Phần 3 - Remember
Đáng lẽ bây giờ cậu phải nên vui mừng mới đúng chứ nhỉ? Mọi thứ mà cậu dày công sắp đặt rốt cuộc đã thành công. Người kia đã rời đi rồi... nhưng một chút vui vẻ cậu cũng không cảm nhận được.
Hai năm nay anh sống như thế nào? Cậu biết mình thật sự không có tư cách để hỏi anh, chỉ là lòng cậu không ngừng nhớ về thân ảnh đơn bạc đó. Không, ngay cả nhớ về anh cậu cũng không đủ tư cách. Hai năm trước chính cậu đã tự mình tước đoạt đi cái tư cách bên anh, nhẫn tâm làm con người đó tổn thương để rồi ra đi trong đau khổ.
Cậu yêu anh, cậu biết anh cũng yêu cậu. Chỉ là tình yêu của cậu không thể so sánh với tình yêu cao cả của anh. Tình yêu của cậu chỉ là ích kỉ cùng hèn nhát. Ích kỉ luôn chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, hèn nhát vì biết mình yêu anh nhưng chỉ biết nhận lấy rồi trốn tránh. Bao năm bên nhau cậu chỉ biết thụ động mà tận hưởng những ấm áp đó của anh, dù một lần cũng chưa từng nghĩ đến cảm thụ của người con trai đó. Bây giờ cậu thật sự cảm nhận cái gì gọi là cho đi nhưng chẳng nhận được gì, đổi lại chỉ là cô đơn cùng tổn thương. Thế mà anh lại phải chịu đựng tất cả những thứ đó chỉ vì yêu cậu. Thứ đàn ông như cậu không xứng đáng được anh yêu.
Nhớ đến ngày sinh nhật anh, cậu đã tặng anh chiếc đàn dương cầm trắng. "Nó thanh khiết, trang nhã như anh vậy", cậu đã nói như thế với anh. Ánh mắt anh có chút bất ngờ nhưng hơn cả là niềm vui sướng tột độ, những cử chỉ nhỏ của anh tất cả cậu đều thu vào mắt. Nhưng cậu đã làm gì chứ... ha ha cậu một lần nữa ác độc tướt đoạn hạnh phúc nhỏ bé của anh. Vì sao chứ? Vì cậu sợ hãi, sợ hãi mọi người sẽ biết thứ tình cảm cấm kị tồn tại giữa anh và cậu, hơn cả cậu sợ mất đi tất cả những thứ cậu đang có, danh tiếng, sự nghiệp. Cậu đã đóng một vở kịch lớn thành công tướt đoạn hết thẩy hy vọng của anh. Trong ngày sinh nhật của mình, cậu cố tình không nghe bản nhạc anh hát tặng cậu, cậu biết anh sẽ thất vọng, anh lại là người không thích ồn ào nên thế nào anh cũng đến sân sau nơi buổi tiệc - nơi cậu đã chuẩn bị vở kịch lừa mình dối người thật hoàn hảo. Cậu cố tình thuê một cô gái xinh đẹp giả làm bạn gái, điềm điềm mật mật âu yếm nhau, cậu muốn anh chứng kiến hết thảy. Cậu còn nói chiếc piano trắng kia tầm thường không xứng với cô gái đó. Cậu biết anh thật sự đã chết tâm, cậu đã thành công rồi.
Những ngày sau đó anh tìm vui trong những tháng ngày nát rượu, là những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Mùi sữa non thơm ngát trên thân thể được thay vào bằng mùi thuốc lá nồng đậm. Anh bắt đầu bỏ bê lịch trình, thái độ hời hợt trên sân khấu. Cậu muốn anh dừng lại thế nhưng cậu có quyền gì khi chính cậu khiến anh như vậy. Thế rồi một ngày anh trở lại là chính mình của trước kia và cũng là ngày cậu hoàn toàn mất anh. Anh không tránh mặt cậu, né tránh ánh mắt cậu... Hôm ấy anh điềm nhiên đến lạ thường, anh chào tất cả mọi người bao gồm cả cậu, anh còn cười nhẹ với cậu. Chỉ là trong phút chốc cậu nhận ra câu chào cùng nụ cười đó sao xa lạ quá, ấm áp cùng dịu dàng đã không còn tồn tại. Suốt buổi hôm ấy anh không nói câu nào, ngược lại làm cậu không chịu nỗi mà lên tiếng chất vấn anh. Anh trả lời thật nhẹ nhàng, có chút bất cần như mọi chuyện bao ngày qua không hề liên quan đến mình.
Lúc ấy cậu biết anh thật sự đã hoàn toàn buông tay...
Hôm ấy anh khóc, cậu dĩ nhiên biết. Dù anh không để ai thấy nhưng cậu biết anh đang khóc, giọt nước mắt vươn nơi khóe mắt trái. Cậu muốn đưa tay gạt nó đi nhưng lí trí đã ngăn cản. Chẳng phải đây là điều cậu muốn sao?
Anh rời đi thật nhanh trước mắt cậu. Chỉ là cậu không ngờ từ lần đó anh hoàn toàn biến mất tựa như nàng tiên cá tan thành bọt biển. Mọi việc ngoài dự liệu của cậu, cậu không hề muốn như thế. Cậu muốn anh từ bỏ tình yêu này nhưng không hề muốn anh bỏ rơi cậu. Có phải cậu đã quá tham lam chăng? Không thể cho anh tình yêu nhưng lúc nào cũng ích kỉ giữ anh cho riêng mình. Tất cả mọi thứ cậu đều không muốn mất, tham lam mà giữ lấy hết thảy. Nhưng trời cao nào thể chiều lòng người, ngài đã mang đi người con trai ấy rời xa cậu. Có lẽ đây chính là sự trừng phạt thích đáng.
Chiếc đàn dương cầm trắng cậu tặng anh, ngày anh đi cũng hóa tro tàn, nó trở về cát bụi như tình yêu của anh và cậu. Cả ngôi nhà chứa đựng kỉ niệm của hai người giờ cũng chỉ còn là đống đổ nát. Dường như anh mới chính là người cắt đi sợi chỉ mỏng manh ràng buộc giữa hai ngươi chứ không phải cậu. Anh nguyện buông tay để cậu được bay lượn trên bầu trời tự do. Chỉ là cậu không đáng để anh phải hy sinh như vậy.
Hai năm nay cậu không ngừng tìm kiếm anh nhưng tất cả chỉ là vô vọng, anh giống như hòa tan vào thế giới rộng lớn. Anh đang ở đâu? Anh đang làm gì? Anh có khỏe không? Anh..có nhớ tới cậu không?... Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu nhưng đáp lại chỉ là hư vô.
Mỗi ngày cậu đều xem những bức ảnh chụp anh và cậu, nhớ đến những kỉ niệm về anh, xem nó như một liều thuốc cứu rỗi cho linh hồn, để tự huyễn hoặc bản thân mình rằng anh vẫn còn bên cậu.
_______________________________________________________________
"Không..không, Trạch Vân anh đừng đi, đừng bỏ rơi em..." - Cậu cố vươn tay chạm vào anh nhưng tất cả chỉ là hư ảo.. Anh rốt cuộc vẫn rời khỏi cậu.
Giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ, cảm giác trên má ươn ướt. Tự cười khẩy bãn thân. Cậu khóc sao? Cậu mà cũng biết khóc sao? Thật là quá nực cười rồi. Nếu biết con tim mình sẽ đau đớn thì cậu sao lại có thể làm ra những chuyện ích kỉ đó. Có bao nhiêu cách để khiến anh từ bỏ nhưng cậu lại lựa chọn cách làm tổn thương anh.
Cậu nhớ ngày trước mình từng hỏi anh: " Trạch Vân, mỗi khi đau buồn thì anh sẽ làm gì?"
Anh nói với cậu rằng: "Ngồi một mình trong phòng, thế thôi."
Cậu lại nói: "Anh không được làm như thế. Sau này có chuyện gì cũng phải nói với em, biết chưa?"
Nhưng rồi những nổi đau đó anh vẫn chưa hề nói ra.. Anh giống như một chú mèo hoang khi bị thương chỉ biết tự mình liếm láp vết thương ấy. Và kẻ chủ mưu gây ra chính là cậu.
Ngày ngày trôi qua lặng lẽ, hai năm không có anh bên cạnh, cảm giác điên cuồng khi mất anh ngày trước cũng dần vơi đi thế chổ cho nỗi nhớ anh ngày một sâu sắc.
Anh là một người sống hướng nội, luôn khép mình với thế giới bên ngoài. Người ta thường nói những người sống hướng nội thường rất ít khi rung động vì họ sợ mình sẽ bị tổn thương. Nhưng anh.. anh lại không ngại tự làm đau chính mình để yêu cậu.
Hai năm qua anh có nhớ đến cậu không? Anh nói: " Thời gian có thể xoa dịu tất cả.", nhưng thời gian dường như không dành ưu ái đó cho cậu.
Cậu ngày hôm nay cũng giống như anh của ngày trước. Mỗi đêm cậu đều tìm đến men rượu để quên đi, để có những phút giây buông bỏ mọi thứ, để yên bình vỗ về giấc ngủ của bản thân. Nhưng cậu chưa bao giờ tìm đến rượu để quên anh, đơn giản là cậu không thể quên thôi.
_____________________________________________________________________
Remember, do you remember afterwards?
The clear morning after the rain
We were in love bit we let each other go...
Remember – VIXX LR
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip