Chương 21 : Bún Đậu
Ấy thế là kì thi học kì 1 vô cùng áp lực đã kết thúc vỏn vẹn trong vòng sáu ngày. Sau khi thi xong, cả đám không ai vội về sớm mà hẹn nhau đứng dưới căn tin trường, đợi dòng học sinh nam thanh nữ tú thưa tản dần để làm chuyện trọng đại là lôi trái cầu lông ra đá giải stress.
Ừa thì bảy người chia làm vòng tròn. Truyền qua truyền lại, cầu rớt rồi lượm, lượm rồi lại rớt, cứ như vậy đá không biết bao lâu thì tới lượt Mẫn Doãn Kì đá truyền cho Phác Trí Mân thì làm một phát ăn ngay.
Vô tô bún riêu của bà chủ căn tin.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
"Trời đất thánh thần thiên địa ơi! Ra đây mà coi mấy thằng phá làng phá xóm nó quậy tui không cho tui ăn nè trời"_bà chủ căn tin mặt đen như cái đít nồi. Tay chống nạnh, tay cầm chiếc dép lào chỉ chỏ. Bà nói tiếp : "Mã cha! Bọn mày có tin tao thồn dép vô họng từng thằng không hả!?"
Cả đám ai ai cũng bất ngờ vì độ hung dữ của bà chủ căn tin. Nét mặt Điền Chính Quốc tỏ vẻ khinh bỉ, nó hất mặt.
"Vụ này mấy thằng tui sai. Ok, tụi tui nên xin lỗi he. Mà bà liệu hồn, cẩn thận cái mồm tôm tép đi, chứ á. Đừng trách sao mà tui mở căn tin solo với bà à nha"_Điền Chính Quốc chẹp môi, thái độ bình thản không hề gắt gỏng.
"Mày nói gì nói lại coi. Coi chừng tao chơi ngãi bứng đầu mày đó nhe!"
"Coi bà có dám không. Chứ tui là tui mời thầy pháp về bứng đầu hết dòng họ bà"_Điền Chính Quốc chỉnh lại tay áo sơ mi, không muốn nhìn vào ánh mắt của bà chủ căn tin.
Bà chủ căn tin tiến tới gần Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc đây căn bản không phải làm ông tám sân si nên đứng im một chỗ, xem bà làm gì. Thì bất ngờ Kim Thái Hanh đứng kéo Điền Chính Quốc ra sau, hắn cười hì hì.
"À thôi chị, tụi tui xin lỗi. Được chưa"_Kim Thái Hanh chạm vai Điền Chính Quốc.
Mấy thằng ngoài sau thấy Kim Thái Hanh làm thế nên nắm đầu nhau kéo Điền Chính Quốc ra khỏi mớ hỗn tạp của bà chủ căn tin rồi để cho hắn giải quyết. Kéo được một lúc thì rinh nó lên luôn, tưởng rinh đi đâu.
Mấy thằng đang rinh Điền Chính Quốc nhìn nhau cười tà, dường như đang hiểu ý nhau điều gì đó.
Thả nó xuống đất cái 'bạch'. Không đợi no hoàn hồn thì Kim Nam Tuấn, Kim Thạc Trân, Phác Trí Mân và Trịnh Hiệu Tích mỗi người một góc nắm tay chân nó nâng người nó lên.
"Ê ê! Làm gì vậy mấy thằng kia!"_Điền Chính Quốc gương mặt hốt hoảng. Nó trợn mắt, cố gắng vùng vẫy khỏi tay lũ giặc nhưng cơ bản một mình nó không làm lại bốn thằng được.
Mấy thằng nắm tay chân nó trên đây ai nấy cười tủm tỉm, nét mặt vô cùng giang tà.
Điền Chính Quốc cảm thấy không ổn. Tim nó đập nhanh, nó ngước mặt lên thì phát hiện hướng đi của lũ giặc đang đi tới cây cột bóng rỗ.
"Ê duma!!! Ê!!!!"_Điền Chính Quốc la lên, tiếng thét rất ư là thảm thương.
Một phát lụ đạn cắm thẳng vào trái chuối sống nhăn răng.
'bùm'
Chuối nổ!
Chưa hết, chân Điền Chính Quốc còn kéo lên kéo xuống để được cảm nhận độ hạnh phúc. Điền Chính Quốc xanh mặt, rớt bờm bợp nước mắt.
"Má ơi bộ chỉ huy của con..!!"
Từ đâu Kim Thái Hanh đi tới cạnh Mẫn Doãn Kì, hai người chứng kiến cảnh tượng trước mắt mà vuốt mặt.
----------
Điền Chính Quốc tức tối, đành mặt chứ không bằng lòng đút hai tay vào túi quần đi theo sau mấy thằng đang cười vui phía trước. Ai ai cũng rơm rả về việc vừa hại nó mém gãy luôn bé chuối xinh xinh.
Cả đám là đang trên đường tới hội chợ.
Kim Thái Hanh đang cười cười với Kim Thạc Trân, bàn vụ xíu vô hội chợ ăn gì thì liếc mắt xuống thấy cái bản mặt trù ụ của con thỏ thúi. Tiếng lòng có chút kêu lên, nãy giỡn mà đau giùm, hắn thấy mà thương.
Hắn liền bỏ qua câu chuyện đang nói dang dở với Kim Thạc Trân lùi vài bước đi cạnh Điền Chính Quốc. Vỗ lung nó một cái rồi khoác tay qua bả vai nó.
"Thôi đừng buồn, tui thương"_Kim Thái Hanh mỉm cười nhẹ, trìu mến miết vai Điền Chính Quốc.
"Hơi thốn thôi cha nội"_Điền Chính Quốc thở dài nhìn gương mặt Kim Thái Hanh, nhìn vào đôi mắt sau lớp kính cận. Không nhanh không chậm búng trán hắn một cái 'phóc' để hắn xoa lấy xoa để. Điền Chính Quốc là không muốn nói tới chuyện vừa nãy nữa liền bắt qua chuyện khác : "Nãy mày đề mấy?"
Kim Thái Hanh liếc mắt lên trời, não hơi load một tí. Đề gì là đề gì? À khoan, nãy hình như thi tiếng anh mà. Hắn quên mất mình có thi tiếng anh.
"Tui đề 569"
Điền Chính Quốc lộ vẻ mặt tươi tắn trở lại.
"Ể, chung đề nè"
"Định mệnh hai ta là của nhau rồi đó bạn êi"_Kim Thái Hanh liếm môi dưới, đá mắt với Điền Chính Quốc.
"Bạn cùng lớp. Cơ mà câu 15 mày khoanh mấy vậy?"_Điền Chính Quốc từ đâu lôi tờ đề ra.
Kim Thái Hanh bĩu môi, dòng thứ c với chả rush. Dỗi thật sự chứ, mà nghe nó hỏi câu 15 nên tình thế ép buộc phải trả lời. Hắn nhìn tờ đề của Điền Chính Quốc khoanh câu 15.A
Hắn nhíu mày. Vỗ đầu nó một cái rõ dau.
"Ai chỉ ông câu A?"
Điền Chính Quốc cau mày, miệng la oai oái.
"Ba mày!"
"Chí ít ba tui khôn. Câu B ông ô"
Điền Chính Quốc trợn mắt.
"B cái gì mà B? A!"_Điền Chính Quốc chắc nịnh. Tổ tiên khuyên nó chọn A.
"Tui nói B là B, không được cãi!"_Kim Thái Hanh ôn tập kĩ càng, không hề bị sạn thì làm sai hắn có thể sai được?
"A!"
"B!"
"A!"
"A B C dắt dê đi ẻ"_Kim Nam Tuấn đứng ở trên nghe hai thằng cãi mà mệt. Sớm giờ gây chuyện với bà chủ căn tin chưa đủ, giờ hai thằng gây chuyện nhau. Đáng đánh đòn "Ngậm mỏ, chừa sức xíu ăn bún đậu"
"Ăn bún đậu mắm tôm hả?"_Điền Chính Quốc hớn hở, lâu rồi nó cũng chưa ăn bún đậu mắm tôm rồi.
Giờ tưởng tượng coi. Một cái mẹt nhỏ không cần chứa sơn hào hải vị, chỉ cần là một chút nem rán, một chút thịt, bộ lòng heo, một chút rau rồi một chút bún. Chính giữa là mắm tôm được hoà tan với đường và chanh. Lấy một miếng bánh trắng gói gọn từng thứ vào trong, chấm vô miếng mắm tôm, cắn miếng to chảng ngập họng. Hoà quyện vị thúi của mắm, chua của chanh và ngọt của đường cùng với độ dai và mềm dẻo của thịt theo và bún, giòn rờm rợp của nem và rau sống. Ngon quá trời quá đất.
"Bún đậu nước tương"
'Choang' một âm thanh làm vỡ vụn lý trí của Điền Chính Quốc. Đang trên thiên đường một phát bay thẳng xuống địa ngục. Bún đậu mà ăn với nước tương á!? Ôi là trời!
"Ủa gì vậy cha?"_Điền Chính Quốc nhăn mặt, huých tay Kim Thái Hanh ra khỏi vai mình. Xua đuổi hắn như ban hai, ở đây Điền Chính Quốc chơi hệ bún đậu mắm tôm, nước tương thì vào rừng chơi với khỉ.
"Mắm tôm thúi ình"_Kim Thái Hanh rùng mình. Còn nhớ lúc còn ở thành phố Hồ Chí Minh ăn trúng mẹt bún đậu bị đau bụng đi nặng nhiều nên hắn ám ảnh tới giờ.
Ôm người trong phòng vệ sinh.
"Biết cái nách mày không?"_Điền Chính Quốc khoanh hai tay trước ngực.
"Biết"
"Nách mày với mắm tôm ngang tài ngang sức"_Điền Chính Quốc hếch mặt.
Kim Thái Hanh đen mặt. Đã không muốn kiếm chuyện mà nó kiếm chuyện hoài, ai chứ chứ hắn hơi mệt à nhe.
"Ngửi rồi hay sao biết?"
"Mỗi lần mày giơ cái nách lên tao nín thở muốn gần chết"_Điền Chính Quốc huơ huơ tay trước mặt, ý cái mùi siêu kinh khủng.
Thật ra nó muốn trêu hắn đấy.
"Tắt thở chưa?"_Kim Thái Hanh nhếch mép.
"Tắt cái mỏ mày!'
"Mỏ nè"_Kim Thái Hanh chu chu môi, chớp đôi mắt long lanh.
Điền Chính Quốc nhìn môi Kim Thái Hanh, công nhận môi hồng thiệt chớ. Chắc mềm lắm, muốn cắn thử để thử độ mềm ghê.
"Dẹp đi cha quơ"_Điền Chính Quốc vả mỏ Kim Thái Hanh.
Dòng thứ gì đâu.
Mà nó muốn cắn thử thiệt.
---
Têz : mai têz rep cmt ngoo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip