hôm nay ngay lúc này ngay tại đây anh có cậu. Trong đôi mắt của kẻ si tình ngập tràn hình bóng của em trong ánh mắt của anh cũng như vậy chỉ có em và em thôi chẳng có một ai khác cũng chẳng có một điều gì khác chia cắt được tình yêu của hai đứa mình. Hai người họ ngồi vào bàn ăn, Way nhìn Pete rồi hỏi.

“Thế nào có vừa khẩu vị của anh không?”

“Có, ngon lắm đấy!”

“Dĩ nhiên là phải ngon rồi tôi đi mua ở quán chị Tum mà.”

Pete chỉ biết cười trừ Way lúc nào cũng vậy, cậu ấy có những lúc rất im lặng trầm tính, lại có lúc hoạt bát đến khó ai theo kịp. Way rất hay tỏ vẻ rằng mình là một con người cứng rắn chẳng cần tình yêu chẳng cần tình thương cũng chẳng cần bất kỳ ai ở bên cạnh vỗ về chăm nom nhưng thực chất cậu ấy thật sự rất cần một ai đó ở bên cạnh để yêu thương là bạn bè cũng được là người yêu cũng được là người thân cũng được bất kỳ ai. Và anh đang làm điều đấy anh sẽ làm người bạn cùng cậu chia sẻ tất cả niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống anh sẽ là người thân của cậu kề vai sát cánh với cậu trong những lúc cậu gặp khó khăn, chơi vơi hay là lạc lõng và anh sẽ là người yêu cậu yêu đến hết cuộc đời này, yêu bằng tất cả tấm chân tình mà anh có ở trong tim. Những gì mà anh làm, những gì mà anh nghĩ, những gì mà anh cố gắng đều quy về một cái tên – Way.

Chỉ vì cậu cho cậu nên mới cố gắng nhiều đến như thế. Sau khi ăn cơm Pete là người ở lại dọn dẹp rửa bát và lau bàn còn Way thì ra sofa ngồi xem phim. Mặc dù vẫn còn nhiều công việc bận bịu nhưng Pete lại đem cả laptop cho bàn để ngồi làm việc cùng với  Way thay vì lên phòng - nơi có không gian yên tĩnh thích hợp để anh giải quyết công việc, cậu ngồi xem phim âm thanh có chút ồn nhưng mà Pete chịu được chẳng sao cả miễn sao trong đôi mắt anh lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu là được.

“Anh làm việc thì lên phòng mà làm ở đây ồn thế này làm được cái gì chứ.”

“Tôi chỉ muốn nhìn thấy em thôi ồn hay không cũng chẳng sao cả.”

“ Tùy anh vậy!”

Xem phim rõ lâu Way thấy chán, cậu nằm dài trên ghế gõ gõ lên vai của Pete.

“Này anh có thấy chán không?”

“Tôi Không chán.”

“Tôi thấy chán muốn chết đây này.”

Năng lực của biết rất đặc biệt anh không cần chạm vào người khác chỉ cần người khác chạm vào anh, chỉ cần có một mối liên kết dù là chạm nhẹ một cái anh vẫn có thể đọc được nội tâm người nọ và Way lúc này đây với đôi tay đang đặt trên vai của anh, anh biết Way không chán, cậu buồn miệng và cậu muốn ăn cái gì đó,  mặc dù ăn đêm là không tốt nhưng nếu cậu muốn anh sẵn sàng chạy đi ra ngoài và tìm chút gì đấy về cho cậu. Anh không hỏi cũng không nói gì chỉ đơn giản là đứng lên với lấy cái áo khoác mặc vào người rồi đi ra ngoài lái xe chạy đi đâu lấy mất hút điện thoại cũng không cần cầm theo.  Lát Sau anh quay về trên tay là ti tỉ những món đồ ăn vặt nào là bánh ngọt, là bánh mặn, có cả kem, cả trái cây và nước ngọt, trà sữa và một vài loại men rượu khác. Anh đưa  túi đồ lên trước mặt Way như một lời mời gọi rồi đi vào bếp cậu ở nơi này vứt cả remote tivi xuống sàn chạy lon ton đi theo phía sau. Trong bếp anh đem những loại nước uống bỏ vào tủ ngăn mát cũng đem trái cây đi rửa rồi đem bánh bày ra dĩa cậu theo cũng giúp anh một tay, cậu trang trí dĩa bánh rất là tỉ mỉ, lại giúp anh gọt trái cây cuối cùng cả hai bày ra cả bàn toàn là bánh trái rượu, Pete chẳng buồn làm việc nữa anh và cậu ngồi ở ngoài ban công nối liền ra tới bờ sông cùng ăn bánh uống rượu chóc chóc lại thử đến mấy loại quả ở địa phương mà anh mua về.

Lúc này cậu nói với anh.

“ Vui thật đấy! Nhưng mà có lẽ sắp tới chẳng có ngày nào vui vẻ như bây giờ cả."

“ Sao vậy??!”

“Thì là ba,  ông ấy cứ hối thúc tôi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cho ông ta.”

“ Em sẽ làm ư?”

“Không em không muốn làm nhưng em không thể không làm như vậy.”

“Way nhìn thẳng vào anh này! em Còn anh ở đây mà chẳng phải sao!? Em có thể từ chối em được phép chọn cho mình lối đi khác bởi vì có anh và anh sẽ là người bảo vệ em.”

“Em có thể giải quyết được việc của mình sẽ không phiền đến anh đâu cũng chẳng kéo mọi rắc rối đến cho anh nữa,  cuộc sống của anh đang rất tốt anh nên tận hưởng điều đấy đừng vì em, đừng vì một người như em mà đánh mất hạnh phúc của chính anh như thế! Pete à.... em nợ anh nhiều quá rồi.”

Anh nhìn cậu, nhìn thật lâu, nhìn vào sâu bên trong đôi mắt lắng đọng trăm ngàn vì tinh tú mà nói, anh nói ra những lời thật lòng, và anh hi vọng những lời này của anh có thể chạm vào trái tim cậu, chạm khẽ một chút thôi cũng được.

“Cuộc đời của anh là em cố gắng sống đến giây phút này cũng là vì em, nếu như chẳng có em trong đời vậy thì cuộc sống của anh chẳng còn là cuộc sống nữa cũng chẳng đẹp nữa, chẳng bình yên nữa. Anh có thể làm tất cả cũng có thể từ bỏ tất cả chỉ cần có em ở bên cạnh cái gì anh cũng có thể làm.”

Nhưng đáp lại anh vẫn là lời tưc chối từ cậu.

“Chúng ta không giống nhau đâu Pete là,  em có quá nhiều thứ để lo lắng, em hứa em sẽ chẳng làm điều xấu đâu nhưng nếu bây giờ bảo em rời khỏi ba em thật sự không làm được. anh tin em không”

“Anh tin em! ”

Chính là một lời khẳng định. Anh tin em, và sẽ luôn là như thế!

Rồi họ lại ngồi đấy, ngồi bên cạnh nhau đưa mắt lên bầu trời đầy sao. Họ nhìn vu vơ nhìn vào màn đêm thăm thẳm trên kia có những vì tinh tú lấp lánh ánh sáng, rồi họ nhìn xuống dòng sông nơi có hàng nghìn ngôi nhà, có những chiếc thuyền neo đậu khơi xa, có những hàng dừa xanh mát đung đưa theo làn gió rồi họ nhìn lại ngôi nhà của chính họ nơi chứa đựng tất cả những hạnh phúc mong manh mà họ gói ghém cho nhau. Bất chợt Pete choàng tay qua vai của Way, anh muốn an ủi cậu muốn để cậu biết có có anh ở đây rồi cậu chẳng cần phải lo lắng hay sợ hãi điều gì cả cậu có thể yếu đuối cũng có thể ỷ lại vào anh đó là đặc quyền của cậu. Way cũng dựa vào người Pete cả hai ngồi dựa vào nhau rồi anh thơm nhẹ lên má cậu một cái như là một nụ hôn an ủi cũng là động viên.

Lúc này trái tim của cậu đập loạn nhịp, hẫn đi một nhịp rồi lại nhanh hơn một dịp cậu biết trái tim mình bắt đầu rung động bắt đầu mềm yếu trước người đàn ông này rồi nhưng lý trí chưa cho phép cậu làm điều đó Way nghiêng người dựa vào lòng của người bên cạnh cậu ước lúc này thời gian ngừng lại đi cả hai cứ như vậy mãi rất hạnh phúc đúng không?


Chẳng ai phải đau đớn cả, cũng chẳng ai phải chịu tổn thương cả: cho cậu cả anh hay là Babe. Chẳng ai thấy và cũng chẳng ai biết chúng ta đã trải qua những gì, chúng ta phải đau đớn ra sao nhẫn nhịn, tức giận, uất nghẹn thế nào. Chỉ biết là vào đêm hôm đó phía sau ngôi nhà của chúng ta bên dưới bầu trời đầy sao dưới sự chứng kiến của hàng nghìn vì tinh tú anh đặt lên môi em một nụ hôn, một nụ hôn nhẹ nhàng minh chứng có một tình yêu lâu dài từ, nụ hôn ấy khẳng định được rất nhiều điều cho em biết anh ở đây, và cho anh biết rằng em yêu anh! Họ hôn nhau không phải dưới ánh nến dưới tiếng nhạc từ tiếng đàn violon phát ra một cách du dương và nhẹ nhàng. Họ hôn nhau cùng tiếng gió vi vu và những ánh đèn lập lòe của một vài ngôi nhà nhỏ vẫn còn đang thức.

Đây mới là hạnh phúc đây mới là yêu, yêu của riêng họ yêu trong bình yên, yêu trong từng làn gió hàng cây, yêu trong từng chiếc xuồng chiếc ghe nhỏ trên sông, một tình yêu được cả thế giới chứng nhận một tình yêu trường tồn mãi nơi đây.  Ta ước gì họ Yêu nhau mãi như thế bình yên thôi chẳng vương vấn muộn phiền nhẹ nhàng thôi chẳng còn chi những ràng buộc, ta ước gì họ có cho riêng nhau một cuộc đời tự do, ước gì họ chẳng phải là những cá thể đặc biệt trong xã hội này, mang những năng lực mà không phải ai muốn cũng có.



🍄 Nấm đây! Ngọt ngào nốt hôm nay với PeteWay nhé mọi người. Enjoy thôi☺️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip