Chapter 184
Yoon Ha bỗng thấy một sự xúc động trào dâng trong lòng cô, nỗi xúc động ấy khiến cánh mũi cô thấy cay cay, hai chân như có luồng điện chạy qua, gương mặt cô từ từ tái xanh, môi run lên. Những ký ức ùa về như sóng bão.
« Bàn tay ấy rất ấm áp đã chìa ra cho cô bé Yoon Ha còn đang hoảng loạn sau vụ cưỡng hiếp, nụ cười ấp áp hiền lành khiến người ta tin tưởng, giọng nói êm ái dỗ dành :
- Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Bác sẽ bảo vệ con, bác sẽ đuổi người xấu đi.
Bàn tay đó ấm áp như bàn tay của ba cô bé, nụ cười cũng hiền hòa như nụ cười của ba cô bé. Cô bé Yoon Ha bỗng có cảm giác tin tưởng đến lạ kì. Cả người đang quấn một chiếc chăn, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe bỗng nhúc nhích, một bàn tay nhỏ bé rụt rè đưa ra khỏi chăn, từ từ tiến đến chạm khẽ vào bàn tay đang đưa ra cho cô bé. Bàn tay liền nắm chặt lấy bàn tay cô bé vỗ về.
Những ngày tháng sau đó thật hạnh phúc, cô bé Yoon Ha tuy trong tiềm thức vẫn còn ẩn chứa nỗi khiếp đảm đối với vụ cưỡng bức kia, nhưng trong lòng lại cảm thấy một cuộc sống hạnh phúc mới đang bắt đầu. Bác Kim trong mắt Yoon Ha là một người đàn ông dịu dàng, trước đây, bác vẫn thường đến thăm hai mẹ con, nhưng chỉ nán lại vài phút mà thôi, nhưng giờ đây, bác ở lại rất lâu, cùng ăn cơm, cùng trò chuyện, thậm chí còn dạy Yoon Ha học bài cứ như một người cha mà Yoon Ha đã mất và khao khát có lại.
Han Yoon Ha nhìn thấy gương mặt đẹp của mẹ không còn u sầu, mệt mỏi như trước, mẹ cười nhiều hơn và rạng rỡ hơn. Trước đây vì không có thời gian, lại không dư dả tiền bạc, những món ăn mà cô rất thích rất ít khi được làm, hầu như chỉ là những món ăn thanh đạm. Nhưng giờ đây, trên bàn có rất nhiều món ăn ngon mà Yoon Ha rất thích. Chiếc xích đu yêu thích của Yoon Ha được thường xuyên sử dụng hơn, thích nhất là khi bác Kim đẩy cho cô như thể họ là hai cha con rất vui vẻ và hạnh phúc. Mặc dù trong lòng Yoon Ha vẫn luôn nhớ về ba mình, nhưng cô hiểu, mẹ đang hạnh phúc và cô không có quyền cắt đứt hạnh phúc đó cho đến một ngày mẹ nắm tay cô rời đi khỏi căn nhà của cô lần nữa và sau đó bé Yoon Mi ra đời trong bí mật. «
Khi những tờ giấy trên tay Yoon Ha rơi xuống, bởi sự bất ngờ này khiến cô không còn đủ sức để cầm chúng. Chúng rơi tự do xuống mặt đất gây sự chú ý cho tất cả mọi người trong phòng họp. Han Yoon Ha hơi hoảng hốt, cô bước lùi về phía sau định quay đầu bỏ chạy ra ngoài.
- Bé Yoon...- Phía sau cô vang lên tiếng gọi khiến Yoon Ha khựng lại. Lâu lắm rồi cô mới lại được nghe giọng nói này, lại được nghe hai từ « bé Yoon », Yoon Ha nắm chặt hai tay lại, môi mím lại, mắt khẽ nhắm ghiền.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhiên hết nhìn chủ tịch Kim cho đến cô gái có tên là Han Yoon Ha. Ngay cả Seok Jin cũng ngạc nhiên không kém. Cậu không biết mối quan hệ giữa Yoon Ha và cha mình, cậu luôn nghĩ Yoon Ha và bà Sun Hwa đối nghịch nhau vì bà Sun Hwa không muốn cô và Tae Hyung yêu nhau, còn Yoon Ha hận bà vì bà đã nói nặng khiến mẹ cô suy tim mà chết.
Ông Kim không thèm để ý đến những ánh mắt xung quanh, gương mặt ông đầy xúc động, không còn giữ dáng vẻ ung dung điềm đạm mọi ngày. Mà ông gạt mọi người ra, bước thật nhanh đến bên Yoon Ha, miệng xúc động gọi : » Bé Yoon »
Yoon Ha run rẩy nói :
- Chủ tịch, người nhận nhầm người rồi.
Nói rồi cô vội vàng mở cửa ra định bỏ đi nhưng một giọng thề thào nói :
- Đừng đi, con đừng đi ...
Sau đó là tiếng thét của mọi người :
- Chủ tịch...
- Ba .... – Tiếng Seok Jin vang lên.
Yoon Ha giật mình quay đầu lại, cô nhìn thấy Kim đang từ từ ngã xuống , phía sau ông, người vội vàng chạy đến đỡ và kêu lên. Cô hoảng hốt nhìn gương mặt xanh xao của ông. Ánh mắt ông nhìn cô như cầu khẩn van nài . Có tiếng ai đó kêu lên :
- Mau gọi xe cấp cứu .
Nhưng ông Kim xua tay tỏ ý không đồng ý, nếu không nói chuyện được với Yoon Ha thì ông thà chết chứ không để cô đi. Cô thấy sự việc đã nghiêm trọng như thế đành nói :
- Bác Kim, xin hãy đến bệnh viện, đợi bác khỏe lại, chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Yoon Ha ngồi trước dãy ghế chờ của bệnh viện khá lâu. Cô vẫn biết khi quyết định đám cưới với Seok Jin thì việc gặp mặt với Kim Jae Joong là điều không tránh khỏi. Chỉ là cô cứ nghĩ mình sẽ có thể bình thản đối mặt với gương mặt kia, nhưng bây giờ cô biết, mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lí để giáp mặt và trả lời những câu chất vấn của ông. Cuối cùng điện thoại của Seok Jin vang lên kéo theo sự sợ hãi nối dài của Yoon Ha.
Trước và sau đều phải đối mặt, điều cần biết cô sẽ không che giấu, nhưng có những bí mật cô sẽ vùi lấp nó dưới mồ. Yoon Ha bước thật nhanh về phòng bệnh của ông Kim.
Ông Kim sau khi được các bác sĩ cấp cứu xong, nhưng ông vẫn một mực không chịu nghỉ ngơi mà nhất quyết đòi gặp Yoon Ha, Seok Jin đành phải gọi điện cho Yoon Ha tới nhưng cậu không dám báo cho bà Sun Hwa hay.
Khi Yoon Ha bước vào, ông kích động vô cùng, vội vàng muốn ngồi dậy để nói chuyện với cô. Nhưng sức khỏe đang yếu, ông loạng choạng ngã xuống may mà có Seok Jin đỡ kịp và dựng một cái gối phía sau giúp ông thoải mái hơn. Ông nhìn Yoon Ha một tay giơ về phía cô.
Cô hít một hơi rồi bước đến cô ngồi xuống nắm lấy bàn tay đang giơ ra của ông. Tâm trạng kích động của ông Kim dường như dịu lại, ông nhìn Yoon Ha một cái rồi quay sang Seok Jin nói :
- Ba muốn nói chuyện riêng với Yoon Ha.
Seok Jin gật đầu rồi nhìn Yoon Ha như dặn dò, cô khẽ gật đầu tỏ ý hiểu, cậu mới từ từ bước ra.
Ông không chờ Seok Jin bước ra mà nôn nóng hỏi ngay :
- Bây giờ con đang sống với ai ?
- Con sống chỉ một mình - Yoon Ha mím môi trả lưỡng lự trả lời. Seok Jin đang đặt tay trên nắm cửa bỗng khựng lại khi nghe câu trả lời của Yoon Ha, nhưng sau đó nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.
- Mẹ con ...- Ông Kim vội hỏi, giọng vô cùng khẩn trương.
- Mẹ con mất rồi – Yoon Ha bùi ngùi đáp, đáy mắt long lên.
Bàn tay đang nằm trong tay Yoon Ha rơi xuống.
Đôi mắt ông khẽ nhắm lại, ở ông có biểu hiện dường như đã biết trước, lại dường như chấp nhận số phận mà dòng đời đã mang lại.
Yoon Ha khẽ nhìn người đàn ông đã lâu rồi không gặp. Nét u buồn dù cố che giấu nhưng vẫn biểu hiện rất rõ trên nét mắt của ông. Cô biết ông dành tình yêu sâu sắc cho mẹ cô, một mối tình thanh mai trúc mã không sao quên được. Cô khẽ nắm lấy bàn tay của ông ấy vỗ nhẹ. Cảm nhận sự an ủi vỗ về của Yoon Ha, ông mở mắt nhìn cô âu yếm, gương mặt Yoon Ha rất giống mẹ, làm ông thấy cảm xúc dâng lên khi nhìn vào gương mặt quen thuộc đó.
- Con thật là giống mẹ con. Bác vẫn nhớ như in gương mặt lúc trẻ của mẹ con, không khác gì con lúc này.
Yoon Ha mỉm cười gượng rồi cúi mặt xuống.
- Bác có nghe nói chuyện của con và hai đứa con trai bác – Ông nhìn Yoon Ha rồi lên tiếng, cô bối rối ngẩng đầu lên nhìn ông – Bác vốn không muốn xen vào chuyện tình cảm của con cái, cho nên vẫn im lặng để bọn trẻ tự giải quyết. Điều bác không ngờ cô gái mà hai anh em nó yêu lại là con.
Cô không biết giải thích ra sao nên cúi đầu im lặng. Ông nắm chặt tay Yoon Ha hỏi :
- Người con yêu thật sự là Tae Hyungie đúng không ? Bác sẽ đứng ra tác hợp cho hai đứa, bác muốn vì mẹ con mà bồi đắp cho con. Con cứ yên tâm, bác sẽ không để bất cứ điều gì cản trở hai đứa đâu. Bác đã cho phép nó sống ở nhà cũ của con. Năm xưa vì để thuận tiện cho việc tu sửa, nên bác đã chuyển sang tên mình.
Thì ra là vậy. Năm xưa, khi mẹ cô dắt cô bỏ đi đã để lại ngôi nhà và giấy tờ đất cho ông Kim, vì ông đã giúp họ trả nợ. Nhưng ông vẫn giữ nguyên tên của bà, hơn một năm sau ông mới sang tên lại cho mình, nên Tae Hyung nói rằng ba cậu chỉ mới mua lại căn nhà bốn năm gần đây thôi.
- Bác cũng biết, con đã nhận lời đám cưới với anh Jin rồi mà – Yoon Ha lắc đầu nói.
- Bác biết, cho nên bác sẽ bù đắp cho Seok Jin thay con. Nếu con và Tae Hyungie bên nhau, bác sẽ để lại toàn bộ cổ phần của bác cho Jin. Chỉ cần con hạnh phúc, bác sẽ không luyến tiếc bất cứ đều chi cả. Bác không muốn con và Tae Hyung giống như bác và mẹ con năm xưa, chỉ vì một chút hiểu lầm mà phải hối tiếc mãi mãi.
Những lời chân thành của ông khiến Yoon Ha rất xúc động, hai mắt cô long lanh cố kiềm chế nước mắt đang trực trào. Cô cười mà như không cười buồn bã đáp :
- Con đã chọn rồi, người con chọn là anh Jin.
- Con có thể lựa chọn lại mà. Hãy nắm lấy hạnh phúc cho bản thân mình con à – Ông thật tâm khuyên.
- Con biết chứ, nhưng con nợ anh Jin quá nhiều rồi, cũng như năm xưa mẹ con nợ ba con quá nhiều. Chỉ có thể ở bên cạnh để trả món nợ này. Mẹ cũng có những giây phút hạnh phúc bên ba con, cho nên con tin, ở bên anh ấy con cũng được hạnh phúc.
- Thôi được, tùy con. Bác mong con đã lựa chọn đúng – Ông bất lực thở dài nói.
- Con sẽ sống thật hạnh phúc, anh Jin là một chàng trai tốt.
- Con nói đúng, Seok Jin là một đứa con ngoan, nó chắc chắn sẽ đem lại hạnh phúc cho con – Ông gật đầu nói.
- Bây giờ con sống có tốt không ? – Ông đột nhiên hỏi về cuộc sống của Yoon Ha khiến cô kinh sợ, cô vội vàng nói.
- Con sống « một mình » rất rốt – Yoon Ha cố tình nhấn mạnh hai chữ một mình. Cô không muốn ông biết đến sự tồn tại của bé Yoon Mi. Con bé là người thân duy nhất của cô, là vật báu của cô, cô tuyệt đối không để ai đưa bé ra khỏi cô.
Ông nghe Yoon Ha nói vậy thì vỗ tay cô nói :
- Chắc con đã rất vất vả.
Sau đó ông ta hỏi thăm vài chuyện hàng ngày của Yoon Ha. Cô cũng vui vẻ trò chuyện cùng ông rất thân mật.
Khi Yoon Ha cáo từ ra về, ông Kim bỗng nhiên nói một câu :
  
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip