Hàng xóm mới (mà cũ) (5)

View bước vào thang máy lúc 7 giờ 01 phút sáng, với một mục tiêu duy nhất: né June

Cô đã tính toán kỹ càng.

Dậy từ 6 giờ, tắm bằng nước lạnh cho tỉnh táo, không bật nhạc, không dám sấy tóc - sợ tiếng động nhỏ nhất cũng khiến "hàng xóm giấu mặt nhưng không còn giấu nổi cảm xúc" kia tỉnh dậy. Rồi cô lặng lẽ mặc đồ như một gián điệp đang chuẩn bị cho nhiệm vụ sinh tử.

Cô còn rón rén ra trước cửa, ghé mắt nhìn qua mắt mèo hơn mười phút để chắc chắn: không có chuông mèo, không có tiếng giày cao gót, không có mùi vani nào vương vất ngoài hành lang.

-"Hoàn hảo!" - Cô thầm nghĩ.

Bởi nếu June biết chuyện View vẫn còn nhớ, thậm chí nhớ đến từng chi tiết ngớ ngẩn trong quá khứ... thì cô sẽ chết vì xấu hổ trước khi chết vì yếu lòng.

Cô bấm nút tầng 1, lùi vào trong cùng góc thang máy, đứng im như tượng. Tự nhủ: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mình sẽ vờ như không có tin nhắn, không có nhật ký, không có mì trộn...và càng không có con người tên Wanwimol."

Nhưng khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại thì bất chợt bị ngăn cản bởi một bàn tay.

Và rồi-thảm họa.

-"Chào buổi sáng, Puppy~"

Giọng nói đó vang lên như tiếng chuông nhà thờ trong tang lễ - mềm mại, thánh thót, và ám ảnh đến rợn tóc gáy.

View đang cúi đầu cũng phải ngửa cổ lên nhìn.

June bước vào, gọn gàng trong bộ vest đen cắt may vừa vặn, tóc búi cao như một nữ tổng tài bước ra từ phim Hàn Quốc. Nhưng điều khiến View choáng nhất...là nụ cười - không phải kiểu dịu dàng ngày xưa, mà là kiểu nửa cười nửa đe doạ, như thể đang nắm trong tay toàn bộ điểm yếu của cô.

-"June!" - View nghiến răng, tay vô thức siết quai túi xách. "Cô làm gì ở đây giờ này?"

-"Ồ, tôi ở đây mà." - June nhấn nút tầng 1 - trùng khớp một cách đáng ngờ. "Và giờ là giờ tôi thường đi làm. Hay hôm nay cô thấy thời gian trôi chậm vì...ngượng?"

-"Không có gì để ngượng cả." - View cố giữ giọng bình thản, mắt nhìn thẳng phía trước như một samurai đợi lưỡi kiếm.

-"Thật à?" - Nàng nghiêng đầu, mắt ánh lên tia ranh mãnh. "Ngay cả khi cô không nhớ tôi, nhưng lại nhớ cả mùi nước hoa tôi dùng sáng hôm qua?"

-"Đó...đó là...vô tình." - Cô khựng lại. "Mùi nước hoa thì...người ta đi qua, ai mà chẳng ngửi thấy."

-"Vô tình nhớ cả món mì trộn tôi nấu vào buổi hẹn đầu tiên?"

View quay lại, ánh mắt lấp lánh một tia nguy hiểm:

-"Cô đang cố tình!"

June nhún vai, vẻ mặt vô tội đến phát ghét. "Không cố gì cả. Tôi chỉ trích dẫn...nhật ký số 99."

View đỏ bừng mặt. Tim cô đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

-"Cô-!"

-"Ừ, tôi nè." - Nàng phì cười, nụ cười tươi không cần lý do như thể đang đứng trên bục nhận giải Nobel vì thành tích trêu chọc người cũ.

Không còn đường lùi, View lùi sát vào một góc thang máy, xoay mặt vào tường kim loại lạnh ngắt. Trông cô y hệt một chú cún con bị bắt quả tang đang đào bới ký ức, lại bị gọi đúng cái tên mà nó chối cãi hàng ngày.

-"Không sao đâu, Puppy~" - June thì thầm. Giọng nàng ngọt đến mức có thể rưới lên bánh pancake. "Tôi rất xúc động. Dù tin nhắn đó không gửi cho tôi, nhưng...vũ trụ đã gửi thay cô."

-"Chúng ta nên vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra." - View rầu rĩ, mặt vẫn ép sát tường. "Xoá sạch đi, như một đêm đáng quên."

-"Không được." - Nàng tiến lại gần, tay nhẹ nhàng chạm vào sợi dây chuông mèo quanh cổ. "Vì từ giờ, mỗi lần ăn mì trộn, tôi sẽ lại nhớ đến Puppy của tôi."

-"Đừng gọi tôi bằng cái tên đó nữa." - Cô rít lên, mắt vẫn nhắm nghiền. "Tôi không còn là Puppy của cô."

-"Thật không~?" - Nàng thì thầm, hơi thở phả nhẹ lên cổ cô. "Nhưng tôi vẫn là người khiến cô lỡ tay... ấn gửi~"

Một giây sau, nàng thở dài: "Thật ra, lúc đó tôi đang nằm trên sofa, vừa đọc tin nhắn vừa cười như điên. Cũng may...tôi không bị nghẹn chết vì cười."

View phát ra một âm thanh nửa là uất nghẹn, nửa là tiếng hét thầm.

Ting. Thang máy dừng ở tầng 1.

Cánh cửa vừa hé ra, View đã bật khỏi đó như một vận động viên chạy nước rút. Không chào. Không quay lại. Không chừa đường sống.

June thong thả bước theo sau, đôi giày cao gót gõ nhịp đều đều trên sàn đá, chuông mèo khẽ leng keng mỗi bước như đang cố ý phát âm: "Puppy, Puppy, Puppy~"

View siết quai túi, cố chạy thẳng đến chỗ gửi xe, nhưng-

-"Puppy!" - giọng June vang lên lần nữa, chậm rãi, ngọt ngào như mời gọi. "Tối nay tôi sẽ làm món mì đó."

View khựng bước.

-"Tôi sẽ không đổ cả chai nước tương như lần đầu. Có thể...sẽ cho thêm chút hành lá. Và thêm lòng đỏ trứng nữa. Mùi thơm lắm đấy."

June dừng lại sau lưng cô, tay nhẹ nhàng vén lại sợi tóc vương sau gáy View. "Nếu cô nhớ...thì gõ cửa nhé."

View quay mặt đi, mím môi thật chặt.

Cô không nói gì.

Nhưng vấn đề là-

Cô nhớ, cô thật sự nhớ mì trộn của nàng. Cô nhớ từ cái mùi hành phi năm xưa, đến cảm giác nghẹn ngào hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip