Chương 7: Thói quen khó bỏ
Cuối thu mọi thứ trở nên khô và lạnh hơn hẳn. Các cửa hàng bắt đầu trung bày các sản phẩm cho mùa đông tới. Trên báo đài dự báo đông năm nay sẽ lạnh hơn mọi năm. Chấn Võ thích mùa Đông nhất chắc có lẽ cậu thích tuyết....
Mấy tuần nay hai người vẫn vậy ít nói chuyện cùng nhau nếu không thật sự cần thiết. Chấn Võ vẫn luôn quan sát lo lắng cho em trai mình còn Chấn Văn vẫn lạnh hệt như tiết trời cuối thu.
Chỉ có điều Chấn Văn rất tò mò dạo này anh nhắn tin nói chuyện với ai đó đặc biệt là vào buổi tối.
"Anh đã học xong bài chưa". Chấn Văn giã vờ hỏi.
"Đã nhớ rất rõ, bài không khó. Em có gì không hiểu à? "Chấn Võ bỏ điện thoại tập trung vào em mình.
"Không có thấy anh rảnh tay nên tiện hỏi, Anh dạo này có cô gái nào à, anh có vẽ bận nói chuyện". Chấn Văn cố tỏ ra không quan tâm tới mặt vẫn nhìn vào sách dò xét.
"ừ thì . . . nói chuyện với người bạn thôi, không có gì đặc biệt". Chấn Võ hơi ngập ngừng
Quá rõ là anh đang giấu gì đó. Cậu biết chắc chắn là như vậy nhưng không muốn hỏi tiếp. Nếu thật sự anh ấy có bạn gái mình nên vui mới phải nhất định phải để anh ấy có bạn gái.
Chấn Văn vào phòng thay bộ đồ dày hơn khoác áo ý tứ muốn ra ngoài.
"Em muốn đi đâu." Chấn Võ lập tức có phản ứng.
"Đi dạo một chút."
"Đợi anh. "Chấn Võ nhanh chóng mặc thêm áo cùng Chấn Văn ngoài.
"Đợi đã dây giày của em". Chấn Võ cuối xuống thắt lại giày cho em mình. Bước ra khỏi cửa Chấn Văn tiếp tục cố ý làm rớt dây giày còn lại.
Các khu thương mại trưng bày các loại quần áo cho mùa đông hiện rất đông khách đang tìm mua Chấn Văn Cũng vậy cậu đang tìm một cái áo khoác dài để chuẩn bị cho mùa đông tới. Cả hai đi rất nhiều con đường dành cho người đi bộ nhưng vẫn chưa tìm được cửa hàng ưng ý.
"Ngồi nghỉ chút đi." Chấn Văn ngồi xuống ghế bên đường xung quanh rất đông người qua lại.
Chấn Võ ngồi cạnh bên nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định. Chưa bao giờ anh cảm thấy khó khăn như lúc này cảm giác xa lạ cứ như dòng máu đang chảy trong họ. Khoảng cách hai người ngồi rất ngắn hay là xa đến không còn xác định được. Anh đôi lúc muốn làm điều gì đó cho em mình. Em ấy cự tuyệt đến không ngờ. Chuyện gì xãy ra với em ấy.
Chấn Võ đứng lên đi ra một góc nghe điện thoại của ai đó. Chấn Văn thoáng thấy nụ cười của anh.
"Chắc là cô gái nào đó". Chấn Văn cũng cười nhưng lại mang ý nghĩa hoàn toàn trái ngược.
"Vào trong khu Kim Phát đi. Nếu không có thì về." Chấn Văn chỉ tay về phía khu thương mại to lớn dành cho giới trung tới thượng lưu. Kim Phát là khu thương mại lớn ở đây có tất cả mọi thứ nhưng giá cả ở đây cũng không thể xem thường. Đa phần những người vào đây đều là giới trung tới thượng lưu.
Bên trong gần như là một thế giới khác hoàn toàn. Chất lượng dịch vụ ở đây rất cao. Có cả một sơ đồ các khu bán hàng đặt ở sãnh chính rộng lớn. Chấn Văn nhìn sơ qua, tay dò xét nơi mình cần đến rồi dừng lại ở tầng 4 gật đầu hài lòng tiến tới thang máy. Dòng người xếp hàng đợi thang máy khá dài Chấn Văn thở dài tay cho vào túi quần chờ đợi.
"Anh làm sao vậy? Kéo tôi đi đâu thế." Chấn Võ kéo em mình sang thang máy cho khách VIP.
"Đi bên này." Chấn Võ lấy trong ví ra một cái thẻ màu đỏ đưa tới hệ thống nhận dạng lập tức thang máy mở cửa. Bao nhiêu cặp mắt ngạc nhiên nhìn 2 người điều này khiến Chấn Văn hơi lúng túng.
"Làm sao anh có cái thẻ này."Chấn Văn đoạt lấy từ tay anh trai.
"Một người quen tặng" Chấn Võ lập tức lấy lại cho vào ví, Chấn Văn vẫn chưa đọc được trên đó viết những gì.
Thang máy mở của ở tầng 4 Chấn Văn bước ra nhưng lại không thấy anh mình.
"Em tới đó trước đi. Anh mua chút đồ sẽ quay lại ngay." Chấn Võ tiếp tục đi lên.
Chấn Văn chậm chạp đi qua các cửa hàng ngắm nhìn quần áo một cách nhàm chán. Cậu dừng lại khi thấy cái áo khoác mà cậu thấy hợp mắt .
"Xin chào. Ngài cần gì ạ." Cô nhân viên lịch sự niềm nở tiếp khách hàng.
"Chị cứ để em xem." Chấn Văn mỉm cười thân thiện.
Chấn Văn tiến tới cái áo mà cậu thích và không cần phải suy nghĩ cậu lấy đưa cho chị nhân viên phía sau .
"Em lấy cái này màu đen và một cái lớn hơn 1 size màu xám " Chấn Văn vui vẽ hài lòng về chiếc áo. Chị nhân viên cầm chiếc áo đi gói lại bổng dưng Chấn Văn nhớ gì đó.
"Đợi đã. Em chỉ lấy 1 cái." Chấn Văn quên mình với anh ấy đang thế nào. Đúng là thói quen khó bỏ, chị nhân viên hỏi lại chắc chắn sau đó rời khỏi. Chấn Văn thở nhẹ nhỏm nếu có anh ấy ở đây thì thật khó xử.
"Ta đi thôi. "Chấn Võ vổ vai em mình từ phía sau.
"Anh định hù chết người ta sao." Chấn Văn giật mình quay lại trách anh mình
"Anh đi đâu nãy giờ vậy" Chấn Văn cố ý nói tránh qua chuyện khác.
"Anh đi đặt mua it đồ, đã mua được áo rồi thì ta về thôi". Chấn Võ tiến tơi thanh toán cả hai ra về.
Thang máy VIP tiếp tục được hai người sử đụng. Chấn Văn nhìn sơ đồ quyết định dừng ở tầng 2. là khu Ẩm Thực.
"Em đói à. Em muốn ăn gì." CHấn Võ đảo mắt xung quanh tìm kím.
"Mà thôi đi về không muốn ăn nữa."
Chấn Võ nhìn em trai mình cười lắc đầu. đúng là khó hiểu.
Bước ra khỏi của không khí lạnh lập tức lan tỏa khắp người Chấn Văn cậu rùng mình tay xoa vào nhau. Ngoài trời căn bản không lạnh lắm chỉ vì Chấn Văn cậu ấy chịu lạnh không giỏi. Anh lấy trong túi một cái khăn choàng màu nâu vừa mua đi tới choàng qua cổ Chấn Văn quấn quanh cổ sửa lại ngay ngắn xoa đầu em mỉm cười hài lòng. Chấn Văn cúi mặt giấu đi gò má ửng đỏ lúng túng đẩy nhẹ Chấn Võ ra xa.
"Tôi tự làm được. Ta về thôi."
Về đến nhà Chấn Văn lười biếng nằm chơi game đôi lúc cậu lại liếc mắt xem anh làm gì, anh ấy lại nói chuyện với ai đó. Chấn Văn tò mò lén tới gần để xem.
"Đội trưởng bảo anh ngày mai nghỉ buổi sáng. Cần gì cứ hỏi anh không cần như vậy." Chấn Võ không cần nhìn vẫn biết Chấn Văn đang làm gì
Chấn Văn biết không chối cãi được gì trực tiếp vào phòng ngủ. Chấn Võ mỉm cười thích thú nhìn vào chiếc kính nhỏ trên bàn.
Ngoài ban công lúc này gió lớn hơn mọi khi. Cái không khí lạnh xâm chiếm cơ thể Chấn Võ nhưng anh không thấy lạnh và mỉm cười về điều gì đó.
Áo khoác màu xám và những thứ cậu đã mua ngày mai sẽ chuyển tới nhà. Màn hình điện thoại của Chấn Võ sáng lên báo hiệu tin nhắn tới.
..........................................................................................................................
Dành cho những ai đọc không hiểu rỏ nha
Chiếc kính nhỏ trên bàn giúp Chấn Võ nhìn ra phía sau.
Đoạn cuối có nghĩa là lúc mua áo Chấn Võ đã ở phía sau Chấn Văn và nhìn thấy hết những gì Chấn Văn làm chỉ là giả vờ k biết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip