Chương 8 - Rung động
Rốt cuộc vì một ai đó sống chết bám trên lưng, Trương Nhuận hết cách, không thể đem đống sách cho thầy giáo nữa, đành phải trở về thư viện. Thật may vì thư viện đã chẳng còn ai, cô giáo cũng đi đâu chẳng thấy. Nó ngó nghiêng một hồi rồi đặt nàng xuống chiếc giường gấp.
Lô Tĩnh kéo kéo ống tay áo Trương Nhuận, cười tủm tỉm:
"Ông xã, lần trước mình ở đây hôn nhau kịch liệt."
". . ."
Là nó bị cưỡng hôn a!!!
Trương Nhuận lẳng đôi guốc của Lô Tĩnh sang một bên, cô gái tiu nghỉu đầy xót xa:
"Ôi, đôi này chị thích lắm ấy."
"Đi guốc mà ngã bầm dập thì đi làm gì?"
"Để cao bằng em. . ."
"Hả?"
"Như vậy lúc mình hôn nhau mới dễ dàng."
". . ."
Trương Nhuận nín lặng lần hai!
Nó thở dài, lôi hộp thuốc của bà Vân ra, chẳng nhiều lời mà nhanh nhẹn sát trùng cho nàng. Nâng chân nàng lên để trên đầu gối của mình, nó khẽ thổi thổi vào vết thương khi nàng nhăn mặt lại vì xót. Hồi bé cứ mỗi lần mếu máo ngã đau, bố lại thổi phù phù vào vết thương, nói rằng sẽ hết đau ngay thôi.
Thế mà cũng hết đau thật!
Sau này lớn rồi nó mới hiểu, khi ấy chỉ là vì tâm lý trẻ con mà thôi, có bố bên cạnh nên tự khắc chẳng còn đau nữa. . .
Dán băng vết thương cẩn thận, Trương Nhuận nhẹ nhàng bảo nàng gọi người nhà đến đón. Thế nhưng Lô Tĩnh nào có chịu, nhất quyết bám chặt tay nó không buông. Nó bất lực, nói ngọt hay nổi cáu nàng vẫn bướng bỉnh như cũ. Cuối cùng nó đành thỏa hiệp, nghiêm túc dặn dò:
"Chị ngồi yên ở đây, đừng có chạy lung tung, em phải đi xếp lại tủ sách. Nhớ nhé, không được quậy đâu."
Lần đầu nó tin mình đang giữ trẻ trong nhà.
Lô Tĩnh gật đầu ngoan ngoãn. Nàng chăm chú quan sát Trương Nhuận, say mê ngắm nhìn dáng người gầy gầy trong chiếc phông rộng thùng thình đã bạc màu. Đôi giày đi dưới chân cũng đã sờn rách, thế nhưng những nét giản dị mộc mạc ấy lại tạc vào lòng nàng những ấm áp không nói lên thành lời. Nước da không trắng mịn, vì nàng biết Trương Nhuận từ nhỏ đã phải lao động vất vả phụ giúp mẹ, cũng chẳng có thời gian chăm sóc bản thân như những cô gái khác. Thế nhưng con người ấy lại rất đỗi mộc mạc thân thương, có điều gì đó khiến cho Lô Tĩnh thấy lòng bình yên và cảm giác được bảo vệ mỗi khi bên cạnh.
"Ông xã, chị thực sự rất yêu em."
Nàng mỉm cười, nhẹ cất giọng nói.
Trong không gian tĩnh lặng tràn ngập ánh nắng mùa thu cùng với mùi thoang thoảng của sách mới, câu nói kia tựa như vuốt nhẹ vào trái tim Trương Nhuận. Trong khoảnh khắc dường như mọi thứ đều ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng nó thở ngắt quãng cùng con tim nện thình thịch từng hồi dao động trong lồng ngực. Bàn tay cầm quyển sách của Trương Nhuận khựng lại, nó xoay người, nhẹ mỉm cười với người con gái đang nhìn mình đến ngẩn ngơ.
"Chị sẽ yêu em trong bao lâu?"
"Đến khi em không còn cần chị nữa, chị cũng vẫn sẽ yêu em."
Trương Nhuận không đáp lời, nó lẳng lặng xoay người bước sang giá sách khác, khuất đi tầm mắt của nàng. Có lẽ nó không muốn mình yếu lòng, không muốn chính mình ghê tởm mình, khi trong một khoảnh khắc nào đó, có lẽ, nó đã mong tất cả là sự thật mà không phải do viên thuốc kia.
Nó sợ một lúc nào đó, chính mình sẽ có ý nghĩ bệnh hoạn rằng, có lẽ bản thân nó cũng đang rung động. . . rung động trước một người cùng giới.
Thở dài, nó đem tất thảy những suy nghĩ kia ép xuống bụng, một lòng chuyên tâm vào việc đem sách lên sắp xếp trên giá.
Thế nhưng lại có ai đó lại không ưa được yên tĩnh, cứ dăm ba phút lại cất giọng hỏi han linh tinh vớ vẩn. Ban đầu Trương Nhuận còn miễn cưỡng trả lời, sau cùng thì nó lựa chọn ngó lơ.
"Em ơi, vì sao sách ở đây nhiều vậy?"
"Ông xã, em có biết vì sao chị lại xinh như vậy không?"
"Nhuận này, chị thích tắm chung với em!!"
"Ông xã, em có yêu chị không?"
"Chị sắp sửa yêu em nhiều thêm rồi!"
"Em có yêu chị không?"
". . ."
Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong suốt hơn một tiếng đồng hồ, đến nỗi nó nghe mà cứ như đàn quạ bay qua đầu. Để đến lúc bất chợt không gian yên lặng lạ thường, không còn nghe tiếng Lô Tĩnh luyên thuyên nữa, nó mới khó hiểu ngóc đầu ra phía chiếc giường gấp.
Tuyệt nhiên chẳng có ai.
Trương Nhuận hốt hoảng, vội cất tiếng gọi:
" Lô Tĩnh?"
Thế nhưng, đáp lại giọng gọi khẽ khàng ấy lại là những tiếng Rầm----Rầm-----Rầm đến inh tai nhức óc. Các kệ sách khổng lồ cứ đổ lần lượt, cái này chồng lên cái kia theo hiệu ứng domino. Chỉ đến chiếc kệ sách cuối cùng kê giáp với bức tường, trận đổ kinh thiên động địa ấy mới ngừng lại. Trương Nhuận trợn mắt, há hốc mồm miệng, đầu óc dường như bị ai đó thổi bay mất cả não. Sách, truyện, báo. . . tất tần tật những gì được kỳ công sắp xếp cẩn thận trên kệ, đều rơi tứ tung, bay lả tả như một bãi chiến trường!
Lúc này, cái người đang mất tích lại đột nhiên ngóc đầu ra từ bên cạnh một giá sách đổ rạp, nàng nơm nớp nhìn nó mà cất giọng run run:
"Chị chỉ định lấy quyển truyện thôi, mà không hiểu sao cả giá sách nó đổ luôn ý!"
Nói rồi, Lô Tĩnh dơ quyển truyện 'Chung một con đường' lên mà phụng phịu.
Khóe môi Trương Nhuận rần rật, nó day day hai huyệt thái dương, cố kìm nén để không bùng nổ.
"Nếu muốn lấy gì thì phải bảo em chứ! Chị nhìn xem, giờ cái bãi chiến trường này dọn bao giờ mới xong? Cô Vân sẽ giết chết em mất!"
"Ơ, em đừng giận mà ông xã."
Lô Tĩnh vẫn nơm nớp nhìn Trương Nhuận, nàng áy náy nói:
"Chị sẽ dọn cùng em nha."
"Thôi được rồi, ngồi yên đi để em dọn."
Không biết chị còn định bày thêm bãi chiến trường nào nữa đây.
"Chị giúp em được mà."
"Không được, ngồi ngoan xuống đó!"
Trương Nhuận bực mình, nó nạt nàng ngồi xuống giường. Lần đầu tiên thấy nó nổi nóng như vậy, nàng sợ hãi răm rắp nghe theo, thi thoảng liếc trộm nhìn nó một cái.
Nhìn thái độ nơm nớp đầy lo âu của nàng, Trương Nhuận dở khóc dở cười. Biết mình vừa rồi có chút nặng lời, thế nên nó thở dài, rót một cốc nước đến bên cạnh nàng.
"Chị uống đi, đừng chạy lung tung. Chỗ này giờ bừa lắm, cứ để em dọn được rồi."
Trương Nhuận định xoay người đi, thế nhưng bàn tay đã bị ai đó nhanh chóng nắm lấy. Nó khó hiểu nhìn nàng, thấy đôi mắt trong veo ngập nước, lòng nó lại như bị ngàn mũi kim châm.
"Ông xã, chị xin lỗi mà. Từ giờ chị sẽ ngoan, chị không như vậy nữa đâu. . ."
Nơi bàn tay truyền tới cảm giác ấm áp, Trương Nhuận vô thức siết nhẹ tay nàng. Trái tim khẽ run lên, khóe môi nó mấp máy:
"Chị. . ."
Nhưng lời còn chưa thể nói, bên ngoài cửa ra vào thư viện đã vang lên giọng nói quen thuộc xen lẫn kinh ngạc:
"Trương Nhuận?!"
Vương Nhiễm chớp chớp đôi mắt, càng hi vọng cảnh tượng trước mắt không phải sự thật. Thế nhưng cái giật thót của Trương Nhuận và cặp mắt khó hiểu của người con gái kia chiếu đến mình đầy cảnh giác, khiến cho cô hiểu, mọi chuyện chắc chắn không phải là mơ.
"Nhiễm hả?"
Trương Nhuận cười méo mó, chẳng biết hôm nay rốt cuộc là ngày đen đủi gì nữa.
"Sao cậu lại tới đây?"
"Tớ. . . tớ mang cái này đến cho cậu."
Vương Nhiễm lượm phần hồn của mình trở lại, cô chớp chớp khóe mắt, đưa một chiếc áo khoác mỏng cho nó.
"Nghe nói tối nay trời trở gió."
"À. . . Vậy sao, tớ cảm ơn cậu nhé."
Trương Nhuận đưa tay định tiến lại gần Vưỡng Nhiễm theo phản xạ hàng ngày, thế nhưng hôm nay, cánh tay đã nhanh chóng bị ai đó giữ lấy. Lô Tĩnh ôm chặt lấy tay Trương Nhuận, nàng cảnh giác nhìn Vương Nhiễm, giọng nói đầy thách thức:
"Nhuận không cần, ở đây đã có tôi lo rồi, cô đi về đi. Nghĩ mình là ai chứ?"
Không những Vương Nhiễm, ngay cả nó cũng bất ngờ với lời nói của nàng. Nàng chẳng bận tâm cái nhìn đầy hoang mang của đối phương, mà giữ chặt lấy Trương Nhuận, như muốn tuyên bố chủ quyền.
"Chị là. . . Lô Tĩnh sao?"
Vương Nhiễm bối rối nhìn cử chỉ đầy thân mật của cô gái xa lạ dành cho Trương Nhuận, có chút gì đó nhói nhói ở tim.
"Cô biết tôi?"
Lô Tĩnh nheo nheo mắt nhìn đối phương.
"Tôi là bà xã của Nhuận!"
Đầu óc Trương Nhuận choáng váng, nó ngước nhìn đôi mắt hoe hoe đỏ của Vương Nhiễm, bỗng nhiên cảm thấy lòng mình vô cùng nặng nề. Nó cười khổ:
"Chuyện này. . . là hiểu lầm. Tớ sẽ giải thích với cậu."
"Ông xã, người này là ai? Sao chị không biết?"
Lô Tĩnh bực bội lay lay cánh tay nó. Sự xuất hiện của cô gái trước mặt thật sự không thể khiến nàng không vui nổi nữa.
"Chị thôi đi được không?"
Trương Nhuận cuối cùng không kìm nén được, nó hất cánh tay của nàng ra mà gắt.
"Đây là bạn thân của em, chị đừng có nói vậy với cô ấy."
Sau đó chẳng đợi nàng phản ứng, nó kéo tay Vương Nhiễm ra khỏi thư viện ngổn ngang sách báo.
Vương Nhiễm vốn dĩ không thể tưởng tượng ra loại tình huống này sẽ xuất hiện, thế nên khi nghe Lô Tĩnh nói mình là. . . là một người nào đó với Trương Nhuận, tâm cô đã chết lặng. Mặc cho Trương Nhuận kéo mình đi, cô hoàn toàn rơi vào trạng thái vô hồn.
Trước khi bước ra ngoài cánh cửa màu xanh, Vương Nhiễm vô thức ngoái đầu lại nhìn. Trên gương mặt xinh xắn của người con gái nổi tiếng đầy lạnh lùng cao ngạo kia, lặng lẽ nhỏ xuống một giọt lệ.
____________
Nay đăng chap mới cho mọi người đọc luôn và mọi người đọc nếu thấy có chỗ nào chưa được ổn thì cứ bình luận ới tui nha. Dù có đọc lại mấy lần nhưng mắt tôi nó đớ nên vẫn sẽ bị sót.
Và mai là nghỉ rồi nên tôi sẽ đăng mỗi ngày 1 chap nha~ (●'◡'●)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip