Chương 6: Bắt Đầu Cuộc Săn Đuổi Thực Sự - Mở Ra Lưới Nhện Kỳ Lạ

Lời nhắn thách thức từ Julian, được gửi kèm tiếng đàn violin ma quái của Isolde, không chỉ là một lời thách thức đơn thuần. Nó đã gieo một hạt giống hoài nghi sâu sắc, một cảm giác bất an len lỏi vào từng thớ thịt tâm trí Tiến sĩ Anya Petrova. Đó là một sự phơi bày trần trụi về tâm lý của kẻ săn mồi, về sự cuồng tín đến điên rồ của hắn. Anya nhận ra Julian không chỉ muốn giết người như những kẻ sát nhân thông thường; hắn muốn tái tạo họ, định hình lại sự tồn tại của họ theo một triết lý bệnh hoạn và ám ảnh của riêng hắn. "The butterfly found its eternity" – câu nói đó ám ảnh Anya, gợi lên hình ảnh một con bướm bị ép khô, tuyệt đẹp trong sự chết chóc, một sự tĩnh lặng vĩnh cửu, giống hệt những linh hồn mà Julian đã "giải thoát". Hắn không chỉ cướp đi sinh mạng, hắn còn cướp đi quyền được chết một cách tự nhiên, quyền được tồn tại trong ký ức của những người thân yêu theo cách họ vốn có.

Thanh tra Elias Brandt, vốn dĩ đã cảm thấy lạnh xương sống từ những manh mối rời rạc, giờ đây cảm thấy một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng. Đây không chỉ là một vụ án hình sự nữa; đây là một cuộc chiến tư tưởng, một trận chiến chống lại một kẻ cuồng tín nguy hiểm đang tự xưng là vị cứu tinh. Anh và Anya quyết định gạt bỏ mọi rào cản hành chính, mọi quy tắc cứng nhắc của hệ thống pháp luật. Họ sẽ dấn thân vào cuộc săn đuổi Julian một cách không chính thức, thậm chí là liều lĩnh, biến mình thành những kẻ săn mồi trong bóng tối, chống lại một kẻ thù ẩn mặt còn tinh quái hơn.

Họ bắt đầu lại từ đầu, nhưng với một góc nhìn hoàn toàn mới mẻ, một sự tỉ mỉ sắc bén hơn. Thay vì tìm kiếm dấu vết của bạo lực hay sự cưỡng ép, họ tìm kiếm dấu vết của sự thao túng tinh vi, của sự thuyết phục đến mức thôi miên, và của những niềm tin bị bóp méo đến tận cùng. Anya tập trung vào việc phân tích sâu hơn nữa các tài khoản trực tuyến của "Lightbringer", không bỏ sót bất kỳ một bình luận hay một phản hồi nào. Cô sử dụng các công cụ phân tích ngôn ngữ tiên tiến nhất, không chỉ để xác định kiểu từ vựng mà Julian sử dụng mà còn để hiểu cấu trúc lập luận của hắn, cách hắn xây dựng niềm tin một cách từ từ, xảo quyệt, và những ẩn dụ hắn dùng để che giấu ý định thực sự, những lời hứa hẹn về một "thế giới tốt đẹp hơn". Cô nhận thấy một mô hình lặp lại đáng sợ: Julian luôn nhắm vào những từ ngữ gợi lên sự giải thoát, sự bình yên tuyệt đối, sự vĩnh cửu, những khái niệm mà người đang tuyệt vọng, đang đau khổ thể xác và tinh thần, dễ dàng bám víu vào như một chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

Elias, với kinh nghiệm điều tra thực địa dày dặn và trực giác nhạy bén, bắt đầu theo dõi những người đã tương tác với "Lightbringer" trên mạng, những người mà hắn đã bỏ qua trước đây vì họ không có dấu hiệu "biến mất" đột ngột. Anh muốn tìm ra những cá nhân đã may mắn thoát khỏi vòng tay của Julian, hoặc ít nhất là những người đã tiếp xúc với hắn đủ lâu để nhận ra điều bất thường, để lắng nghe những lời kể từ chính miệng họ. Anh tin rằng chìa khóa để hiểu Julian, để giải mã con quỷ ẩn mình này, nằm ở những người hắn đã cố gắng tiếp cận nhưng không thành công, những người đã nhìn thấy một phần nào đó của bộ mặt thật của hắn trước khi rút lui.

Cuộc điều tra dẫn Elias và Anya đến một quán cà phê sách cổ kính, nằm khuất trong một con hẻm nhỏ rợp bóng cây ở ngoại ô Berlin, nơi Isolde Vestergaard thường lui tới trong những ngày cuối đời. Một nhân viên phục vụ lớn tuổi, với mái tóc bạc phơ và đôi mắt mệt mỏi nhưng ánh lên vẻ thông thái của người từng trải, nhớ rất rõ Isolde. Cô kể về một người đàn ông trẻ tuổi, tuấn tú, lịch lãm, với ánh mắt đặc biệt, sâu thẳm như chứa đựng cả vũ trụ, thường xuyên ngồi cùng Isolde, nói chuyện thì thầm hàng giờ liền. "Ông ấy có một giọng nói rất cuốn hút," người phục vụ kể, giọng vẫn còn sự thán phục, "như có phép thuật vậy, có thể làm dịu đi mọi nỗi đau. Sau mỗi lần nói chuyện với ông ấy, cô Isolde lại trở nên bình thản lạ lùng, dù bệnh tật vẫn hành hạ cô từng giây từng phút. Cô ấy dường như tìm thấy một sự an ủi kỳ diệu." Người phục vụ không nhớ tên, nhưng mô tả của cô hoàn toàn phù hợp với hình ảnh mà Elias đã hình dung về Julian Schwarz – kẻ đã để lại cuốn sách triết học tại quán cà phê mà Elias từng ngồi, như một dấu vết ngạo mạn.

Anya tập trung vào cuốn sách triết học mà Julian đã "vô tình" để lại, cuốn sách mà Elias đã tìm thấy. Cô phát hiện ra một dấu vân tay mờ trên bìa sách, không đủ rõ ràng để làm bằng chứng pháp lý vững chắc, nhưng đủ để khẳng định rằng đó chính là cuốn sách Julian đã chạm vào. Điều quan trọng hơn là những đoạn văn được gạch chân bằng bút mực đỏ và những ghi chú viết tay nhỏ ở lề. Những ghi chú này không chỉ là những lời bình luận đơn thuần; chúng là những suy tư sâu sắc về bản chất của đau khổ, về sự phù du và vô nghĩa của sự sống hữu hạn, và về "sự thanh tẩy", sự giải thoát mà cái chết mang lại. Chúng giống như những mảnh ghép từ một hệ tư tưởng hoàn chỉnh, một bản tuyên ngôn của sự sùng bái cái chết, một tôn giáo mới mà Julian là giáo chủ duy nhất. Anya nhận ra rằng Julian không chỉ là một kẻ tâm thần điên loạn; hắn là một nhà triết học của sự diệt vong, một người đã xây dựng một lý thuyết phức tạp, chặt chẽ để biện minh cho mọi hành động của mình, để biến những vụ giết người thành những nghi lễ "giải thoát" cao cả.

Họ bắt đầu suy luận về nơi Julian có thể ẩn náu, nơi hắn biến những triết lý của mình thành hiện thực. Một người với trí tuệ và sự cẩn trọng đến ám ảnh như hắn sẽ không bao giờ để lại nhiều dấu vết sơ hở. Anh ta sẽ cần một nơi kín đáo, biệt lập, nhưng lại có đầy đủ tiện nghi để thực hiện những thí nghiệm ghê rợn và duy trì lối sống xa hoa của mình. Biệt thự cũ của gia đình Schwarz ở ngoại ô Berlin, nơi cha mẹ hắn đã chuyển đi để tập trung vào viện nghiên cứu mới, trở thành một nghi vấn lớn, một điểm nóng trong suy nghĩ của họ. Ngôi biệt thự được bao quanh bởi một khu vườn rộng lớn, ít người qua lại, và hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài. Elias đã từng kiểm tra hồ sơ sở hữu tài sản của Julian, nhưng nó hoàn toàn sạch sẽ, không có gì bất thường, mọi thứ đều nằm dưới tên những công ty bình phong phức tạp. Tuy nhiên, linh cảm mách bảo anh rằng có điều gì đó không đúng, một sự sắp đặt quá hoàn hảo.

Elias quyết định thực hiện một cuộc trinh sát bí mật và đầy mạo hiểm. Vào một đêm không trăng, khi bóng tối bao trùm mọi vật, anh lái chiếc xe cũ kỹ của mình đến gần ngôi biệt thự. Từ xa, ngôi nhà vẫn chìm trong bóng tối dày đặc, có vẻ như bị bỏ hoang, im lìm và mục nát. Nhưng với đôi mắt tinh tường và giác quan nhạy bén của một thám tử đã trải qua bao nhiêu vụ án, Elias nhận thấy một luồng khí lạnh phả ra một cách bất thường từ khu vực phía dưới ngôi nhà, như thể có một hệ thống làm mát khổng lồ đang hoạt động ngầm. Và đôi khi, trong làn gió đêm, anh cảm nhận được một thứ mùi lạ, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng sắc lạnh hòa lẫn với một thứ gì đó khó tả, ngọt ngào và ám ảnh, bốc lên từ những lỗ thông hơi nằm thấp gần mặt đất. Đó là mùi của phòng thí nghiệm, của sự hóa học, của thứ gì đó không tự nhiên, thứ gì đó liên quan đến sinh học nhưng lại mang hơi thở của sự chết chóc. Thêm vào đó, có một sự tĩnh lặng đến đáng sợ bao trùm nơi này, một sự tĩnh lặng không phải của một ngôi nhà bỏ hoang bình thường, mà là của một nơi được cách âm kỹ lưỡng đến mức không một tiếng động nào, dù là nhỏ nhất, có thể thoát ra ngoài, như một lăng mộ hoàn hảo.

Anya, ở văn phòng, tiếp tục nghiên cứu các hồ sơ cũ của gia đình Schwarz, tìm kiếm những chi tiết nhỏ nhất. Cô phát hiện ra rằng cha mẹ của Julian là những nhà khoa học xuất sắc nhưng có xu hướng cực đoan trong nghiên cứu, thường xuyên làm việc trong những phòng thí nghiệm riêng tư, đôi khi là những nghiên cứu gây tranh cãi về đạo đức, về ranh giới của sự sống. Cô cũng tìm thấy những bài báo khoa học mà Elena Schwarz, mẹ Julian, đã viết, có nhắc đến những ý tưởng sơ khai về "tối ưu hóa sinh học" và "chuyển hóa vật chất" sau cái chết, những lý thuyết mà tại thời điểm đó bị coi là điên rồ và vi phạm đạo đức nghiêm trọng. Điều này càng củng cố giả thuyết của Anya rằng Julian đã được nuôi dưỡng không chỉ trong một gia đình khoa học, mà là trong một môi trường mà triết lý về cái chết và sự kiểm soát sinh học được coi là những lĩnh vực khám phá hợp pháp, thậm chí là cao cả, là con đường để đạt đến sự giác ngộ tối thượng.

Khi Elias trở về từ cuộc trinh sát, gương mặt anh lộ rõ vẻ căng thẳng nhưng cũng đầy quyết tâm. Anh và Anya đối chiếu những gì họ đã tìm được. Hình ảnh của ngôi biệt thự biệt lập, mùi hương kỳ lạ và ám ảnh, sự tĩnh lặng bất thường, cùng với những nghiên cứu của cha mẹ Julian, và đặc biệt là những dòng ghi chú trong cuốn sách của hắn – tất cả đều chỉ về một kết luận duy nhất, một sự thật kinh hoàng không thể chối cãi: căn hầm dưới biệt thự chính là thánh địa của Julian, nơi hắn thực hiện những thí nghiệm kinh hoàng và lưu giữ những "kiệt tác" ghê rợn của mình.

Họ biết rằng việc xông vào một mình là quá nguy hiểm, gần như là tự sát. Julian không chỉ thông minh; hắn còn có thể là một kẻ nguy hiểm, sẵn sàng bảo vệ "sứ mệnh" của mình bằng mọi giá, không từ thủ đoạn nào. Hơn nữa, việc bắt giữ Julian mà không có đủ bằng chứng vững chắc, không có sự chứng thực từ khoa học pháp y và tâm lý học, sẽ rất khó khăn, bởi hắn đã che đậy mọi thứ một cách quá hoàn hảo, không một vết bẩn. Họ cần một kế hoạch, một chiến lược tinh vi để lật tẩy hắn, để không chỉ bắt giữ hắn mà còn phơi bày toàn bộ sự thật kinh hoàng mà hắn đã tạo ra, đưa hắn ra ánh sáng của công lý. Ván cờ bây giờ đã rõ ràng hơn, và Elias cùng Anya đã sẵn sàng chấp nhận thử thách cuối cùng. Họ đã bước vào lãnh địa của kẻ điên loạn, và cuộc đối đầu thực sự đã cận kề, một cuộc chiến không chỉ là giành giật sự sống, mà còn là giành giật linh hồn của những nạn nhân đã bị hắn thao túng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip