Chương 12 : Say

Thế là Phác Trí Mân liều mình một thân nhỏ bé đèo cùng lúc hai người chung một chiếc xe đạp. Chạy trên con đường mòn sỏi, đất đá gồ ghề đầy ổ gà ổ vịt để đến nhà Mẫn Doãn Kì ở mé hầm cá xóm Chòm Xoài.

Ở một phía bên góc đường, có mấy đứa trẻ đang vui vẻ ồn ào chơi bắn bi.

"À há quá xá đã. Mày thua rồi nha, chung đạn cho tao, lẹ lên!!" Một bé gái 6 tuổi xinh xắn mặc váy công chúa cười phá lên, với tay lấy mấy viên bi vừa ăn được của thằng nhỏ cắt tóc ba quả đào.

"Dòng thứ xà lách kim cương!"_Thằng nhỏ mặt chù ụ.

"Im đi thằng mặt trời thông minh!"

Vừa dứt lời, con bé nghênh ngang hếch mặt rồi ngồi chồm hỗm xuống cúi người kéo ngón tay chuẩn bị bắn bi.

Bỗng con bé thấy ba người như ông kẹ  cùng đèo trên một chiếc xe đạp chạy ngang qua, bé ngơ ngác chớp mắt vài cái. Lúc nãy còn hãi hùng lắm mà bây giờ cảm thấy sợ sợ, theo bản năng con bé bắt đầu mếu máo xong bật khóc oà lên chạy tọt vào trong nhà.

"Mẹ ơi có ông kẹ!"

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nghe tiếng hét con nít mà xoay người ra sau. Điền Chính Quốc nhíu mày, cái gì vậy?

Bất chợt Phác Trí Mân chạy trúng ổ gà làm hắn và nó giật mình xoay mặt ra trước. Nó chách lưỡi, ngồi chính giữa đã chật hẹp rồi cộng thêm việc đường bập bênh hễ mỗi lần chạy trúng ổ gà là muốn bể mông. Nghĩ nghĩ có khi nào bước xuống xe cái mông không còn nguyên vẹn không?

Còn cái tên Kim Thái Hanh ngồi sau nó nữa, làm như kiếp trước hắn tu tiên trên Vườn đào ở Thiên Đình hay sao mà kiếp này mông hắn to vãi chưởng. Ngồi muốn gần hết cái yên dính sát nhau cọ cọ khó chịu gần chết!

"Ngồi xích ra miếng coi!"_Điền Chính Quốc nhăn mặt.

"Cái yên có chút éc ông kêu xích ra. Xích kiểu gì?"_Kim Thái Hanh ngồi sau chịu hai tay xuống yên gào lên. Giao cho Trí Mân chạy mà hắn cứ sợ nửa chừng thì bị lọt xuống đường.

Công nhận bên dưới chạm vào mông Điền Chính Quốc có hơi lạ đấy, nhưng con mẹ nó cái đường bập bênh này làm tê mông gần chết, tìm đâu ra thời gian quan tâm lạ hay không?

"Mày có cái óc mà, vặn óc đi"

"Ủa chứ ông óc bò, óc trâu, óc heo hả?"

Khi không Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh đáp trả thẳng thừng, trong người đang khó chịu mà hắn còn làm khó chịu hơn.

"Mày giỏi thì mày leo lên đầu tao ngồi luôn đi!"_Điền Chính Quốc cắn răng.

"Cúi thấp cái đầu xuống!"

Phác Trí Mân thở hồng hộc, mặt đỏ phừng phừng đèo hai con khủng long mệt muốn tuột huyết áp mà cứ gây lộn miết. Phác Trí Mân nghe tụi nó gây lộn kiểu này riết chắc từ khóc tiếng Việt chuyển sang khóc tiếng Hán luôn. Cậu chịu không nổi nữa mà thắn xe, khẽ đưa tay lên lau đi những giọt mồ hôi trên vầng trán xong hít một hơi sâu để lấy nội lực.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đang cãi lộn hăng say thì bất chợt Trí Mân thắn gấp làm nó và hắn dội nhẹ ra trước.

Điền Chính Quốc chớp mắt rồi nhìn xung quanh toàn là cây cối um tùm, hình như chưa tới nhà Mẫn Doãn Kì mà?

"Trí M..."

"Thánh thần thiên địa tổ tông ông bà cha mẹ đẻ ra hai thằng bây ơi!!! Hai thằng bây có chịu ngậm cái mỏ tía lia lại không hả!!? Tao chạy thở như chó mà hai bây cứ như đóng phim kiếm hiệp cãi lộn tay đôi. Tao lạy hai bọn mày, tao là con người chứ có phải con quỷ đâu!? Tao biết mệt nên ngồi im để tao chạy!!"_Phác Trí Mân hít một hơi nói tiếp: "Hay là đợi tao dác dao gọt chuối ra chém chết mẹ hai tụi bây mới vừa lòng!!!!!!"

Trong mỗi câu nói của Phác Trí Mân đều là những uất ức cậu để trong lòng sớm giờ, rất cao trào và đáng sợ. Đến mức Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc không tin vào tai mình đang nghe những gì mà chỉ biết nuốt nước bọt. Điền Chính Quốc khoé môi giật giật, vỗ vai an ủi Phác Trí Mân. Định mở miệng trả lời thì có một giọng nói quen thuộc từ trước vang lên.

"Bọn bây sớm giờ ở đây đây hả? Làm sớm giờ tao chạy kiếm gần chết. Tưởng bùng kèo tắm sông luôn rồi ấy chớ"_Mẫn Doãn Kì đạp xe tới, đảo mắt thì phát hiện một chiếc xe đang vác sức nặng của ba người. Anh nhíu mày "Có Kim Thái Hanh hen?"

-----------------

Rất nhanh sau đó bốn người chia xe đạp, Doãn Mẫn Kì đèo Phác Trí Mân còn Điền Chính Quốc thì đèo Kim Thái Hanh vì hắn chưa thuộc địa hình trên địa bàn huyện. Trên đường đi thì mạnh bên nào bên đó chạy tới địa điểm đã hẹn trước, một địa điểm chẳng hề xa lạ gì vì đây nơi này chất chứa kỉ niệm đẹp tuổi thơ của bao người khi còn là con nít.

Tuổi thơ mà muốn gửi gắm ở đây chính là ánh nắng chiều tà cam vàng rực rỡ, dưới hàng dừa tre xanh bát ngát làm tâm hồn người yêu quê hương thanh tịnh. Có một cây cầu khỉ được bắt ngang con sông nhỏ đục màu nối liền với con sông lớn giữa cánh đồng thênh thang mây rộng, lát đát hai bên sông còn có mấy cọng bông súng, lục bình trôi nổi lênh đênh theo dòng nước pha nồng mùi bùn.

Kim Thái Hanh ngồi khom lưng dưới tán dừa, ánh mắt nhìn ba con người đang đùa nghịch tắm sông vui vẻ bên dưới. Khẽ có một chú chuồng chuồng kim tưởng Kim Thái Hanh là khúc gỗ nên đậu lên bàn tay khô ráp của hắn, hắn im lặng thích thú nhìn vào chú chuồng chuồng có màu sắc tuyệt đẹp kia.

'Ào'

Một tiếng động lớn làm chú chuồng chuồng kim bay đi mất.

Hắn tặc lưỡi mày cau có. Hiếm khi được quan sát một chú chuồng chuồng gần đến như thế mà thì bị tiếng nhảy xuống sông làm bay mất, mà nhảy xuống sông có lần long trời lở đất như vậy không chứ? Đảo mắt xuống dưới mới biết người làm là Điền Chính Quốc.

"Lại là thằng trẻ trâu này làm nữa hả chèn?"_Kim Thái Hanh nói thầm.

Điền Chính Quốc thân cởi trần từ trên cầu khỉ phấn khích lao xuống sông hả hê làm nước văng tung toé. Nó trồi người lên mặt sông nhắm tịt mắt, ngước mặt lên lộ rõ cả xương hàm rồi vươn vai vuốt tóc ra sau, từng giọt nước cứ thế mà đua nhau chảy dọc xuống từ cằm đến xương quai xanh quyến rũ.

Kim Thái Hanh khẽ nuốt nước bọt.

Điền Chính Quốc phát hiện có người đang nhìn đăm đăm mình mà la lên :

"Chê nước sông dơ không tắm hả mạy?"

"Đâu có"

Kim Thái Hanh lắc đầu.

"Vậy xuống tắm đi"_Mẫn Doãn Kì đang đứng trên cây cầu khỉ nói. Anh nhếch mép đá mắt với Phác Trí Mân đang nằm ngửa như xác chết dưới sông "Chứ để thằng ghệ đít bự của tao rủ cho đã đời mà không chịu tắm là coi không được nghe mạy"

Phác Trí Mân nghe Doãn Mẫn Kì nói mà giật mình chìm ngủm, ngước mặt lên thì ho sặc sụa.

"Ai thằng ghệ đít bự của mày?"_Phác Trí Mân cau mày phun nước từ trong miệng ra "Thằng Kì nói đúng đó, xuống tắm đi"

Mẫn Doãn Kì phấn khởi cười đểu.

"Nhưng..."_Kim Thái Hanh

"Không nhưng nhị gì hết"_Điền Chính Quốc bất chợt từ dưới sông trèo lên bờ nắm chân Kim Thái Hanh.

"Gì vậy cha nội"_Kim Thái Hanh trợn mắt ôm ngực, tim hắn đập ba la bùm vì không biết nó từ lúc nào đã nắm cổ chân mình.

"Muốn tự xuống hay tao kéo giò xuống?" nó trừng mắt.

Điền Chính Quốc không đợi Kim Thái Hanh trả lời mà nó đứng dậy đi ra sau lưng hắn. Cúi người thọt tay qua hai kẹt nách rồi gồng mình kéo hắn đứng dậy, đặt hai tay lên bả vai hắn xong xoay người đối diện trước mặt mình, khoảng cách rất ư là gần. Còn thêm việc nó không đang mặc áo nên hắn có thể thấy toàn bộ thân trên với nước da ngăm vừa và hai hạt lựu be bé xinh xinh.

"Còn cởi áo không nổi thì tao cởi dùm cho"

"Hả?"_Kim Thái Hanh đơ người.

Điền Chính Quốc rũ mi, đưa tay lên chầm chạm cởi từng cúc áo khoác của Kim Thái Hanh. Cứ hễ một cục áo là lòng ngực hắn phập phồng, hô hấp khó khăn vô tình phả hơi thở ấm vào mái tóc của nó.

Tới cúc áo cuối cùng bỗng Điền Chính Quốc ngước mặt lên.

Bốn mắt chạm nhau.

'Thình thịch'

Nhìn mặt Điền Chính Quốc đường nét ngây thơ với đôi mắt tròn xoe. Khẽ có một giọt nước từ mái tóc rũ rượi nó rơi xuống chạm tới đỉnh mũi xong chạy dọc tới đôi môi hồng căng mộng. Với một hành động nhỏ nhoi vô tình ấy đã khiến trái tim Kim Thái Hanh rung rinh, xao xuyến đến kì lạ một lần nữa.

Điền Chính Quốc chớp mắt một cái.

Uống nhầm một ánh mắt cơn say theo cả đời.

Bỗng, khoé môi nó có nâng lên cười tươi như một vầng trăng khuyết.

Thương thầm một nụ cười cả một đời phiêu lãng                          

Thục Linh

Kim Thái Hanh lúc này đã đắm chìm vào khung bật cảm xúc mà cúi người tiến lại từ từ gần mặt Điền Chính Quốc.

'CỐP'

Bất ngờ Điền Chính Quốc dùng thiết đầu công đập vào trán Kim Thái Hanh một phát khiến hắn la oai oái, lùi ra đằng sau vài bước tay ôm trán.

"Khùng điên ba trợn"_Điền Chính Quốc nhíu mày nhăn mặt.

Khi không tự dưng dí sát mặt xuống làm nó sợ muốn gần chết. Nó bĩu môi đi tới cạnh Kim Thái Hanh không hề quan tâm hắn đầu hắn đang đau cỡ nào mà mạnh bạo giật cái áo khoác ngoài xong đá đít hắn kéo chiếc áo trong đang mặc vắt lên cây trứng cá gần đây làm hắn không kịp trở tay.

Kim Thái Hanh giật mình che người, ngươi gì đâu mà lẹ như quỷ "Gì vậy!!"

Điền Chính Quốc nhìn vào thân hình lực lưỡng và nước da ngăm của hắn mà cảm thán.

"Sao body bạn ngon vậy?"_Điền Chính Quốc khoác vai Kim Thái Hanh, da thịt hai người vô tình chạm vào nhau, hoà hợp bên lạnh bên ấm. Xong nó ngước mặt miệng ghé xác tai nói nhỏ đủ hắn nghe :

"Cho mình húp miếng"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip