Chương 5: Ván Cờ Triết Lý - Khi Kẻ Sáng Thế Lên Tiếng Thách Thức

Trong lòng căn hầm tĩnh lặng, nơi thời gian dường như ngưng đọng, Julian Schwarz đứng bất động, ánh sáng màn hình máy tính hắt lên đôi mắt xanh xám sâu thẳm. Chúng không còn vẻ suy tư u uất của kẻ tìm kiếm, mà thay vào đó là một tia hứng thú tàn độc, pha lẫn sự ngạo mạn của một vị thần đang chiêm ngưỡng những tạo vật của mình. Hắn đã phát hiện ra những con "chuột" đang rón rén bước vào mê cung của hắn: Thanh tra Elias Brandt – hiện thân của sự logic thực dụng và công lý trần thế, cùng Tiến sĩ Anya Petrova – người đại diện cho sự thấu hiểu tâm hồn con người và những nỗi đau tinh thần. Tên của họ đã hiện lên rõ ràng trong những báo cáo phân tích mạng lưới hoạt động của hắn, những vết gợn nhỏ trên bề mặt tấm gương hoàn hảo mà hắn đã tạo dựng. Julian nhếch môi cười, một nụ cười không chạm đến mắt, lạnh lẽo như băng giá của sự tuyệt đối. Đây không phải là một mối đe dọa, mà là một lời mời gọi, một ván cờ trí tuệ mà hắn sẽ là người cầm quân trắng, điều khiển mọi nước đi, mọi quân cờ, kể cả những đối thủ đang cố gắng lật đổ hắn.

Julian quyết định sẽ không trốn tránh. Trốn tránh là dấu hiệu của sự yếu đuối, của sự thừa nhận một thất bại, và một kẻ như hắn, kẻ tự cho mình là kiến trúc sư của sự vĩnh hằng, không bao giờ chấp nhận điều đó. Thay vào đó, hắn sẽ chủ động, sẽ giăng bẫy, sẽ dẫn dụ những kẻ săn đuổi này vào chính cái bẫy mà hắn đã dày công xây dựng. Hắn không chỉ muốn họ tìm ra hắn; hắn muốn họ hiểu, muốn họ nhìn thấy "ánh sáng" của hắn, muốn họ nhận ra sự thật tối thượng về cái chết mà hắn đã khai phá – một sự thật mà hắn tin rằng sẽ giải phóng nhân loại khỏi xiềng xích của nỗi sợ hãi và khổ đau. Hắn muốn họ trở thành những "khán giả" bất đắc dĩ, những nhân chứng sống cho màn trình diễn vĩ đại nhất của cuộc đời hắn, một vở kịch mà cái chết là đỉnh cao của nghệ thuật.
Kế hoạch của Julian bắt đầu bằng những động thái tinh vi trên không gian mạng, những sợi tơ nhện kỹ thuật số mà hắn dệt nên. Hắn tạo ra một loạt các tài khoản ảo, ẩn danh, trên nhiều diễn đàn khác nhau mà Elias và Anya đang theo dõi sát sao. Những tài khoản này bắt đầu đăng tải những bài viết có vẻ như "tình cờ" chứa đựng những thông tin nhỏ lẻ, những "manh mối" rời rạc, được ngụy trang dưới lớp vỏ của những câu hỏi triết lý hay những chia sẻ về nỗi đau cá nhân, dẫn dắt Elias và Anya theo những hướng mà Julian đã định sẵn. Ví dụ, một tài khoản sẽ nhắc đến một trung tâm cai nghiện tâm lý xa xôi ở chân núi Alps, nơi Nikolai Volkov có thể đã đến tìm kiếm sự bình yên tuyệt đối khỏi những ám ảnh chiến tranh. Một tài khoản khác lại bình luận về một loại trà thảo dược hiếm gặp từ phương Đông mà Isolde Vestergaard có thể đã sử dụng để tìm giấc ngủ vĩnh hằng, như một phần của liệu pháp tâm linh. Tất cả đều là những thông tin có thật, nhưng bị bóp méo, đẩy lệch hướng điều tra, khiến Elias và Anya phải tốn công sức, thời gian và nguồn lực vô ích, lạc vào mê cung của những giả định.

Trong khi đó, Julian vẫn tiếp tục "sứ mệnh" của mình, không một chút chùn bước. Hắn tìm kiếm những nạn nhân mới, nhưng lần này, hắn chọn lọc kỹ càng hơn, không chỉ là những người tuyệt vọng bị xã hội bỏ rơi, mà còn là những người có một chút tiếng tăm, có sự kết nối với xã hội, nhưng lại đang đứng bên bờ vực thẳm của sự sụp đổ về tinh thần hoặc danh vọng. Hắn biết rằng sự biến mất của họ sẽ tạo ra những làn sóng chú ý lớn hơn, những tranh luận sôi nổi hơn trong dư luận, và điều đó chính là thứ hắn cần để thu hút Elias và Anya sâu hơn vào trò chơi của mình, khiến họ không thể rời mắt.

Tiến sĩ Viktor Kovac, một nhà nghiên cứu y học có uy tín nhưng đang đứng trước nguy cơ bị tước bằng vì những nghiên cứu đạo đức gây tranh cãi và chứng nghiện ma túy nặng, trở thành mục tiêu tiếp theo của Julian. Viktor đang chìm trong tuyệt vọng, mất hết danh tiếng và tương lai, chỉ còn lại cái bóng của một trí tuệ từng rực rỡ. Julian tiếp cận Viktor với tư cách là một "nhà hảo tâm" bí ẩn, một người ngưỡng mộ tài năng và sự dũng cảm của Viktor trong việc phá vỡ những rào cản đạo đức cũ kỹ, và muốn "giúp đỡ" ông tìm lại con đường, một con đường vinh quang hơn. Hắn không nói về cái chết, mà nói về một "trạng thái nhận thức siêu phàm", một cấp độ tồn tại mới có thể đạt được thông qua "tối ưu hóa hóa học não bộ", một điều mà Viktor luôn khao khát được khám phá, một mục tiêu cuối cùng của khoa học. Julian đưa cho Viktor những mẫu thuốc thử nghiệm mà hắn khẳng định là có thể "mở rộng ý thức", đưa ông ta đến một trạng thái "giác ngộ" mà không cần phải chịu đựng thêm đau khổ trần thế. Tất nhiên, đó là liều thuốc "giải thoát" của Julian, được ngụy trang tinh vi dưới danh nghĩa khoa học, một sự ban ơn cho một trí tuệ vĩ đại. Sự ra đi của Viktor được Julian dàn xếp khéo léo để trông giống như một tai nạn y tế do dùng thuốc quá liều trong quá trình nghiên cứu bí mật của chính ông, một kết thúc bi thảm nhưng không gây nghi ngờ lớn cho một người có tiền sử và xu hướng nghiên cứu lập dị như Viktor.

Cùng lúc đó, Elias và Anya đang vật lộn với những manh mối chồng chéo, những thông tin nhiễu loạn được Julian cấy ghép. Họ đến các địa điểm mà "Lightbringer" đã gợi ý, phỏng vấn những người quen của Isolde và Nikolai, đào sâu vào từng chi tiết nhỏ. Mỗi lần, họ đều cảm thấy gần như chạm được vào sự thật, nhưng rồi lại bị đẩy lùi bởi những thông tin sai lệch, những sự trùng hợp khó hiểu, những "vết chân" dẫn lối vào ngõ cụt. Elias cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang chơi đùa với mình, một trí tuệ đang khiêu vũ trên dây thần kinh của anh. Anh nhận ra rằng "Lightbringer" không chỉ là một kẻ lạ mặt trên mạng, mà là một kẻ đang điều hướng toàn bộ cuộc điều tra của họ, một kẻ đang giễu cợt sự bất lực của họ. Anya, với chuyên môn sâu sắc về tâm lý học, bắt đầu phân tích kỹ lưỡng hơn ngôn ngữ và phong cách viết của "Lightbringer". Cô nhận thấy một sự tinh vi đến đáng sợ trong cách sử dụng từ ngữ, cách lồng ghép các khái niệm triết học sâu xa và khoa học phức tạp để thuyết phục những tâm hồn yếu đuối, biến nỗi sợ hãi thành khao khát.

"Elias," Anya nói qua điện thoại, giọng cô đầy vẻ lo lắng xen lẫn sự kinh ngạc, "người này không phải là một kẻ loạn trí thông thường, anh hiểu không? Hắn có một trí tuệ siêu việt, một sự hiểu biết sâu sắc đến đáng sợ về tâm lý con người, về những khao khát và nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất của chúng ta. Và quan trọng hơn, hắn tin một cách tuyệt đối vào điều hắn đang làm. Hắn không giết người vì khoái cảm bệnh hoạn; hắn giết người vì một 'triết lý' về sự tồn tại, về sự giải thoát tối thượng. Hắn là một kẻ cuồng tín, Elias, và đó là điều đáng sợ nhất."

"Hắn đang gửi chúng ta đi vòng quanh, hắn đang chơi đùa với chúng ta, phải không?" Elias hỏi, giọng anh trầm hẳn, nhận ra sự thật cay đắng.

"Chính xác. Hắn đang chơi với chúng ta, Elias. Hắn muốn chúng ta tìm thấy hắn, nhưng theo cách của hắn, theo luật chơi của hắn, theo những quy tắc mà hắn đã đặt ra," Anya trả lời, giọng cô gần như thì thầm. "Hắn muốn chúng ta nhìn thấy 'ánh sáng' mà hắn đang mang đến, một ánh sáng mà hắn tin là chân lý, là sự thật."
Julian, như một đạo diễn bậc thầy cho vở kịch của mình, còn tạo ra những cuộc chạm trán "ngẫu nhiên" đầy kịch tính. Một lần, Elias đang ngồi trong một quán cà phê vắng vẻ, chìm trong suy nghĩ, cố gắng sắp xếp những mảnh ghép vụn vỡ, Julian đã xuất hiện ở bàn bên cạnh. Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng để lại một cuốn sách cũ trên bàn, cuốn sách về triết học phương Đông nói về sự vô thường của vạn vật và sự vĩnh cửu của hư vô. Elias nhặt lên, lướt qua một vài trang, cảm thấy có điều gì đó quen thuộc đến rợn người trong những câu từ được gạch chân bằng mực đỏ. Đó là những đoạn văn mà "Lightbringer" thường trích dẫn trong các bài viết của hắn. Anh ngước lên, nhưng Julian đã biến mất như một bóng ma, chỉ để lại một thoáng hương trầm dịu nhẹ và một cảm giác rợn người. Đây không chỉ là một lời thách thức, mà là một sự phô trương quyền lực, một lời mời gọi Elias bước sâu hơn vào thế giới của hắn.

Elias và Anya bắt đầu nghi ngờ rằng "Lightbringer" không chỉ là một chuyên gia y học hay tâm lý học đơn thuần, mà là một cá nhân có quyền lực, có khả năng tiếp cận thông tin nhạy cảm ở cấp độ cao và khả năng thao túng mạnh mẽ đến mức không tưởng. Họ bắt đầu khoanh vùng các đối tượng có hồ sơ liên quan đến những lĩnh vực này, đồng thời bí mật thu thập thông tin về những sinh viên y khoa xuất sắc, đặc biệt là những người có thành tích học tập vượt trội nhưng lại có xu hướng sống ẩn dật hoặc có những tư tưởng khác thường, lập dị, không hòa nhập với số đông.

Julian không dừng lại ở đó. Hắn còn gửi một email ẩn danh đến Anya, chỉ chứa một tập tin âm thanh ngắn. Đó là tiếng violin du dương, một giai điệu buồn nhưng đầy thanh thoát, vang lên như từ cõi xa xăm, như tiếng vọng từ một thế giới khác. Anya nhận ra ngay đó là tiếng đàn của Isolde Vestergaard, không thể nhầm lẫn. Tiếng đàn ấy, vốn đã dừng lại vĩnh viễn sau cái chết của Isolde, giờ lại vang lên một cách ma quái, như một lời thì thầm từ thế giới bên kia, một lời chào hỏi từ kẻ đã "giải thoát" cô. Kèm theo là một đoạn mã hóa nhỏ, phức tạp. Anya, với sự thông minh và kiến thức chuyên sâu của mình, đã giải mã nó sau nhiều giờ vật lộn: "The butterfly found its eternity. Will you find yours, Dr. Petrova?" (Con bướm đã tìm thấy sự vĩnh hằng của nó. Liệu cô có tìm thấy của cô không, Tiến sĩ Petrova?). Lời nhắn đó như một lời mời gọi, một lời thách thức trực tiếp từ Julian, không chỉ nhắm vào cô mà còn vào chính niềm tin của cô về sự sống và cái chết.

Sự lạnh lùng, tự tin và khả năng điều khiển tâm lý con người của Julian khiến Elias và Anya nhận ra rằng kẻ mà họ đang đối phó không chỉ là một tội phạm bình thường. Hắn là một thiên tài điên loạn, một kẻ cuồng tín đang thực hiện một "sứ mệnh" mà hắn tin là đúng đắn, là một sự ban ơn cho nhân loại. Và hắn đang tận hưởng từng khoảnh khắc của trò chơi này, từng bước dẫn dắt họ vào thế giới bệnh hoạn, vào triết lý đen tối của hắn. Ván cờ mèo vờn chuột đã bắt đầu, nhưng đây không chỉ là một cuộc truy đuổi thông thường. Elias cùng Anya biết rằng, họ không chỉ đang truy tìm một kẻ sát nhân, mà còn đang đối mặt với một triết lý nguy hiểm có thể phá hủy niềm tin vào sự sống, vào ý nghĩa của sự tồn tại. Mỗi nước đi đều phải cực kỳ cẩn trọng, bởi một sai lầm nhỏ có thể khiến họ không chỉ mất mạng, mà còn bị cuốn vào "ánh sáng" chết chóc mà Julian đang khao khát ban tặng, trở thành những "kiệt tác" tiếp theo trong bộ sưu tập của hắn. Cuộc đối đầu này không chỉ là giữa cảnh sát và tội phạm, mà là giữa sự sống và cái chết, giữa hy vọng và nỗi tuyệt vọng vĩnh cửu, giữa logic trần tục và một thứ triết lý siêu hình đầy ám ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip