Chương 5: Nhận Ra

Jeon Jungkook đi theo Jung Hoseok về phía bàn ăn ở xa, nơi có hai người đàn ông lịch lãm đang ngồi. Nhìn hai người niềm nở bắt tay, Jungkook thầm cảm thán, người anh trai già này của cậu cũng quan tâm cậu quá đỗi, vậy mà lại biết cậu thích nam nhân. Đem mĩ nam tiêu soái trước mặt mà gán ghép cho cậu.

"Ngồi đi Jungkook, ta là Kim Taeho. Đây là con trai ta, Kim Taehyung." Vị trưởng bối đã lên tiếng, Jungkook cũng ngoan ngoãn cười chào, cậu kéo ghế ngồi xuống.

Bữa ăn cứ vậy bình lặng trôi qua. Mọi người nói đôi ba câu khách sáo, lại bàn chuyện làm ăn. Jungkook nghe hiểu, nhưng không tham gia, từ tốn ăn những món ngon trên bàn. Ở ngoài mặt im lặng, thâm tâm lại tập trung ghi nhớ những điểm quan trọng, dự định về đến nhà sẽ sửa đổi lại những cổ phiếu đang định mua.

Kim Taehyung nhìn ra Jungkook không phải ngốc nghếch, cũng không có ý định vạch trần cậu. Nhìn thấy cậu trai trẻ này an phận như vậy, anh có chút an tâm.

Kim lão gia trái lại đặc biệt quan tâm đến Jungkook, hỏi cậu vài câu về thị trường. Jungkook chỉ trả lời đơn giản, không đào sâu phân tích, cũng không phân định đúng sai. Cậu đối với sự nhiệt tình của Kim lão gia có chút không thoải mái.

Bàn rất nhanh đã đến vấn đề ấn định hôn lễ. Hai nhân vật chính là Kim Taehyung và Jung Jungkook đều tỏ vẻ lạnh nhạt không mấy quan tâm. Chỉ thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời của Kim lão gia. Hôn sự cứ như vậy được sắp đặt, không nhanh không chậm vào một tháng rưỡi sau.

"Kim tổng, đây là hóa đơn, xin mời ngài kiểm tra." Nhân viên phục vụ chuyên nghiệp nhoẻn miệng cười, đưa hóa đơn về phía người đàn ông đối diện.

Kim Taehyung cũng lịch sự gật đầu, đưa tay nhận lấy rồi thuần thục kẹp thẻ của mình vào.

Jungkook nhìn bàn tay của hắn, có chút đứng hình, rất nhanh lại khoác lên mình vẻ bình tĩnh, cuối đầu tạm biệt Kim lão gia.

______________________________

Lại một ngày mưa phùn rả rích ở Seoul, sương mờ bao phủ khắp một mảng lớn, nhìn xa không rõ cảnh vật.

Jeon Jungkook hạ cọ vẽ xuống giá, tiết trời như thế này chính là khiến cậu cực kỳ thoải mái. Mờ đục như vậy, tầm mắt ai cũng không rõ ràng, cậu càng không phải bắt gặp những hình ảnh chướng mắt.

"Vẽ xong rồi sao Jungkook? " Jin tiến lại gần, mắt nhìn về phía bảng vẽ của cậu, đánh giá. "Màu sắc rất khá, tiến bộ nhanh hơn anh nghĩ."

Jungkook nhìn theo hướng tay Jin đang chỉnh sửa vài đường vẽ của cậu, cất tiếng hỏi "Phần bố cục này em cảm thấy chưa đúng quy tắc lắm, anh nghĩ có nên đổi lại một chút không?" Cậu tuy nói vậy, nhưng cảm thấy bản vẽ của mình không tồi, chỉ là có chút khúc mắc.

Jungkook từ nhỏ đến lớn có thể làm được nhiều việc, học tập không tồi, cũng có con mắt nghệ thuật, thể thao, nấu nướng đều không thành vấn đề, nhan sắc lại càng khiến người ta muốn thưởng thức. Tuy không có phương diện nào đặc biệt xuất sắc, cậu lại hơn người khác mấy phần nỗ lực. Jungkook hiểu thân phận mình, cũng không có ý định phô trương, cứ thầm lặng như vậy sống qua nhiều năm.

"Nghệ thuật vốn dĩ không có quy tắc, đẹp chính là đẹp. Phong tình của bức tranh, mấy phần lại phụ thuộc vào tâm hồn người đánh giá nó."

"Anh nói vậy không phải là đánh giá em cao quá chứ" Jungkook cười cười, nhướng mày nhìn Jin.

"Anh cũng không nghèo đến mức phải nịnh bợ học sinh của mình." Jin vừa vặn nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của Jungkook, đáp lại.

"Haha, đừng giận chứ. Hai tháng tới em có chút bận rộn, có lẽ phải tạm nghỉ một thời gian."

Jungkook nhìn Jin, lấy tạm một cái cớ. Kim Taehuyng tối qua đã gọi cậu, không nặng không nhẹ hẹn giờ cùng đi thử đồ cưới. Jungkook tuy không muốn phiền phức, nhưng cũng là liên hôn giữa hai gia tộc, cậu cũng không thể xuề xòa. Hơn nữa là một người có trách nhiệm đối với ngoại hình của mình, Jungkook về mảng này vẫn muốn bản thân xuất hiện tươm tất một chút.

Kim Seokjin cũng biết Jungkook sẽ sớm tốt nghiệp, trong lòng cho rằng là cậu bận rộn thi cử, cũng không hỏi gì thêm. Nhàn nhạt đáp lời:

"Không thành vấn đề, nhưng em ở nhà thỉnh thoảng cũng nên vẽ một chút. Lâu ngày không đụng bút, nét vẽ rất nhanh sẽ không thuần thục nữa."

Jungkook gật gật mấy cái, tỏ ý đồng tình. "Em biết rồi, vẽ được bài nào, sẽ gửi cho anh."

Cậu liếc nhìn đồng hồ, cũng đã sắp tới giờ hẹn, không nên để đối phương chờ lâu.

Jungkook xuống xe buýt, thong thả đi bộ đến trước tiệm đồ cưới đã hẹn. Cậu không phải không có ý định kết hôn, chỉ là chưa từng nghĩ sẽ kết hôn sớm như vậy, trí óc một mảng mơ hồ không biết mình sẽ mặc cái gì.

Kim Taehyung rất vừa vặn dừng xe trước cửa hiệu, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Jungkook tay xách nách mang mấy thứ đồ lễnh kễnh, vai đeo chéo một ống vẽ màu đen. Anh đi tới, có chút hiếu kỳ "Cậu học Mỹ thuật sao?"

Jungkook đang mơ màng suy nghĩ, giật mình trước sự xuất hiện của người kế bên, một thân vest đen, không khác gì Jung Hoseok. Jungkook nhún vai, "Chỉ là sở thích thôi." Nói rồi thản nhiên đẩy của bước vào, không mấy phần quan tâm đến người bên cạnh, cậu cảm thấy cũng không có bổn phận phải nói cho người kia biết cậu học khoa Kinh tế.

Kim Taehyung không kịp tiêu hóa thái độ thờ ơ của cậu, bộ mặt này so với cậu thiếu niên an phận trên bàn ăn hôm trước rõ ràng không có mấy phần giống nhau. Như vậy cũng tốt, anh cũng không định thu nạp một người vợ phiền toái, ngày ngày quản thúc mình.

Jeon Jungkook được nhân viên tiệm váy cưới giới thiệu một bộ lễ phục trắng, có chút nhu mì, cậu vốn dĩ là muốn mặc một bộ màu đen khí chất một chút. Chưa kịp đề nghị nữ nhân viên đưa ra bộ y phục khác, đã thấy Kim Taehyung một thân tây trang lịch lãm bước ra, lời định nói ra đành nuốt ngược vào trong.

Vóc dáng của Kim Taehyung có phần áp chế Jungkook. Nếu cậu cũng mặc màu đen, đứng cạnh anh nhất định sẽ lập tức lu mờ. Jungkook không muốn chỉ vì chút khí chất mà đánh đổi như vậy, hơn nữa cả hai người đều cùng mặc màu đen, vậy thì hôn lễ này cũng có phần ảm đạm quá mức rồi.

Nhanh chóng tính toán trong lòng, Jungkook tiến vào phòng thử. Xem xét một chút, cũng thật không tồi.

Từ đầu đến đuôi, cả hai người đều duy trì không nói, chỉ âm thầm đánh giá trang phục của đối phương. Nhân viên tiệm lễ phục trái lại ở bên cạnh khen ngợi hai nam nhân trước mặt không ngớt, không biết là do nghiệp vụ xuất sắc hay là thật lòng cảm thán.

Hai người rời khỏi cửa hiệu, Kim Taehyung nhìn Jungkook cúi chào mình xoay lưng muốn rời đi, không nóng không lạnh mở cửa xe, "Lên xe đi, tôi đưa cậu về."

Jungkook không định làm mình làm mẩy, bây giờ xuất hiện một tài xế riêng như vậy, cậu cũng không ngu ngốc từ chối. Jungkook không hề khách sáo, thản nhiên ngồi vào xe, để dụng cụ vẽ của mình ra ghế sau, thuần thục thắt đai an toàn. "Cảm ơn."

Kim Taehyung đối với thái độ của kiệm lời của Jungkook cũng không tỏ ra cảm xúc gì, tự nhiên xoay vô lăng. Jungkook đưa mắt nhìn theo bàn tay người bên cạnh, đè nén những hồi ức trong lòng. Xe cứ như vậy tiến về biệt thự Jung gia. Radio trong xe nhẹ nhàng vang lên lời nhạc:

"Ngày hôm đó,

Tôi đã viết

Một bức thư dài thật dài

Gửi tới vầng trăng,...." – 4 O'clock (RM & V).

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip