1;


maybe u should try

- you were good to me - jeremy zucker
- friend - gracie abrams

huhu mình nghe chúng nó lúc viết cái chap này and believe me it's really work!!!!

1;

Đời người có quá nhiều khoảnh khắc, không một ai có thể thật sự ghi nhớ, nhưng cũng không thể thật sự quên đi. Kí ức lưu đọng và trường tồn trong não bộ, lẩn khuất trong những ngóc ngách nhỏ bé của thần kinh, một đoạn nơ ron nào đấy - có thể đã chết, có thể không. Chúng ta không thể biết được. Dù vậy, kí ức vẫn là một phép màu của tạo hoá, dù nó có tạo ra một lời nguyền vĩnh viễn không thể xoá nhoà. Thi thoảng nhìn lại, chính bản thân Han Wangho cũng không ngờ rằng, thời gian đã trôi qua lâu như thế.

Ở cái xứ sở miên viễn và vĩnh hằng của tình yêu, thiên đàng và địa ngục chỉ cách nhau một ranh giới mong manh, cực lạc và khổ đau cũng thế. Rơi xuống địa ngục, tình yêu trở thành xiềng xích, thành đau khổ, thành tù tội, thành liều thuốc độc tàn phá huỷ hoại cơ thể nhưng ngăn ta chết ngay. Thiên đường của tình yêu lại hạnh phúc đến mức có thể chữa lành tất cả những thương tổn ấy, là phước lành của chúa, là đặc ân to lớn nhất mà đấng bề trên đã ban phát cho loài người.

Han Wangho cũng đã từng tin vào phước lành của tình yêu, không phải một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó trong đời người, mà là một khoảng thời gian rất lâu, rất dài, tựa như chỉ mới cách được vài ba hôm.

Màn hình điện thoại loé sáng, 4 rưỡi đêm, Lee Sanghyuk gửi tin nhắn thoại, hỏi anh có thể tới đón gã về được không. Han Wangho hơi do dự, còn ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn chọn lạnh nhạt từ chối, mặc dù lời từ chối này phải mất rất lâu mới có thể nói ra, cũng tốn của anh rất nhiều công sức. Không biết từ bao giờ, mối quan hệ này trở thành một lãnh địa cấm kỵ trong trái tim của anh, nhấn chìm tất cả kỳ vọng và xúc cảm Han Wangho từng dành cho Lee Sanghyuk dưới hàng ngàn lớp đất, dù anh có trầy da tróc thịt cũng chẳng thể đào lên.

Em trai đi đường giữa ở đội tuyển mới đã an yên say giấc ngay bên cạnh, Han Wangho hơi nheo mắt nhìn em, ghen tị không hiểu sao đến giờ này rồi bản thân vẫn còn trằn trọc mãi không thể ngủ. Anh không thể đổ lỗi cho Lee Sanghyuk, nhưng tin nhắn được gửi đến quá muộn, chắc chắn không hề cố ý làm phiền anh, vấn đề của Han Wangho hoàn toàn nằm ở bản thân anh.

anh chưa ngủ à?

Màn hình điện thoại lại sáng lên lần nữa, lần này là tin nhắn của Park Dohyeon.

sao thế?

Không ngoài dự đoán của anh, đối phương rất nhanh đã xem tin nhắn, nhưng mấy phút sau mới ngập ngừng trả lời:

anh có thể đưa em về được không?

Rõ ràng là cậu trai đang nhờ vả, nhưng vẫn không thèm dùng kính ngữ với anh.

gửi địa chỉ cho anh đi.

Cuối cùng thì anh vẫn rời khỏi giường, không nhanh không chậm rời khỏi kí túc xá đi tìm Park Dohyeon, vào một đêm tháng mười hai lạnh ngắt.

Park Dohyeon đứng một mình trước cửa quán ăn đêm, lạnh nhạt nheo mắt nhìn Han Wangho từ từ tiến về chỗ mình, lười biếng bước tới gục đầu lên vai anh, khẽ rên rỉ:

- Hay anh cõng em về đi? Nghe nói anh tập gym khoẻ lắm mà?

Cả người Han Wangho vừa bị gió đêm thổi cho lạnh toát, được hơi thở nóng bừng của Park Dohyeon lướt qua xoa dịu nhiệt độ lạnh lẽo. Cả người được vây trong hơi thở tràn ngập mùi rượu của cậu trai trẻ, thoang thoảng hương hoa ngọt ngào.

- Này, thu mùi của em lại đi.

Anh hơi nghiến răng, nhìn em với vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Em không cố ý mà.

Park Dohyeon không có ý định buông tha cho Han Wangho, cũng không có ý định kiểm soát đống pheromone hỗn loạn của mình. Vòng tay cứng rắn khẽ đẩy Han Wangho sát lại bên người, ấm ức nói với anh:

- Sao anh Wangho lại quát em như thế?

- Anh không quát em.

Anh trai vẫn đứng yên bất động, mặc cho cơ thể đồ sộ của Park Dohyeon ngày càng đè nặng xuống vai anh, các ngón tay mảnh dẽ chậm rãi len qua từng sợi tóc, Han Wangho dịu dàng xoa đầu Park Dohyeon, nhưng lời nói ra vẫn cứng rắn:

- Rồi em có muốn về không nào?

- Muốn. Muốn nghe anh gọi em là hyung.

Han Wangho không biết nên giải thích việc em trai bỗng dưng hành xử kì cục như thế nào, đành đổ lỗi cho việc em uống rượu tối nay, ngoài chửi bỏ mẹ thằng nào chuốc say con nhà người ta rồi mặc kệ để anh ra đón, Han Wangho không nghĩ bản thân mình còn cách.

- Em làm sao thế?

Park Dohyeon không đáp lại anh, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang mất kiên nhẫn nhìn mình. Đôi mắt đen trong veo, lấp lánh phản chiếu khuôn mặt em. Park Dohyeon hơi xúc động, bỗng dưng có cảm giác yêu đương sâu sắc, trong mấy phút liên tục, đôi mắt của Han Wangho chỉ có mỗi bóng hình em.

- Làm sao bây giờ? Làm sao...

Để anh chỉ nhìn em mãi mãi?

Park Dohyeon còn chưa kịp nói ra đã bị Han Wangho mất kiên nhẫn ngắt lời. Chóp mũi anh đỏ ửng, khuôn mày mảnh dẻ khẽ nhíu lại không hài lòng, nhưng vẫn bao dung đứng chờ em.

- Cái gì thế?

Park Dohyeon lắc đầu, không muốn nói ra. Em chỉ thấy phấn khích với suy nghĩ thoáng hiện ấy của mình. Đôi mắt anh luôn luôn lướt qua em, thi thoảng cũng có dừng lại, nhưng không lâu. Han Wangho không phải kiểu người sẽ đem một người duy nhất cất giấu trong tim, nhỉ?

- Thế em có muốn về không nào?

Han Wangho không muốn cãi nhau với em, cũng không thể cãi người say được. Mấy cái kiểu người rượu vào là nói nhăng nói cuội mất hết lí trí thì có cố nói gì cũng bằng không.

Cánh tay rắn rỏi của anh vòng qua tay em, nhẹ nhàng đẩy em ra khỏi người mình, Park Dohyeon bỗng nhiên bị đẩy ra hơi hoang mang nhìn anh, ánh mắt mờ mịt, chắc là say thật rồi.

- Anh Wangho ghét em à?

Han Wangho lắc đầu, nhìn Park Dohyeon nhíu mày đứng một chỗ, thời tiết Seoul lúc rạng sáng còn lạnh hơn nửa đêm, nếu còn đứng đây hứng gió nữa thì mai hai người cùng ốm cũng chẳng có gì kì.

Nhưng đáng sợ hơn việc ấy, Han Wangho nhớ đến ánh mắt soi mói của Kim Geonwoo, cả vẻ mặt khó diễn tả bằng ngôn từ của cậu, anh hơi lạnh sống lưng, khẽ rùng mình.

  - Về thôi, anh đưa em về.

2;

Đưa được Park Dohyeon về là một chuyện, cho thằng nhóc ngoan ngoãn lên giường lại là chuyện khác.

Park Dohyeon bảo, anh không vào cùng em, thì em cứ đứng ngoài này.

Nhưng vào phòng rồi em lại bảo, anh không ngủ cùng em, nhỡ tí em say dậy, Choi Hyunjoon chăm không nổi.

Chọc Han Wangho tức muốn chết, còn buột miệng chửi thề rằng sao lúc uống thì không nghĩ lúc về không có ai chăm đi. Hai người ầm ĩ một lúc, cuối cùng Park Dohyeon cũng không tình nguyện trở về căn phòng của mình, trước khi đóng cửa còn nhếch mép cười, bảo với đàn anh:

- Mai Choi Hyunjoon giận thì anh nhớ bênh em đấy nhé.

- Thằng nhóc đó giận nổi em sao?

Đến anh cậu ấy còn giận nổi thì em có tính là gì?

Park Dohyeon cười mỉa mai, vẫy tay tạm biệt anh rồi đóng cửa phòng lại. Mọi thứ yên tĩnh trở lại dáng vẻ yên tĩnh bình thường, Han Wangho cuối cùng cũng được thả lỏng, thoải mái thở một hơi rồi quay lại phòng mình, không ngờ Kim Geonwoo đã dậy.

Rốt cuộc thì tất cả những phiền phức mà anh dày công tránh né đã thật sự xảy ra.

Kim Geonwoo - như dự đoán, lặng lẽ đứng bên cửa với thân hình đồ sộ, đôi mắt đầy tổn thương và thất vọng, trông như một kẻ thất bại vừa bị phản bội trong tình yêu, nhìn chằm chằm anh, cố tình cho anh thấy sự uất ức của mình.

- Em dậy rồi à?

Han Wangho cười gượng, cố gắng xoá bỏ khung cảnh kì cục này.

- Đêm khuya lắm rồi mà anh còn đi đâu thế? Đi đâu mà giờ này mới về? Anh đến đón tiền bối Faker à?

- Anh Sanghyuk làm sao cơ? Anh đón anh ấy làm gì? Em sao thế?

Han Wangho hơi khó hiểu hỏi lại cậu trai, hoàn toàn quên mất tin nhắn được gửi tới máy mình đêm khuya.

- Vậy anh đi với ai thế?

- Chuyện của em à?

Rõ ràng một điều rằng Han Wangho không có trách nhiệm phải trả lời những câu hỏi này, anh hoàn toàn có quyền từ chối và mặc kệ Kim Geonwoo với những thắc mắc của cậu. Đêm nay anh đã đủ mệt với hàng tá chuyện trên trời rơi xuống và không có nhu cầu giải thích về việc anh đi đâu làm gì với ai. Chuyện ấy chẳng liên quan gì đến Kim Geonwoo cả.

Chính bản thân Kim Geonwoo cũng biết Han Wangho sắp giận rồi, những dấu hiệu đầu tiên đã xuất hiện, chỉ cần cậu tiếp tục động vào một công tắc cấm nào đó trên người anh, cơn giận sẽ được kích hoạt. Mối quan hệ mỏng manh giữa hai người sẽ ngay lập tức đóng băng, ranh giới phân cách sẽ được thiết lập, cậu sẽ bị đá ra khỏi lãnh thổ của anh, dù chỉ tạm thời, những Kim Geonwoo nghĩ mình không chịu nổi.

Cậu không phải Choi Hyunjoon, sẵn sàng làm nũng lấy lòng anh, mà Choi Hyunjoon cũng không bao giờ để Han Wangho phải giận theo kiểu này.

- Em xin lỗi.

Kim Geonwoo cúi đầu, giọng ỉu xìu, tiếp tục nói:

- Em vừa tỉnh dậy đã thấy anh đi mất, còn tưởng anh khó chịu cái gì với em. Em đợi mãi không thấy anh về.

Không phải em không hiểu chuyện, chỉ là em lo cho anh. Cái lí lẽ kiểu ấy có thể không thuyết phục, những dễ dàng được Han Wangho cho qua trong những tình huống thế này.

Sự thật chứng minh, anh trai đi rừng sinh năm 98 luôn dễ mềm lòng trước lời thú tội của mấy đức nhóc nhỏ hơn mình.

Đến mức này thì Han Wangho cũng không đành lòng nói cậu, chỉ khẽ đáp rồi quay người lên giường.

- Không sao đâu. Đi ngủ thôi.

Kim Geonwoo sờ sờ vạt áo vừa được anh treo lên móc, nhiệt độ lạnh lẽo còn ẩm ướt làm buốt tay cậu, Kim Geonwoo vâng dạ nghe lời, trong lòng chỉ thấy ấm ức khó chịu.

Nếu người gọi anh đi lúc ấy là em, có phải anh sẽ mặc kệ em đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip