Chương 18 : U - Trò Chơi Dân Gian (1)
Đọc kĩ nha mấy nàng, chap này hơi hack não, đây là trò dân gian. Khó hiểu hỏi toi ngay.
-
"Thầy Hoành có việc đột xuất nên thầy dặn lớp mình tự quản nha mấy bạn!"_Tiếng chảnh choẹ của mẻ lớp trưởng vang lên.
Lập tức cả lớp quay sang nhìn mẻ bằng ánh mắt kì thị.
Hiện tại là lớp 12a10 trong tiết thể dục đứng đá cầu dưới trời nắng 37 độ vô cùng "vui vẻ" và "nhộn nhịp". Thoáng chốc gương mặt người nào người nấy như mặt mâm, muốn trù ẻo người khác chết tới nơi. Rất khó ở và "hạnh phúc"
Ôi trời, tiết thể dục sao không nghỉ luôn đi mà bắt cả lớp tự quản? Bây giờ nhìn bộ mặt là biết học sinh nào cũng tham lam được nghỉ tiết để chạy ra cổng trường tấp vô quán dì Bích, ông Đỡ mua ly trà tắc, bịch bánh tráng trộn, thêm vài hột gà nướng với cá viên chiên rồi. Mua đến khi nào cho thỏa mãn cái nư bự chảng, mua đến khi sập tiệm, đến khi cả lũ cùng nhau chạy ra bờ kè ngóng gió nhăm nhi thì thôi.
Điền Chính Quốc nhăn mặt chống nạnh nghinh mẻ lớp trưởng. Nó hồi nãy là đang đá cầu thì nghe giọng của mẻ làm giật mình, sau đó trái cầu liền rơi xuống đất. Trong lòng nó không ngừng nguyền rủa mẻ vì đã phá giây phút tập trung, phá cái kỷ lục mém nữa nó đạt được.
Bởi vậy, người ta cái nết đánh chết cái đẹp, còn mẻ này được cái đẹp mà cái nết quăng ra chuồng gà.
Điền Chính Quốc bĩu môi, nó chán nản quẳng trái cầu qua một bên rồi vác thân lại ghế đá dưới bóng râm đặt mông xuống. Nó khom lưng đặt hai cùi chỏ trên đầu gối, cúi mặt nhìn đồng phục thể dục đỏ hai cánh tay đang lấm tấm mồ hôi.
Điền Chính Quốc ngồi thẳng dậy, nó đưa tay nắm vạt áo ra sức vùng vằng để cảm nhận được nhinh nhỉnh hơi mát. Sao mà nóng dữ vậy nè? Nóng chảy mỡ, nóng đến mức nó có thể hoá thành con heo quay. Phải chi nó đạp ông mặt trời được, nó liền đạp một phát cho ổng văng tới tận sao Hoả về với đất mẹ.
"Nè, ghệ Quốc uống đi"
Điền Chính Quốc nhíu mày, chính xác người vừa rồi nói là Kim Thái Hanh. Hắn dường như toả sáng dưới ánh nắng chói chang, trên tay còn cầm một chai nước suối chưa bốc tem đưa trước mặt nó.
Kim Thái Hanh đứng cười cười. Hắn vừa nãy là thấy Điền Chính Quốc đi lại ghế đá ngồi, hắn biết nó đang mệt nên tranh thủ chạy vô căn tin mua cho nó chai nước suối.
Kim Thái Hanh ngây ngốc, đứng trước mặt nó cả buổi trời tưởng nó không uống. Hắn quê một cục, áy náy định thu tay về thì bất ngờ Điền Chính Quốc ngang ngược giật lấy chai nước suối.
"Ghệ với gộc, không chịu kiếm ghệ đâu mà suốt ngày gọi tao là ghệ"_Điền Chính Quốc vừa nói xong trề môi, ngước mặt lên thì thấy hắn không nói lời nào chuẩn bị xoay người rời đi.
"Đi đâu? Ngồi xuống đây"_Điền Chính Quốc nhích người người qua mép rìa ghế, tay vỗ xuống chỗ trống xong mày mò cạy vỏ nilong ở ngoài nắp chai. Nó là khát lắm rồi.
Kim Thái Hanh mặt mày bí tị tưởng Điền Chính Quốc quên mình rồi định xoay người đi thì bất chợt kêu hắn ngồi xuống. Quả tim Kim Thái Hanh cứ ngỡ bay bổng trên không trung vô định, hắn vừa rồi là được crush chủ động kêu ngồi cùng đó. Trời ơi, ta nói sướng gì đâu á.
Không được, hắn không được ở trên mây nữa. Hãy thoát cơn mộng mị và quay về thực tại đi Kim Thái Hanh ơi, hãy ngồi xuống cạnh Điền Chính Quốc, cạnh thỏ thúi Đại ca ngu ngục. Cạnh cái thằng được cho là bẻ cong giới tính hắn.
Kim Thái Hanh không chừng chừ đặt mông xuống cạnh Điền Chính Quốc. Hắn vô cùng phấn khích với dòng trạng thái đang chạy trong đầu.
Tui được crush kêu ngồi xuống chung nè mọi người ơi.
Crush tui là nhất đó, hông có thứ hai đâu.
Lêu lêu mấy cái đồ hông được crush mở lời ngồi chung.
Điền Chính Quốc đâu uống ừng ực gần hết chai nước nó mới đã khát, thoả mãn đậy nắp chai lại để dưới gốc chân ghế đá. Xoay ngang Kim Thái Hanh định hỏi hắn vài câu thì bất chợt giọng nói từ phía sau sân la lên.
"Hai bọn bây chơi U không nè!"
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc điếng hồn. Theo như ta biết phản xạ không điều kiện thì hai người sẽ quay người lại xem gì đang xảy ra.
Người vừa rồi la lên là Kim Thạc Trân. Đứng bên cạnh anh có Nam Tuấn, Trí Mân, Hiệu Tích, Doãn Kì. Ngoài ra còn có 4 con mỹ nhân hoa hoè lần lượt tên Cẩm Huỳnh, Khánh Hà, Cẩm Nhung với Kim Tiền và 3 thằng đực rựa mang tên Chí Hiệp, Thái Kiệt và Kì Hải. Dường như là đang tụ họp để chuẩn bị chơi trò gì đó mà Kim Thạc Trân vừa nhắc.
Thật ra cả đám không quen về việc chơi trò gì đó mà thiếu Điền Chính Quốc với Kim Thái Hanh nên mới gọi. Chứ bình thường ai rảnh?
"U hả? Chơi chứ, đợi tao!"_Điền Chính Quốc từ xưa nay là khoái trò U này lắm, vui dữ lắm.
Kim Thái Hanh bên đây nhíu mày, U là trò gì cơ? Hắn từ xưa đến nay chưa nghe đến trò này luôn đấy. Nếu có thì trò năm mười, bịt mắt bắt dê với chơi Keng thôi, còn cái này lạ quá.
Điền Chính Quốc hớn ha hớn hở ngồi bật dậy, đảo mắt thì bắt gặp cái bản mặt đang mong lung như một trò đùa của Kim Thái Hanh.
Nó chẹp môi, liền biết Kim Thái Hanh không hiểu luật lệ của trò này.
Điền Chính Quốc vỗ vai hắn, hắn xoay mặt lên nhìn nó.
"Tao giải thích nghe cho kĩ. Ví dụ là đội A và B, nhiệm vụ ban đầu là chia hai đội sao cho bằng nhau rồi kẻ vạch ở chính giữa. Giả sử tao là đội A mày là B, đội mày bum chiến xùm thua thì đội tao sẽ là người ra trận trước. Tiếp đến á, nhiệm vụ của đội mày phải tránh né một người được đề cử trong đội của tao qua bắt người trong đội mày. Trong khoảng thời gian đó người được đề cử trong đội tao ngậm họng kêu U kéo dài, nếu chạm được một người lập tức chạy về nếu không sẽ bị đội mày kéo lại. À mà người bị người đội tao chạm bị làm con tin nha mạy, ngoài ra mày có thể cứu đồng đội nếu mày đủ mạnh không bị đội tao dìm"
Điền Chính Quốc nói muốn tuột hơi nhưng mặt nó vẫn giữ bình tĩnh. Không kịp để Kim Thái Hanh load xong thì nó mồng một kéo tay hắn lên đi lại chỗ cả đám đang đứng.
"Làm gì mà lâu như rùa bò"_Trịnh Hiệu Tích chóng nạnh nhìn đôi bạn trẻ kéo tay nhau. Mắc ghét thiệt chứ.
"Thông cảm, thằng Hanh không hiểu nên tao giải thích cho nó"_Điền Chính Quốc gãi gãi đầu, trừng mắt huých eo Kim Thái Hanh.
Không lẽ thục cùi chỏ vô mặt hắn chứ!?
"Đúng rồi, tại tui. Tại tui hết á"_Kim Thái Hanh lườm Điền Chính Quốc, miệng mở lời nhưng lòng không hề cam tâm.
"Ừa ừa, coi vậy là được đó"_con nữ Khánh Hà trề môi, cái mặt cũng dễ thương mà khó ưa hết phần thiên hạ.
"Bớt cái họng đi má nội"_Cẩm Huỳnh chống nạnh nhìn nhỏ Khánh Hà.
"Giờ bắt cặp bum chiến xùm sẻ cặp nè"_Mẫn Doãn Kì lên tiếng.
Cả đám nghe Mẫn Doãn Kì nói mà gật gù, lập tức đi vào chuyên môn không đàm phán nữa. Chia nhau bắt cặp.
Kim Thái Hanh và Phác Trí Mân là một cặp.
Khánh Hà với Kim Tiền một cặp.
Cẩm Huỳnh và Cẩm Nhung một cặp.
Trịnh Hiệu Tích với Kim Nam Tuấn một cặp.
Điền Chính Quốc và Thái Kiệt một cặp.
Kì Hải với Chí Hiệp một cặp.
Riêng Mẫn Doãn Kì và Kim Thạc Trân làm cái, hai người có nhiệm vụ chơi kéo búa bao. Ai thắng sẽ được chọn một người trong cặp và người còn lại vô cặp của đội thua.
Sau thời gian khai chiến kéo búa bao dài đăng đẳng thì đội Doãn Mẫn Kì dành chiến thắng nhiều hơn đội của Kim Thạc Trân với sỉ số 4/6.
Đội của Mẫn Doãn Kì bao gồm Kim Thái Hanh, Thái Kiệt, Chí Hiệp, Kim Tiền, Kim Nam Tuấn với Cẩm Huỳnh. Đội Kim Thạc Trân thì những người còn lại.
Vậy có nghĩa là Kim Thái Hanh khác đội với nó, luôn phải dè chừng với con cáo đội lớp thỏ kia.
Chia vạch chính giữa, cả hai đội đứng theo chỉ định. Ai nấy đều hăng hái, hừng hực tia lửa trong ánh mắt, cứ ngỡ là thú dữ đang muốn vồ lấy nhau.
Do là đội của Trân thua nên đội Kì sẽ đề cử người ra trước.
"Thái Kiệt! Lên!"_Mẫn Doãn Kì ra lệnh, trong đội anh nếu nói đến thể lực và võ thuật thì chính là Thái Kiệt. Cho Thái Kiệt ra đầu tiên nhất định sẽ không để đội chịu thiệt.
Thái Kiệt gật đầu, trước mắt Kiệt chính là những con người đang sợ bị làm con tin. Kiệt không không chậm bước tới vạch trắng ngậm miệng lại và phát ra âm U dài, Thái Kiệt bắt liếc mắt sơ lược liền biết đội Trân đang dùng chiến lượt bảo vệ phái yếu. Thái Kiệt bình tĩnh, bước qua bên phải rồi bên trái.
Chỉ đợi sơ suất nhỏ của đội bên, nếu chạm nữ không được thì Kiệt sẽ chạm nam. Kì Hải, chính là Kì Hải vì Hải khá là lơ là.
"Uuuu..."_Thái Kiệt nhanh chóng chạy vụt lên trên chạm Kì Hải, vừa chạm xong trước sự ngỡ ngàng của đội B lập tức chạy về.
Và hai đội đang hoàn toàn trái ngược nhau.
"Tao bắt được thằng Hải rồi!!!"_Thái Kiệt vui mừng.
"Giỏi ghê trời"_Kim Thái Hanh.
Còn đội bên kia thì...
"Tao không cố ý mà"_Kì Hải khóc ròng.
"Im đi đồ dối trá, cút làm con tin đi!"_Kim Thạc Trân rớt nước mắt.
"Má nó, để tao"_Điền Chính Quốc cắn răng, mặt nó hiện lên ba đường hắc tuyến.
Làm sao nó có thể nuốt trôi được cục tức khi thấy đồng đội mình bị bắt một cách lãng xẹt như vậy
-
Têz : máy nàng ngủ ngon nhé, xin lỗi vì sự chậm trễ này. Chứ giờ tui mới viết xong ó
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip