15
Sáng hôm sau.
Benyapa lờ đờ thức dậy bởi ánh sáng bình minh len lỏi rọi qua cửa sổ. Cùng với đó là những tiếng sột soạt phát ra từ căn bếp.
Toát vẻ tò mò, cô rảo bước vào bếp xem thử, thì hoá ra là Wanwimol đang lật đật nấu ăn trong đấy. Chị đang cố nhón chân lấy cái gì đó trên đầu kệ tủ nhưng do chiều cao có hạn nên chẳng với tới nỗi. Thấy chị có vẻ gặp khó khăn, Benyapa đi đến hỏi.
"Chị muốn lấy cái gì?"
"Oiii em thức rồi hả? Làm chị giật cả mình."
"Chị cần lấy cái hộp đựng này à?"_Cô nhướng nhẹ người lên để lấy cái hộp đựng cơm trên kệ tủ, đưa ra trước chị rồi hỏi.
"Đúng rồi!! Cảm ơn em nha."
"Mà chị đang làm gì đấy?"
"Chị đang nấu bữa sáng cho em nè, với lại có chuẩn bị cơm hộp đem theo cho em nữa."
"Nhưng số đồ ăn này chị lấy đâu ra thế?"
Nãy giờ trong đầu Benyapa cả trăm câu hỏi, cũng phải thôi, ở căn nhà này lâu như vậy nhưng thật ra chuyện vào bếp là chuyện vô cùng hiếm hoi đối với cô. Ngoài mì gói và ít đồ hộp ra thì mấy thứ như rau củ, thịt cá tươi đang hiện diện trên bếp như này hoàn toàn không tồn tại. Vậy nó từ đâu ra cơ chứ?
Giải đáp thắc mắc của cô, Wanwimol chỉ khẽ cười ngại, chị nói.
"Là chị ra chợ mua đó!"
"Chợ cách nhà tôi cũng khá xa, chẳng lẽ chị đi bộ luôn hửm?"
"Ùm, có sao đâu chứ! Đi bộ sẵn tập thể dục luôn. Mà em đi đánh răng rửa mặt đi! Đồ ăn với cơm sắp chín rồi."
Nghe lời nói bộc bạch cùng thân hình nhỏ nhắn ấy trong chiếc tạp dề màu xanh nhạt chợt khiến Benyapa bồi hồi rung động. Trong đầu thoáng qua cả ngàn hình ảnh về gia đình hạnh phúc sau này giữa hai người. Trông chị chẳng khác gì một cô vợ đảm đang lo toang việc bếp núc vậy. Vừa ân cần, vừa đáng yêu.
__________
"Chị có cần về nhà không? Hay là lấy tạm đồ tôi mặc đi làm luôn?"_Khi trên bàn ăn, Benyapa hỏi chị.
"Chắc là chị về nhà á, em cho chị có giang về nhà nhé.."
"Ùm, vậy để lúc ăn xong tôi đưa chị về."
"Cảm ơn em!"
.....
30 phút sau.
Tại nhà Wanwimol, chị được Benyapa đưa về thì lẳng lặng đi vào nhà, sửa soạn tắm rửa rồi đến trụ sở.
Nhưng đến khi chị vừa bước ra khỏi cổng thì...
*Xạt*_Tiếng của gáo nước bẩn thỉu nặng mùi tạt thẳng vào người chị, chị ngước lên nhìn, lại là gã bố dượng nghiện ngập kia. Ông ấy trả đũa chị vì chuyện tối hôm qua, lần này chị không muốn nhịn nữa...
"Ông làm gì vậy hả?"
"Sao? Cảnh sát hả? Mày mà làm cảnh sát hả? Nhìn như lũ điếm..."_Gã buông lời xúc phạm trong trạng thái ngà ngà say xỉn.
Nghe đến đấy, chị có chút cảm thấy tủi thân trước lời chế giễu xúc phạm, hít vào một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Chị cắn chặt môi, định lao vào cho gã một trận nhưng không ngờ Benyapa lại một lần nữa xuất hiện.
Thật ra cô vẫn luôn ở trước hẻm đợi chị, đến khi nghe mấy lời đê tiện đó tai cô lùng bùng hết cả, cô vốn không muốn xen vào chuyện bao đồng nhưng việc gã khinh miệt chị làm lòng cô không kìm nén nỗi nữa. Cô lao đến đấm vào mặt gã, cái đấm này như lời cảnh cáo chết chóc mà cô dành cho thứ "rác rưởi" này. Gã bất ngờ nhận trọn cú đấm không kịp trở tay, mọi thứ trước mặt đều biến thành màu tối đen, choáng váng không thấy được gì nữa.
"View!!!"_Chị ngạc nhiên đến khó xử, cầm lấy cánh tay cô ngăn lại.
"Vào trong tắm rửa đi, đừng lo, có tôi ở đây. Để tôi đưa chị đi làm!"_Cô nói với chị. Sau đó quay sang trừng mắt nhìn gã.
Gã toát mồ hồi, cái trừng mắt ấy như tự phát ra tiếng. Nó như thì thầm bên tai gã rằng "tao đã từng cảnh cáo mày rồi nhưng thật không biết tự lượng sức, cái mạng của mày nhất định sẽ chết thê thảm dưới tay tao." . Và rồi gã đứng dậy, như một kẻ bị doạ đến kinh hồn khiếp vía mà cuống cuồng bỏ chạy..
"Chị không sao đâu, em đi làm đi! Đừng lo cho chị."_Chị quay sang nói với cô, rồi lui bước về sau sợ rằng nước bẩn trên thân sẽ ám vào người cô.
"Hôm nay tôi đóng cửa, tôi đợi chị! Cứ đi tắm rửa đi."
Nhìn gương mặt cô kiên quyết, chợt chị không muốn phải mạnh mẽ nữa. Chị muốn lao tới sà vào lòng cô nhưng bản thân toàn mùi khai kinh tởm, đành ngậm ngùi giấu đi cảm xúc, chị đi vào trong tắm rửa cẩn thận.
Còn cô thì nhìn theo bước chị, tự hỏi tại sao con người lại khó hiểu đến thế. Tại sao có thể nhịn nhục và rộng lòng đến mức này, chẳng phải chỉ thiệt cho bản thân thôi hay sao.
....
Ngày hôm ấy Benyapa đưa chị đến trụ sở làm việc, dù bảo đóng cửa nhưng vẫn tinh tế gói hoa gửi đến cho chị. Là đoá hướng dương rực rỡ, kèm đó, cô còn gửi thêm lời nhắn được viết bằng tay.
"Hãy luôn hướng đến mặt trời, ánh sáng ấy sẽ sưởi ấm tâm hồn chị. Chiều nay gặp lại."
Chỉ vỏn vẹn hai câu ngắn gọn mà đã thành công khiến Wanwimol quên đi ấm ức. Chị trở lại công việc chính với con người tràn đầy sức lực, miệt mài điều tra, miệt mài lao động. Chị là một cảnh sát, phải tập trung làm việc của một cảnh sát.
___________
Chiều.
Như đã hẹn, Benyapa đến đón chị. Có lẽ hôm nay Wanwimol đã làm việc hết tất cả sức lực chị có. Vừa lên xe, ngã lưng ra ghế, chị đã dần thiếp đi mà không nghe nổi được lời cô nói.
"Vài ngày tới chị đến nhà tôi ở tạm đi! Để không may lại gặp gã nghiện đó đến quấy rối."
"P'June, chị thấy sao?"
Không nghe tiếng đáp lại, Benyapa vội tia mắt sang nhìn.
"Ngủ mất rồi à?!"
Chị ngủ rồi, thôi thì cô tự quyết vậy. Dù gì ý kiến đó không tồi. Nghĩ là làm, cô lái xe rẽ thẳng về nhà mình, trên đường đi còn không quên ghé ngang cửa hàng tiện lợi mua ít nước ngọt và bánh ăn vặt cho chị.
Về đến nhà, Benyapa lay nhẹ người chị dậy, nhưng không ngờ chị ngủ say quá, cô cũng không muốn đánh thức giấc ngủ ngon này. Hơi ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng nhất có thể nhấc bổng chị lên rồi bế vào nhà. Đặt chị lên giường ngủ, cô dịu dàng cởi giày cho chị, sau đó đắp chăn và tắt đèn đi ra ngoài.
Nói thật thì Benyapa chưa ân cần như này với ai cả, chị là người đầu tiên và có thể là người duy nhất cho đến sau này. Lại rút điếu thuốc ra hút, cô thả bước dạo ra ngoài, lại bắt đầu suy nghĩ về những chuyện mình đang làm...
Một người vừa mới đến mà đã làm trái tim sắc lạnh của cô thay đổi, đầu óc lúc nào cũng bị phân tâm bởi hình bóng thiên thần ấy. Một người cho cô cảm nhận được sự ấm áp truyền nhẹ vào cơ thể, khiến cho lòng ngực đôi lúc phập phồng loạn nhịp. Người khiến cô bận tâm đến và mềm lòng trước những hành động ngây ngốc. Suy cho cùng người đó chỉ có thể là chị.
Benyapa ơi Benyapa, liệu có phải cô cũng thích Wanwimol rồi không?
Những suy nghĩ ấy như trôi nổi trên biển cả mà không có bất kì phương hướng hay trọng lực nào níu kéo. Và có lúc nó như khối sắc lớn nặng nề đè lên tâm trí của cô.
.....
"Ai đó?"_Nghe tiếng động nhẹ gần bên, cô nhạy bén lên tiếng.
"Nhanh đấy!"
Giọng nói cao cao có chút ngang ngược. Khỏi cần phải nhìn thì Benyapa cũng biết đó là ai.
"Chuyện gì đây hả? Jane!"
"Tao được giao nhiệm vụ giết con cảnh sát mà mày vừa bế vào khi nãy."
"Nếu tao nói không được thì sao?"
Ả ngưng lại, tiện tay giật hộp thuốc lá trên người cô. Ả rít một hơi dài, thản nhiên điềm tĩnh trong sự hoài nghi của Benyapa. Thở làn khói bay cao lên trời, rồi ả đáp.
"Lúc đầu tao chả thấy có liên quan gì, với lại những việc này đáng lẽ lão nên giao cho mày mới phải. Nên tao mới tò mò lướt ngang qua thử..., bây giờ thì tao hiểu lý do rồi! Ha"
"Rồi mày sẽ làm gì?"_Cô tuyệt nhiên không chút cảm xúc hỏi ả.
"Thì...giết nó thôi. Nhưng mà.."
"?"
"Nó có vẻ quan trọng với mày lắm nhỉ? Người tình của mày à?"
"Tại sao tao phải nói với mày?"_Cô dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn ả.
"Ha, vui rồi đấy! Tao với mày thách đấu đi. Nếu tao thắng thì tao lấy mạng nó để ăn mừng, còn mày thắng thì tao sẽ bỏ qua cho nó."
Ramida trước giờ luôn luôn làm theo lệnh của lão đại đưa ra, chưa bao giờ làm lão thất vọng. Nhưng điều đó không có nghĩa là ả tôn sùng lão, ả cũng có quy luật riêng của mình.
Ngay từ lúc lão đưa ả nhiệm vụ ám sát Wanwimol, chưa từng đề cập đến lý do vì sao. Bây giờ thì ả hiểu rồi, hoá ra là vì Benyapa đang bị nghiêng tâm trí trước cô cảnh sát đó, nên muốn mượn tay ả kết thúc mối quan hệ rủi ro này. Suy cho cùng, việc này chẳng khác gì lũ chuột gắm nhấm hèn hạ.
Nên ả không thích, ả muốn bắt đầu một trò chơi với cô. Nếu cô thắng thì coi như cô bảo vệ được chị, còn cô thua thì ả lấy mạng chị làm phần thưởng ăn mừng. Với lại ả cũng muốn xem thử, rốt cuộc X đáng sợ như nào mà có thể đứng ngang hàng với ả trong tổ chức.
Đây hoàn toàn là trò chơi quái dị giữa cô và ả. Cách mà hai kẻ sát nhân phân chia thắng thua...nó thật sự quá máu lạnh và điên rồ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip