Chương 23 : Con số gì ra?
"Má nó! Người ta kinh nữa rồi!"_Điền Chính Quốc tức tối cắn răng đập bàn xong vò nát tấm giấy lô tô vứt xuống nền cát. Nó là từ sớm tới giờ nó chơi tới bến mà thua không ít một chục bàn, bàn nào cũng hẹn một hai lần mà không kinh, toàn bị người ta chợp mắt cơ hội. Nhìn trên sân khấu ánh đèn lấp lánh rạng rỡ, nhìn 'chị gái' kêu lô tô tặng mỗi cục quà cho người chiến thắng là y như rằng mỗi cục tức tràng lên tới não nó.
Eo ôi sao vận may Điền Chính Quốc bèo bọt thế? Một mỹ nam an tĩnh như nó làm sao có thể chịu đựng được cú sốc này đây? Nó cũng muốn được vinh danh trong bàn thắng lô tô như người ta mà? Trời ơi sao lại không được?
Kim Thái Hanh bên đây, ánh sáng vàng nhạt chan hòa chiếu nhẹ vào nửa sườn mặt. Đôi mi cong vút khép nhắm khép mở, hờ hững nhìn gương mặt đỏ phừng mờ ảo của nó. Trong giây phút ngắn ngủi, dường như hắn muốn dang bàn tay thon dài chạm vào bờ má nhu mì kia, chạm vào chiếc lưng mỹ miều thẳng tấp, vuốt ve mái tóc bồng bềnh phấp phới trong mãng gió se se lạnh. Và muốn nói với nó rằng, đây đơn giản chỉ là một trò chơi thôi, một trò chơi vô vị nhưng lại hút máu.
Vô vị như cách nó không đặt trái tim vào hắn, hút máu như cách nó làm tâm trí hắn điên đảo.
Uống cùng em một chén tương tư, để hai ta cùng say giữa dòng đời vô vị.
"Nhìn gì mà nhìn? Tao dọng cùi chỏ vô mặt mày giờ!"_Điền Chính Quốc trừng mắt cau mày, nghiến răng ken két đưa cùi chỏ lên hù dọa Kim Thái Hanh. Phải nói là nhìn cái bản mặt hắn bây giờ thấy ghét lắm kìa, với cái ánh mắt đó có giống như hắn muốn nhào tới vả mặt, trêu đùa nó không chứ?
"Hở tí động tay động chân"_Kim Thái Hanh chu chu mỏ cúi mặt. Sao hắn hiểu cho người ta mà người ta chả bao giờ hiểu hắn vậy? Hắn là đang đưa ánh mắt quan tâm, săn sóc cho nó đó.
À quên, con thỏ thúi địt thì làm sao cảm nhận được mỹ vị của tình yêu.
"Rồi sao? Tao ăn hết của ông nội ông ngoại nhà mày ha gì?"_Điền Chính Quốc ngang nhiên ngẩng cao mặt hừ một cái. Ngã người rồi vác tay lên ghế mũ, cao ngạo vắt chéo chân ánh mắt hướng lên sân khấu không thèm nhìn gương mặt hắn đang khó coi đến nhường nào.
"Chứ gì nữa"_Kim Thái Hanh nói nhỏ, không muốn Điền Chính Quốc nghe. Nghĩ coi, nếu mà Điền Chính Quốc gả cho hắn thật thì sớm muộn hắn có tán gia bại sản không chứ? Người gì mà ăn chơi suốt, nửa đêm khi không lại rủ người ta đi chơi lô tô.
Mà kệ, đã trót thương rồi thì thương cho trót.
"Gì? Nói ba lông ba chình gì đó?"_Điền Chính Quốc nhướng mày, phải nói cái bộ dạng ngông quá trời ngông.
Ba đời nhà Điền Chính Quốc bán vàng, tới đời nó vừa bán vàng vừa ăn hiếp người ta, combo thêm phát mắt rõ tai nghe. Rạng danh quậy phá khắp huyện, nhỡ nói một câu không lọt lỗ tai nó coi.
Tới công chuyện à nha.
"..."_Bỗng chốc một chú quạ đen bay qua đầu Kim Thái Hanh cùng với dấu ba chấm. Kim Thái Hanh không nói gì đứng phất dậy, hừ một cái rồi xoay lưng về phía Điền Chính Quốc xong bước đi như không có chuyện gì xảy ra. Bỏ lại cả lũ đang đặt dấu chấm hỏi bự chà bá trong đầu.
Điền Chính Quốc chớp mắt một cái, gương mặt vô cùng ngạc nhiên, mới nói động có một chút mà thái độ vậy rồi đó hả? Đây có phải Kim Thái Hanh ngầu lòi mà nó từng biết không chứ? Bây giờ chẳng khác gì một con chó con dỗi chủ cả.
Hay kêu ki ki để hắn quay lại ta?
Điền Chính Quốc rùng mình, dẹp bỏ cái suy nghĩ đó qua một bên. Quay sang nói chuyện với cả lũ đang ngơ ngác giống như mình mới nãy.
"Kệ mẹ nó đi, quan tâm làm gì?"_Điền Chính Quốc bĩu môi, đưa tay cầm ly nước mía đang dần hoà tan với đá lạnh lên uống một ngụm.
Phác Trí Mân chẹp môi, coi điệu bộ hiện tại của nó kìa. Sao mà không nghĩ tới cảm nhận của Kim Thái Hanh gì hết chứ?
"Để tao kêu thằng Hanh lại"_Phác Trí Mân đứng dậy, chuẩn bị bước đi thì bất ngờ Điền Chính Quốc kéo tay lại.
"Nốt bàn này"_Điền Chính Quốc để một xấp lô tô lên bàn.
Phác Trí Mân trợn mắt. Uầy, nhanh không phải biết, mới đó mà mua lô tô rồi á? Một phiếu không nói, đằng này một xấp mới kinh, định dò té đái luôn hả trời?
"Ơ, nhưng thằng Hanh..."
"Kệ nó"_Điền Chính Quốc đứng dậy chạm vai, ấn mạnh Phác Trí Mân ngồi xuống ghế. Lệnh của nó là lệnh trời, dám cãi nó chăng?
Phác Trí Mân bất lực vuốt mặt.
Điền Chính Quốc ấn Phác Trí Mân ngồi xuống xong thì nó cũng ngồi xuống. Lấy một phiếu lô tô cầm lên, trong giây phút chờ đợi mấy chị trên sân khấu đang hát cải lương thì nó nhìn mấy con số trên tờ phiếu lô tô ngẫm nghĩ. Xong nó nhìn sang cái ghế trống mà Kim Thái Hanh ngồi ban nãy, bất giác trong lòng dâng lên cảm xúc kì lạ. Cái cảm giác mà lâu lắm rồi nó mới cảm nhận được, một chút mang mác nỗi buồn, một chút lỗi lầm mà bản thân không thể bộc lộ bằng lời nói.
Những lời nói của nó nặng nề đến vậy sao?
"Đến giờ kêu số rồi quý vị ơi"_Tiếng vang của cô bé đô con mặc áo dài màu xanh đội tóc giả trên khấu đan xen với tiếng nhạc lô tô vang vọng khắp nơi.
"Đêm nay chúng em có một vị khánh mời đọc lô tô siêu đặc biệt, siêu cấp đẹp trai mười hai bến nước mà không biết bến đục bến nào trong ạ"_Chị mặc váy cười cười "Quý vị có hào hứng với vị khách này không ạ? Nếu hào hứng cho em xin tràng pháo tay ạaa"
Chị gái vừa dứt lời, những khán giả bên dưới nghe thấy vô cùng thích thú mà đua nhau hò reo vỗ tay, hẳn là đặc biệt cơ đấy. Riêng bàn của nhóm Điền Chính Quốc ai cũng nhíu mày căm lặng, ngửi cái mùi ai đó rất nồng nặc.
Điền Chính Quốc nhìn phiếu giấy dò trên tay niệm nam mô. Hy vọng không phải ai kia.
"Ohh, hình như thằng này người mẫu hay chụp hình quảng cáo sịp kevin nè"
Điền Chính Quốc trợn mắt, nó khựng lại. Trong đầu nó sau đó liên tiếp suy nghĩ tới hình ảnh Kim Thái Hanh gương mặt rù quến, người trần trụi sáu múi nằm trên chiếc giường. Thứ che đậy duy nhất đó chính là quần lót.
Nghĩ nghĩ, không biết vành tai đã đỏ lên từ lúc nào. Xấu hổ chết đi được.
"Số gì ra là số gì ra? Cờ ra con mấy con mấy gì ra? Ước gì bướm được gần hoa. Ước gì mình sánh với ta hỡi mình. Ước gì tính sánh với tình. Ứớc gì nhánh bích cành quỳnh thành đôi, ước hoài ước mãi là con số hai. Con số hai, con số hai"
Cái giọng này?
"Thằng Hanh thiệt luôn?"_Kim Thạc Trân nhếch mép cười nửa miệng.
"Đù"_Mẫn Doãn Kì
Điền Chính Quốc lập tức ngước mặt lên, trước mắt nó là Kim Thái Hanh đang cầm bóng lô tô để chuẩn bị đọc con số thứ hai. Là hắn thật luôn hả trời? Hắn học đâu ra cách đọc lô tô vậy chứ? Vả lại hắn lên đó làm gì? Làm những việc vô bổ?
Không có tâm trạng dò phiếu kinh luôn. Không dám nhận Kim Thái Hanh là người quen.
"Chẳng may em rớt xuống bùn. Mình em lấm hết - anh hôn chỗ nào? Chẳng may em rớt xuống bùn. Mình em lấm hết - chỗ nào anh cũng hôn luôn con tám, luôn con tám, ghi luôn con tám"_Kim Thái Hanh vừa dứt câu hát nhìn thẳng về hướng Điền Chính Quốc, hắn cười tà vì câu hát. Lên đây hát lô tô để chỉ muốn nó kinh một bàn, dù đây là chuyện may rủi.
Điền Chính Quốc đúng lúc đó nhìn thẳng vào mắt Kim Thái Hanh. Dường như có một năng lực nào đó mà nó hiểu được câu hát đó mà cúi mặt, đan xen câu hát xấu hổ nó lại nhớ thêm cảnh hai thằng té xe đạp.
"Hôm qua tát nước đầu đình
Bỏ quên cái áo trên cành hoa sen
Em được thì cho anh xin
Hay là em để làm tin trong nhà ba mươi ba. Ba mươi ba, là con ba mươi ba"
-----------
#Têz : Xin lỗi...
Mai toi rep cmt mấy bồ tiếp nhá, iu iu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip