⤜Chương 7⇾
Có lẽ Park Chaeyoung đã sử dụng hết khả năng suy nghĩ của mình hoặc là có chuyện gì đó xảy ra với đầu óc của nàng khi nàng bị đập đầu vào đâu đó khiến cho nàng quên đi việc suy nghĩ trước khi hành động.
Nàng đã không suy nghĩ thấu đáo về hậu quả khi yêu cầu Jennie cởi quần áo. Nàng cũng nghĩ rằng Krystal chỉ đùa về cơ bụng săn chắc của Kim mắt mèo.
Và bây giờ Kim Jennie đang ngồi trên ghế sofa nhà nàng trong khi không mặc áo (hehe). Cô đã giữ lại áo lót của mình, vì nếu cởi ra có thể sẽ làm cho suy nghĩ của một cô gái vô tội bị giết chết, dù cô chỉ đơn giản là ngồi yên và không mặc áo. Tuy nhiên, việc chăm sóc lưng cho cô lại là một vấn đề khác, có thể yêu cầu cô phải hoàn toàn không mặc áo lót.
"Giờ sao?" Jennie hỏi khi Chaeyoung trông như thể đang bị đóng băng trong vài phút.
"Ở...ở yên đ...đó đi" Chaeyoung nói và lấy hết can đảm đi về phía chiếc ghế.
Nàng ngồi trên bàn giữa với hộp sơ cứu của mình. Vết thương của Jennie có vẻ đã được điều trị rồi nên việc duy nhất nàng cần làm là lau sạch, bôi thuốc và thay băng.
Nhiệm vụ đơn giản mà, đúng không?
Well, không. Chaeyoung bắt đầu tháo băng cũ ra, vì quá tập trung vào nhiệm vụ đơn giản của mình nên tay có chút đang run rẩy. Chaeyoung nhíu mày khi nàng tập trung vào vết thương của Kim. Nàng không dám nhìn vào mặt bệnh nhân của mình vì biết rằng Jennie cũng đang nhìn nàng.
Nàng chưa bao giờ tưởng tượng mình lại thân thiết với Kim Jennie như thế này. Chết tiệt, nàng thậm chí còn không tưởng tượng ra cảnh cô gái này ngồi trên chiếc ghế sofa của mình mà không mặc áo!
Trước đó, nàng chỉ là một con mọt sách đơn giản viết những bức thư tình ngô nghê cho Kim Jennie trên tờ giấy có mùi thơm hàng ngày trong suốt một năm rưỡi mà không bỏ cuộc. Nàng chỉ là một cô gái mọt sách hay nói lắp bắp mỗi khi có Jennie ở gần. Và bây giờ, cô gái trong mộng của nàng, xin lỗi vì phải nói lại điều này một lần nữa, đang nằm trên chiếc ghế sofa mà không mặc áo!
Mặt khác, thật kỳ diệu, Jennie cứ để Park Chaeyoung làm việc của mình, và kỳ lạ thay, cô thấy mình đang nhìn chằm chằm vào cô nàng mọt sách tóc vàng như thể nàng sẽ biến mất nếu cô nhìn đi chỗ khác.
Mỗi khi những ngón tay cẩn thận của Chaeyoung vô tình chạm vào da cô, Jennie lại phát ra những tiếng rên khe khẽ, những tiếng thở hổn hển và một chút nao núng. Và khi Chaeyoung nhẹ nhàng thổi hơi để làm dịu cơn đau do thuốc sát trùng gây ra, Jennie buộc mình phải kiềm chế bản thân. Chaeyoung tội nghiệp đã nghĩ rằng đó là do nàng quá mạnh tay nhưng lại không biết rằng Kim Jennie đang có một trận chiến nội tâm để không nhảy bổ vào và 'làm' nàng ngay trên ghế.
Yeah, cuộc đấu tranh t.ì.n.h d.ụ.c là có thật.
Sau khi Chaeyoung đã xử lý xong phần bụng và thân của Jennie, chính là lúc chăm sóc phần lưng. Chaeyoung hơi bối rối nhưng đồng thời rất lo lắng, vì vậy dù nàng có đỏ mặt vì tấm lưng trần của Kim Jennie cũng phải đảm bảo rằng vết thương của Kim mắt mèo được chăm sóc kỹ lưỡng.
Nhớ lại việc nó đã được chăm sóc trước đó, nàng không khỏi ghen tị với người đã nhìn thấy cơ thể của Jennie trước mình. Bác sĩ hay y tá gì đó có thể là ai chứ? Nàng không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình mà nhúng tay hơi mạnh khiến Jennie phải thốt lên một tiếng.
"Ui mẹ ơi tớ xin lỗi!" Chaeyoung hốt hoảng.
"Không, không sao đâu" Jennie Kim trấn an nàng.
Sau sự cố nhỏ đó, Chaeyoung quyết định chỉ tập trung vào nhiệm vụ của mình thay vì nghĩ về những điều không nên nghĩ. Và ban đêm hơi lạnh nên nàng cần mặc quần áo cho Kim Jennie trước khi Kim bị cảm lạnh.
Nhiều phút im lặng trôi qua, Park Chaeyoung đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nàng có vẻ rất hài lòng với công việc của mình và bảo Jennie mặc quần áo vào trong khi nàng dọn dẹp. Sau khi dọn dẹp xong, Chaeyoung ngạc nhiên khi cảm thấy một bàn tay ngăn bước nàng đi.
Chaeyoung nhìn vào tay Jennie. Ngược lại, Kim Jennie lại từ từ đưa tay vuốt ve gò má đang đỏ ửng của Chaeyoung. Bàn tay ấm áp của Kim thật dễ chịu, ngón tay cái của cô lướt nhẹ trên đôi má chipmunk của Park Chaeyoung.
"Cảm ơn" Jennie chân thành nói khi nhìn Chaeyoung.
Rồi cô mỉm cười. Và Chaeyoung ước thời gian ngừng trôi. Khi họ nhìn sâu vào mắt nhau và từ từ nghiêng người về phía nhau. Chaeyoung không muốn nghĩ ngợi gì nữa chỉ biết nhắm mắt lại.
Nàng chờ dợi.
Rồi môi Jennie đặt lên chóp mũi nàng.
Ư! Thật thất vọng, nhưng nó còn hơn cả những gì Chaeyoung mong đợi. Jennie có thể đã cảm nhận được sự thất vọng của nàng nên bật ra một tiếng cười khúc khích nhẹ.
"Tôi muốn hôn lên môi cậu nhưng có thể tôi sẽ không thể dừng lại được. Cậu cũng bị thương nên tôi chỉ quan tâm và hứa sẽ trở thành một good girl" Jennie nói khi Chaeyoung đang tan chảy trên cổ cô vì xấu hổ.
Và sau đêm đó, Park Chaeyoung có thể coi mình là một người ngưỡng mộ thành công.
-----
"Sao rồi?" Krystal hỏi trong khi cô ấy đang dựa vào một trong những cánh cửa tủ chờ Chaeyoung thu dọn sách vở của mình.
"Sao thì sao?" Chaeyoung hỏi lại trong khi Krystal lấy sách từ tay cô ấy.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Krystal hỏi.
"Chuyện gì là chuyện gì?" Chaeyoung hỏi lại.
"Chuyện giữa hai người đó?" Krystal bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với sự nổ lực trẻ con của Chaeyoung khi gạt sang chủ đề khác.
Park Chaeyoung biết rằng Krystal cuối cùng cũng sẽ bỏ cuộc bất cứ khi nào nàng bắt đầu hỏi han lung tung nhưng lần này thì khác.
"Không có gì" Chaeyoung cuối cùng cũng nói.
"Không có gì?! Tớ không tin cậu được! Cô ấy nói với tớ qua điện thoại là cậu yêu cầu cô ấy cởi quần áo! Sau đó, cô ấy ngủ trong nhà cậu, trên giường của cậu, bên cạnh cậu! Và sau đó không có chuyện gì xảy ra hả?!" Krystal bực bội bày ra đủ mọi lý do có thể để phủ nhận câu trả lời 'không có gì'.
"Soojung, không có chuyện gì, ok? Sáng sớm đừng làm mấy cái trò trò biến thái nữa được không" Chaeyoung nói.
"Vì vậy, cậu đã không giao nộp V-card* của mình?" Krystal nhẹ nhàng hỏi với giọng gần như thất vọng.
"V...cái gì?" cô ấy hỏi.
"V-card của cậu đó!" Krystal nhắc lại.
"Cái quỷ đó gì vậy?" Chaeyoung hỏi. (🤭🤭🤭)
Krystal khó tin nhìn nàng, tại sao họ là bạn bao nhiêu năm rồi mà cô nàng mọt sách này vẫn còn ngây thơ?!
Krystal nhếch mép đầy nghịch ngợm, cô ghé sát vào tai Chaeyoung thì thầm ý nghĩa của chữ V trong V-card.
"WHAT THE HELL JUNG SOOJUNG!" Chaeyoung hét lên và Krystal chỉ biết cười trừ với bạn thân của mình.
Chaeyoung lắc đầu để những suy nghĩ nghịch ngợm sẽ rơi xuống, cố gắng phủi nó bằng tay như thể nó là đất và những kiến thức mới không mong muốn sẽ lăn ra sàn.
"Nó đã không xảy ra!" Chaeyoung hét lên và bỏ đi để lại Krystal vẫn cười.
(*) V-card: 'V' có nghĩa là virginity – trinh tiết, vì vậy khi Krys hỏi câu "Vì vậy, cậu đã không giao nộp V-card của mình?" có nghĩa là hỏi Chaeyoung rằng hai người đã quan hệ chưa.
-----
Chaeyoung đi vào lớp học mà không đợi Krystal. Khi nàng bước vào trong, cánh cửa đóng lại và tiếng khóa của vang lên. Bên trong căn phòng là những học sinh lạ mặt, hay nói đúng hơn là những tay sai của con ả Nancy, và tất nhiên là nữ hoàng đang ngồi trên ghế, đợi nàng tới.
"Good morning" Nancy nói.
Chaeyoung quyết định im lặng. Sẽ dễ dàng hơn, nàng không cần phải chiến đấu làm gì cho mệt, nó sẽ rất lãng phí thời gian và sức lực.
"Mày biết đấy, bố tao sở hữu rất nhiều tài sản, một số không được ghi lại. Tao có một mảnh đất yêu thích, một vùng đất rộng lớn gần biển, một nơi nào đó cách xa nơi này" Nancy đột ngột nói.
Cô ta đứng dậy và đi về phía Chaeyoung, sau đó đi vòng quanh nàng, xoay xoay những lọn tóc của nàng.
"Bây giờ, mày nghĩ mọi người sẽ mất bao lâu để tìm thấy cơ thể lạnh cóng của mày sau khi tao ném mày xuống biển?" Nancy hỏi.
Nàng vẫn không trả lời.
"Ồ, đúng rồi... lúc đó cá mập có thể đã ăn thịt mày rồi" Nancy nói rồi cười điên cuồng.
-----
"Krystal Jung" một giọng nói cất lên.
Krystal không nhịn được cười nhìn cô gái vừa gọi mình. Em lắc đầu và vung tay ôm lấy Kim Jennie điều đó không chỉ khiến cô gái ngạc nhiên mà cả những học sinh chứng kiến hành động kỳ lạ của em cũng phải hết hồn.
"Yo! Mandu bạn tui!" Krystal hào hứng nói.
"Cô sỉn à?" Jennie hỏi trong khi trừng mắt nhìn Jung vì đã gọi cô là mandu.
"Không, nhưng, tôi khá thất vọng về cô, bạn của tôi" Krystal nói.
"Ý cô là gì?" Jennie hỏi.
Sau đó, Krystal thì thầm với cô ấy điều mà em đã khám phá ra về cô và Chaeyoung.
"Yah! Đồ khốn kiếp!" Jennie hét lên mà Krystal vẫn chỉ cười trừ.
"YAH, cô cũng là đồ khốn khiếp!" Krystal cười.
"Tôi đã rất tử tế" Jennie cố gắng giải thích cho mình.
"Tử tế cái mông của ta nè!" Krystal nói.
Jennie lắc đầu, giải thích cũng vô ích nếu Jung Krystal như vậy thì cô cứ mặc kệ. Có lẽ đã đến lúc hàn gắn tình bạn của cô với cô Công chúa băng giá này. Họ đã làm việc với nhau được một năm và chưa một lần nào họ nói chuyện như thế này nên cô rất vui khi cuối cùng cũng mở lòng với cô gái này. Và thực tế là họ đã tạo nên một đội tốt.
"Nhân tiện, Rosie đâu rồi?" Jennie hỏi khi Krystal đã cười xong.
"Oh, cậu ấy bỏ rơi tôi và đến lớp trước rồi" Krystal nói.
Khi hai người họ đến lớp, cả hai nhìn nhau. Rất nhiều học sinh ở bên ngoài phòng học đã khoá. Các học sinh tự động nhường đường cho hai người họ. Krystal cố gắng mở cửa nhưng vô ích vì nó đã bị khóa.
Cả hai định đạp cửa thì nó mở ra.
Ở cửa là Chaeyoung, không hề hấn gì.
Và bên trong lớp học là Nancy, đang đứng giữa lớp, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm xuống sàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip