Chương 4

Chuyện chuyến đi Đức của Lâm Cao Viễn được đơn giản hóa từ một bữa tiệc chia tay đến việc cùng một vài người quen dùng bữa trong nhà hàng, và cuối cùng là Lâm Cao Viễn mời mọi người đến nhà anh ăn tối, anh sẽ tự tay nấu ăn.

"Sao dạo này em không thấy anh đi chơi với  Lâm Cao Viễn?" Phàn Chấn Đông vừa thản nhiên hỏi Châu Khải Hào vừa giúp anh ấy di chuyển đồ đạc.

"Anh ấy? Anh ấy đi mua sắm. Anh thì không thích đi."

"Chúng ta phải đi thôi. Tại sao anh ấy lại đi mua sắm và mua nhiều thứ như vậy?"

"Gặp lại người yêu cũ, phải ăn mặc đẹp đẽ hơn thường ngày".

Phàn Chấn Đông gật đầu đồng ý: "Nhưng Mạn Dục đã có bạn trai rồi phải không?"

Châu Khải Hào lúc này bắt đầu thấy hứng thú, "Để anh kể cho em nghe, bạn trai của Mạn Dục cũng họ Lâm. Đồng Đồng nói rằng anh ta hiền lành và thích cười, có mắt một mí và sống mũi cao. Anh ta giống như phiên bản trẻ hơn của Lâm Cao Viễn vậy."

"Thật sao? Có chuyện như vậy à?"

Châu Khải Hào cảm nhận cơn đau đột ngột từ sau gáy, Trần Hành Đồng tát vào đầu anh một cái thật mạnh: "Đừng nói nhảm nữa, mau dọn đồ đi."



Đến buổi chiều, Lâm Cao Viễn xuất hiện tại nhà mới của Châu Khải Hào và Trần Hành Đồng mang theo những chiếc túi lớn nhỏ khác nhau.

Châu Khải Hào đang lau sàn: "Ồ, thiếu gia, cuối cùng thì cậu cũng đến rồi. Chẳng phải là trùng hợp sao? Cả hai chúng ta đều đã chuyển nhà mới rồi."

"Xin lỗi vì tới muộn. Mình có mua quà cho cậu này."

Lâm Cao Viễn lắc những chiếc túi đựng đồ trong tay, như thể anh đã mua toàn bộ đồ từ tất cả các cửa hiệu trong thành phố.

"Sao cậu không nói sớm." Ba người tràn tới chia nhau những món quà đắt tiền xa xỉ.


Một số người đang xem phim trong ngôi nhà mới của Châu Khải Hào bằng TV và loa mới.

Lâm Cao Viễn đột nhiên hỏi: "CUHK ở đâu?"

Châu Khải Hào thản nhiên trả lời: "Quận Long Cương, cách nơi này rất xa. Cậu hỏi làm gì vậy?"

"Đã biết."




Vương Mạn Dục nhân dịp ngày thường có ít người hơn để đi ra ngoài.

Nếu muốn tiễn Lâm Cao Viễn, cô cần chuẩn bị một món quà chia tay.

Đi MTR đến Tsim Sha Tsui, băng qua Chungking Mansions mờ ảo và ẩm ướt như trong các bộ phim của Vương Gia Vệ, sau đó đi qua ngã tư ngầm màu vàng tươi quen thuộc, rồi đến Cảng Victoria.

Bạn trai của cô từng yêu cầu Vương Mạn Dục thi đổi bằng lái xe Hồng Kông và mua ô tô để lái. Vương Mạn Dục từ chối, nói rằng cô không quen lái xe bên phải.  Bạn trai cười nói rằng, sau một thời gian cô sẽ quen thôi.

Vương Mạn Dục nghĩ rằng Hồng Kông nhìn thấy trên xe buýt và MTR chắc chắn khác với hình ảnh nhìn từ ghế lái bên phải. Người lái ô tô phải có "nhà" để về.  Trong tiếng Quảng Đông, nó có nghĩa là trở về nhà.

Đảo Hồng Kông rất xa đất liền, và ngay cả Thâm Quyến, thành phố gần nhất, cũng khác xa về mặt tinh thần và văn hóa. Đối với một người ngoại bang như cô, thuật ngữ phổ biến nhất đối với Hong Kong là định cư.

Cô ấy không có nhà ở Hồng Kông.




Vương Mạn Dục thích một chiếc vòng tay tại một gian hàng tạm thời trong trung tâm thương mại. Nhân viên bán hàng cho biết đây là tác phẩm thủ công của một nhà thiết kế người Macau, được sáng tạo từ đá cẩm thạch.  Phần chốt mở và vành được làm bằng thép không gỉ thông thường, bên trong là hoa văn bằng đá cẩm thạch.

Vương Mạn Dục nhìn nó một lúc và thực sự thích màu sắc của nó.  Bởi vì nó được làm thủ công từ đá cẩm thạch nên người bán hàng luôn nhấn mạnh đến tính "độc đáo" của nó và Vương Mạn Dục đã mua nó.

Ít nhất thì nó cũng chân thành hơn việc tặng một chiếc vòng tay thông thường khác.

Khi ra khỏi khu mua sắm, trời lại bắt đầu mưa.  Vương Mạn Dục che đầu bằng túi xách, thản nhiên nhảy lên xe buýt đi hướng Trung Tâm, trước khi xe buýt đi vào đường hầm dưới biển, cô ngơ ngác nhìn bầu trời mưa bên ngoài.

Không chắc bản thân có bị ảnh hưởng bởi việc Lâm Cao Viễn chuẩn bị "rời đi" hay không, Vương Mạn Dục bắt đầu suy nghĩ về việc liệu cô có rời Hong Kong hay không và khi nào thì sẽ đi.

Vương Mạn Dục mơ màng cho đến khi xe buýt đến thị trấn Kennedy. Xuống xe và đi bộ dọc theo đường Kennedy hướng ra bờ biển. Ven đường có một quán cơm ngỗng nướng chật hẹp. Vương Mạn Dục ngồi xuống gọi món, lấy món quà vừa mua ra, trịnh trọng mở giấy gói, tưởng tượng Lâm Cao Viễn khi nhận được nó sẽ như thế nào.

Lách tách

Cô ấn mở chiếc khóa vòng, Vương Mạn Dục đeo nó vào cổ tay cô. Sau khi ngắm nghía một lúc, cô lại tháo nó ra, cất lại vào hộp quà rồi nhét vào túi xách.

Đang ăn được nửa bữa thì bạn trai cô gọi điện.

"Anh sắp đi Paris."

Vương Mạn Dục nhìn đồng hồ, đáp: "Em sẽ về nhà sớm."

Khi Mạn Dục về đến nhà, vali của bạn trai cô nằm trên sàn và anh ta đang tắm trong phòng tắm. Trên bàn cà phê có một túi giấy, bạn trai cô đang ở trong phòng tắm gọi cô: "BB, trên bàn có quà cho em đấy."

Vương Mạn Dục mở nó ra và tìm thấy những món quà lưu niệm anh mang từ trường về, bao gồm một số huy hiệu dễ thương và một con búp bê cầm vợt bóng bàn màu đỏ.

Bạn trai cô bước ra sau khi sấy tóc khô một nửa và hỏi cô đã đi đâu.

"Tuần sau em có thể đi Thâm Quyến. Một đồng nghiệp ở đội tuyển quốc gia sắp ra nước ngoài và mời đám tụi em đi ăn tối. Hôm nay em đã đi chọn quà cho anh ấy."

"Được, anh sẽ đưa em tới đó."

"Không làm phiền đến anh đâu, em sẽ tự đi tàu điện ngầm..."

"Em làm phiền anh không phải là đúng sao? Sẽ không sao đâu nếu anh sẽ chở em đến đó. Tuần sau là khi nào?" Bạn trai cô vừa hỏi vừa chạm vào tai cô.

"Thứ ba, ngày 19."





Sau một ngày cuối tuần bình thường, Vương Mạn Dục trang điểm nhẹ, mặc áo len mỏng và quần tây rồi lên xe của bạn trai.

"Em có chắc chắn địa chỉ là chính xác không? Đây có vẻ là khu dân cư?"

Vương Mạn Dục cúi đầu nhìn điện thoại, nhìn thấy địa chỉ Lâm Cao Viễn gửi cho cô, "Chính là chỗ này, khi gần tới nơi em sẽ gọi điện hỏi."

Bạn trai cô đậu xe bên đường, giọng nói của Lâm Cao Viễn vang lên từ ống nghe trong điện thoại di động của Vương Mạn Dục: "Tiểu Dục."

"Có phải anh đưa sai địa chỉ cho em không? Đây là khu dân cư."

"Địa chỉ chính xác, là nhà của anh."

Vương Mạn Dục liếc mắt nhìn bạn trai, mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay: "Ý anh là sao?"

"Anh sẽ ra ngoài và đón em."


Điện thoại bị cúp.

Bạn trai cô đột nhiên vươn tay ra đặt lên nắm tay đang nắm chặt của cô, "Điều hòa có lạnh quá không?"

"Không. Có lẽ... em sẽ xuống xe và đợi."

"Được rồi, tối nay anh sẽ đón em. Hay là sau này em có cần anh đến đón nữa không, Tiểu Ngư?"

Thấy Vương Mạn Dục không lên tiếng, hắn lại cười hắc hắc nói: "Đùa thôi, em đi đi."

Vương Mạn Dục đưa tay đẩy cửa xe, do dự một lát.  Cô chợt tự hỏi mình sẽ cảm thấy thế nào khi mở cánh cửa xe này lần nữa vào tối nay. Sau nhiều lần cân nhắc, cô không thể tìm được đáp án, đóng sầm cửa xe lại và chào tạm biệt bạn trai. Bạn trai cô khởi động xe rồi rời đi.



Khi ra khỏi khu biệt thự, nhìn thấy Vương Mạn Dục đứng một mình ở phía đối diện con đường, Lâm Cao Viễn bước nhanh vài bước và đến trước mặt cô.

Thời gian họ xa nhau chỉ có một năm rưỡi, không ai có thể biết được người trước mặt đã thay đổi như thế nào. Thời gian quen nhau dài hơn thời gian xa cách rất nhiều, khi gặp lại cũng không hề có sự xa lánh hay hoảng sợ. Có vẻ như trong một năm rưỡi qua, anh ấy đã ở Quảng Đông khi cô ra nước ngoài thi đấu, và khi cô trở về Bắc Kinh sau khi thi đấu, anh lại ra nước ngoài dẫn đội. Sau bao lần nhớ nhau, cuối cùng hai người họ cũng gặp lại nhau vào ngày này mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Vương Mạn Dục trước tiên cúi đầu, từ trong túi xách lấy ra một cái túi nhỏ, "Cái này cho anh, chúc anh thượng lộ bình an."

Bỏ qua những câu nói vui vẻ, bỏ qua sự suy đoán về con đường tương lai phía trước, cũng như gác lại cơn mưa lớn mà cả hai người họ đã trải qua ở Hong Kong, Vương Mạn Dục đi thẳng vào chủ đề chia tay.

Lâm Cao Viễn tiếp lời: "Mọi người đều ở nhà anh, một lát nữa sẽ dọn bữa tối."

"Em tưởng sẽ ăn chia tay tại nhà hàng." Vương Mạn Dục trả lời.

"Anh không muốn làm cho nó trở nên quá nghiêm trọng, đây cũng không phải là chuyện gì quá lớn."

"Ừ." Vương Mạn Dục cười lạnh.

"Bạn trai em không tới à?"

"Anh ấy đưa em đến đây và sẽ đón em vào buổi tối."

"Là cái gì thế?" Lâm Cao Viễn giơ túi quà lên lắc lắc hai lần hỏi cô.

Vương Mạn Dục nhớ tới cảm giác lạnh buốt của chiếc vòng tay trên cổ tay, cười nhếch mép: "Khi nào anh mở ra thì sẽ tự biết thôi"

Lâm Cao Viễn cũng cười nói: "Được, cảm ơn."

Họ trò chuyện một lúc bằng những lời lẽ thờ ơ và nói đến sự thay đổi của nhau trong vài năm qua.



Nhà của Lâm Cao Viễn rất nhộn nhịp.

Vương Mạn Dục vừa bước vào phòng đã bị Trần Hành Đồng ôm vào lòng. Trần Hành Đồng thấp hơn cô, lao tới, nép vào trong ngực Vương Mạn Dục.

"Có chuyện gì thế?"

Châu Khải Hào cầm đùi gà rán đi tới: "Em ấy đang hối hận. Ôi, anh thà phá chùa còn hơn hủy hoại hôn nhân."

"Súp gà của tôi chuẩn bị xong chưa?" Lâm Cao Viễn thay giày và đi vào bếp.

Phàn Chấn Đông lấy ra một chiếc xô màu đỏ và nói: "Đây là KFC mà mọi người đã gọi. Gà của anh sẽ chưa xong trong một thời gian nữa."

"Xảy ra chuyện gì vậy? Em có thể giúp anh xem." Vương Mạn Dục tiếp lời, "Em đã học được rất nhiều điều về cách nấu súp ở Hồng Kông."

"Không, đó không phải là vấn đề phức tạp như vậy. Là nhà anh ấy đang hết gas"


Mọi người cùng nhau làm việc, bảy giờ tối cuối cùng cũng có được một bữa cơm nóng hổi.

Sau khi giải nghệ, Lâm Cao Viễn, Châu Khải Hào và Phàn Chấn Đông trở nên thân thiết hơn, Trần Hành Đồng cũng trở nên nhiệt tình hơn với đội Quảng Đông. Vương Mạn Dục dành phần lớn thời gian trong bữa tiệc im lặng lắng nghe họ nói về những điều xa lạ. Cô con gái nhỏ của Lưu Hằng rất thích dẫm lên bóng ngay khi đến sân bóng bàn, thành viên trẻ của đội Quảng Đông đã giành được giải thưởng gì...Vương Mạn Dục không có ý định quấy rầy, im lặng nâng cốc cùng mọi người, trong lòng cảm thấy vui vẻ và thoải mái.


Rượu có vị ngọt, sảng khoái nhưng sau khi uống một lúc, bạn sẽ cảm thấy chóng mặt. Điện thoại di động của Vương Mạn Dục reo lên, khi cô đứng dậy nghe máy thì bị mất thăng bằng và được Lâm Cao Viễn, người vẫn luôn để mắt đến cô đỡ lấy.

Vương Mạn Dục muốn hất tay anh ra, nhưng nó như đã được bôi keo để dính chặt lấy cánh tay cô.

Anh ấy hẳn còn nhớ ngày đó khi cô hất tay, chiếc ô đã rơi xuống đất. Vì thế anh ấy đã học cách để trở nên thông minh hơn, lần này anh ấy không thể rút tay ra dễ dàng được. Vương Mạn Dục trong lòng cười nhạo chính mình, cô thật sự say rồi. Ai sẽ nhớ một điều như vậy.

"Không cần giúp em. Anh cứ uống tiếp đi, em sẽ nghe điện thoại."

Sau đó Lâm Cao Viễn mới nhìn thấy một trái tim và một chú chó con trên màn hình điện thoại di động của cô.  Biết đó là bạn trai của cô, anh chán nản buông tay.

Vương Mạn Dục đi ra ban công nhà Lâm Cao Viễn để nghe điện thoại, nhưng một tiếng hét thất thanh đột nhiên phát ra từ ban công.

Mọi người tụ tập xung quanh, phát hiện Vương Mạn Dục đang ngồi xổm, nghiêng đầu nhìn Điêu Thuyền.  Điêu Thuyền cũng nghiêng đầu nhìn cô, sau đó liếm chân cô.

"Ai hét lên thế?"

"Là nó." Vương Mạn Dục say đến mức không hiểu mình đang nói gì, chỉ vào Điêu Thuyền và phàn nàn.  "Tại sao bạn lại cào tôi và hét lên?"

Lâm Cao Viễn tiến gần đến bên Vương Mạn Dục, anh chỉ chú ý thấy quần của Vương Mạn Dục đã bị móng vuốt của Điêu Thuyền cào xước, và có một vết máu nhỏ hẹp kéo dài từ đùi đến đầu gối cô.

Lâm Cao Viễn tiến lên và nắm lấy tay Vương Mạn Dục, "Chân em đang chảy máu, cần phải xử lý."

Vương Mạn Dục nhìn chằm chằm màu đỏ dần dần xuất hiện trên chiếc quần trắng nhạt của mình, nhưng cơn đau rất lâu mới truyền đến cơ thể của cô. Mạn Dục thực sự đã uống say. Điều cuối cùng mà Vương Mạn Dục nhớ là mình đã nói : "Huấn luyện viên, tôi muốn tạm dừng y tế"


Đêm về khuya, Châu Khải Hào và Trần Hành Đồng cũng rời đi. Khi Lâm Cao Viễn dọn dẹp xong nhà bếp bừa bộn và trở lại phòng khách, anh thấy chiếc chăn vừa đắp cho Vương Mạn Dục lại bị cô đá văng ra. Lâm Cao Viễn đắp chăn cho cô, nghe thấy cô kêu nóng khi đang ngủ. Rõ ràng là tay, chân và cánh tay của cô đều lạnh.  Anh luôn cảm thấy nếu không giữ ấm cho cô ấy, cô ấy sẽ tan chảy ở đây và trở nên trong suốt.

"Nghe lời, đừng cử động."

Vương Mạn Dục ngừng quấy đạp, mơ hồ tỉnh lại.

Ánh đèn mờ mịt, Vương Mạn Dục thấy mình đang ngủ trên ghế sô pha. Dưới đầu cô có một con búp bê thỏ JELLY CAT màu xám, và được đắp một tấm chăn.

"Em tỉnh rồi à?" Lâm Cao Viễn đứng bên cạnh ghế sofa. Bóng dáng anh che khuất chiếc đèn sàn duy nhất đang bật trong phòng khách, khiến người ta khó nhìn rõ biểu cảm của anh.

"Em ngủ quên à?"

"Ừ, em bị Điêu Thuyền cào xước chân, Trần Hành Đồng cho em uống thuốc và em ngủ quên." Lâm Cao Viễn nói, đặt một chiếc quần thể thao trên bàn cà phê, "Quần của em bị cào xước, mặc cái này đi. Là đồ mới, đã giặt rồi. "

Vương  Mạn Dục gật đầu: "Em muốn uống nước."

Lâm Cao Viễn quay người đi rót nước.

Vương Mạn Dục vén chăn lên, kéo ống quần lên nhìn thấy một vết thương dài thẳng đứng, sau khi bôi thuốc màu đỏ lên, bây giờ càng thêm hung dữ.

Lúc Lâm Cao Viễn bưng cốc nước trở lại, anh thấy cô cúi đầu, túm quần xem vết thương. Anh hướng ánh nhìn đi nơi khác và đặt nước lên bàn cà phê.

Vương Mạn Dục liếc nhìn chiếc cốc, nói: "Em muốn nước lạnh."

Lâm Cao Viễn đi rót thêm một ly nữa.

"Hãy cho em nước cùng đá viên"

Lâm Cao Viễn làm theo lời Mạn Dục và đưa ly nước lạnh vào tay cô.

Vương Mạn Dục nhấp một ngụm, đứng dậy đi thay quần.

Cạp quần hơi rộng, miễn cưỡng mắc lên phần xương hông nhô ra, ống quần bó sát vào chân, Vương Mạn Dục bước ra khỏi phòng tắm và hỏi: "Có cái quần nào nhỏ hơn không?"

Giọng nói vừa tỉnh lại còn có chút yếu ớt, chiếc quần thể thao mềm mại, chiếc áo len ôm sát cơ thể, khuôn mặt mờ ảo đến mức không thể nhìn rõ trong bóng tối.

Lâm Cao Viễn bàng hoàng, cố gắng phân biệt liệu đây có phải là một giấc mơ như mọi khi hay xâm chiếm tâm chí anh vào đêm khuya hay không.  Hồi lâu, cuối cùng anh cũng nói: "Anh đi tìm giúp em."

Khi Lâm Cao Viễn mang một chiếc quần khác đi tới, cô vẫn đứng đó.

Không phải là một giấc mơ.

Nhìn thấy anh đi tới, Vương Mạn Dục liền tiến tới kéo  quần cô đang mặc ra so sánh với cạp quần mà anh vừa mang tới.

Rất gần.

Gần trong gang tấc. Chỉ cần đảo mắt, Cao Viễn có thể nhìn thấy vòng eo của cô ấy, anh gần như có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy, nhiệt độ trên cơ thể cô ấy, có lẽ hơi lạnh.  Nó không lạnh như nước đá mà lạnh như ngọc. Một suy nghĩ lóe lên trong anh: "Sẽ thật tuyệt nếu mình có thể chạm vào em ấy"

Anh có thể là ngọn lửa bùng cháy trong lòng bàn tay cô, sưởi ấm cô khi cô chạm tự chạm vào mình.

Hoặc là chiếc quần dài đang quấn lấy cơ thể cô ấy.

Cũng có thể là một miếng bông gòn thấm chất lỏng màu đỏ, và bôi nó lên vết sẹo đỏ trên làn da trắng ngần. Vết xước bây giờ đã đóng vảy chưa?


Tay Vương Mạn Dục đột nhiên nắm lấy tay anh

Lâm Cao Viễn ngẩng đầu nhìn cô, nhưng cô không có phản ứng. Cô chỉ nắm lấy tay anh, kéo chiếc quần trong tay anh lên eo mình, "Cái này to quá. Có chiếc quần nào có dây để buộc lại được không?"

Nói xong cô hơi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Quả táo Adam của Lâm Cao Viễn trượt lên xuống đầy khó khăn, anh do dự một lúc lâu mới nói: "Em... đã đến lúc phải về rồi. Khi nào anh ấy sẽ đón em?"

"Em đã bảo anh ấy tối nay đừng đón em." Giọng Vương Mạn Dục nhỏ đến mức gần như không nghe được, "Trước khi em bị mèo của anh cào."

"Em say rồi, Vương Mạn Dục."

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Lâm Cao Viễn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, lúc này đồng hồ rung lên và nhấp nháy màu đỏ "cảnh báo nhịp tim cao". Lâm Cao Viễn vội vã bấm hai lần để tắt đi, "Đã mười một giờ rồi."

"Chúc mừng sinh nhật."

Vương Mạn Dục nói xong liền duỗi tay ôm lấy cổ anh. Sau đó, một nụ hôn lạnh lẽo rơi xuống môi anh.

Lâm Cao Viễn nắm lấy eo Vương Mạn Dục và kéo cô xuống. Vòng tay ôm quanh cổ anh mạnh đến mức không thể rút ra được. Chứ không phải do anh không muốn dùng sức.

Lâm Cao Viễn nghĩ như vậy.

Thế là anh ôm vào eo cô và ép cô hoàn toàn chìm vào vòng tay anh.




Một năm nọ, đội tuyển quốc gia đưa các vận động viên đến thủy cung.  Lâm Cao Viễn xem một buổi biểu diễn hải cẩu.  Hải cẩu được huấn luyện để trở nên nghe lời và làm những hành động hài hước theo lệnh của HLV khiến mọi người bật cười. Lâm Cao Viễn dù thế nào cũng không thể cười được.

Tờ rơi nói rằng con Bear là ngôi sao của chương trình, có lẽ đến từ Na Uy hoặc Nga.  Đôi mắt nó trong sáng và long lanh, nó không có ý định làm ai cười. Nó chỉ nghe theo người khác và sống nhờ vào những con cá nhỏ trong tay HLV. Lăn tròn, vỗ tay, nhảy xuống hồ bơi và hôn một du khách được chỉ định, tất cả chỉ vì một con cá nhỏ.

Đã nhiều năm trôi qua. Liệu nó vẫn còn sống chứ?  Biển ở quê nhà của nó có đóng băng không?

Lâm Cao Viễn tự hỏi mình trong nụ hôn nồng cháy của Vương Mạn Dục, Lâm Cao Viễn, liệu niềm tin của mày có còn tồn tại không? Mày vẫn còn là một con hải cẩu hèn mọn cầu xin trong tình yêu? Phải chăng mày chính là "một ngôi sao biểu diễn" đã hết thời nhưng vẫn đang chờ HLV ném phần thưởng cho mình? Quyết định dũng cảm nhất là trốn thoát khỏi thủy cung và bơi trở lại Bắc Âu. Nhưng mày có chắc mình làm được không?

Đầu lưỡi nếm được vị mặn, trong mắt Vương Mạn Dục rơi ra những giọt nước mắt ấm áp. Mãi cho đến khi cô không thể ngừng nức nở, hai người mới tách môi ra.

"Em xin lỗi." Vương Mạn Dục che mặt nói. Nước mắt trào ra từ ngón tay cô.

Lâm Cao Viễn mỉm cười. Chưa ai thấy Thánh chủ xin lỗi các tín đồ, người giam cầm xin lỗi kẻ bị phong ấn, và Vương Mạn Dục xin lỗi Lâm Cao Viễn. Chẳng có gì phải hối tiếc cả.

"Vương Mạn Dục, kỳ thật anh không hiểu, em còn muốn điều gì ở anh?"

"Em hy vọng, cả đời này anh sẽ không bao giờ quên được em."

Bàn tay che mặt của Vương Mạn Dục bị Lâm Cao Nguyên mở ra, anh dùng đầu ngón tay giúp cô lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi, "Em không cần phải vất vả như vậy, anh yêu em bằng cả trái tim, và anh đã nhận được quả báo của mình. Anh không thể quên em trong suốt cuộc đời này.

"Anh đang đổ lỗi cho em à?"

Lâm Cao Viễn gật đầu.

"Thật kỳ quái, em cũng hận anh, cũng muốn anh phải chịu khổ." Vương Mạn Dục nói.

"Đêm đó có một cô gái bắt chuyện với anh. Cô ấy bắt tay anh và không có chuyện gì xảy ra. Sau đó thì anh đi tìm em."

"Cuộc phỏng vấn của em là do Đồng Đồng bảo em không được để người hâm mộ phát hiện ra em đang có quan hệ tình cảm với ai đó nên em đã cố tình nói điều gì đó sai sự thật."

"Ừ, cô ấy đã nói với anh." Lâm Cao Viễn không hề bối rối. "Nghe giải thích xong, em còn hận anh không?"

"Hận"

"Tốt."

Lời còn chưa dứt, Lâm Cao Viễn đã kéo Vương Mạn Dục lên giường.

Việc em ghét anh có nghĩa là em vẫn muốn thứ gì đó từ anh, và em mong anh đau đớn có nghĩa là em không muốn ai khác ngoài em mang lại hạnh phúc cho anh.

Em ơi, không có sự căm ghét nào kéo dài hơn tình yêu.

Vương Mạn Dục nức nở khi cô lên đỉnh. Lâm Cao Viễn bỏ bàn tay đang véo đùi cô ra và nói: "Xin lỗi, có đau không? Tất cả là lỗi của Điêu Thuyền."

Đôi mắt nhỏ của Mạn Dục có thể chứa rất nhiều nước mắt. Gom chúng lại với nhau và tạo thành một đại dương rộng lớn. Có lẽ hải cẩu có thể sống trong mắt cô ấy.

"Tiểu Ngư, nhà của anh ở Berlin đã ổn định xong, công việc của anh ở đó cũng đã được quyết định, anh đang đợi làm thủ tục. Nhưng nếu em cần anh ở lại..."

Trước khi anh nói xong, cô đã trèo lên và hôn anh.

Anh quên mất Vương Mạn Dục không cần ai ở lại vì cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip