Chương 74: Jung Jungkook

Sự việc xảy ra tại buổi họp rất nhanh được lan truyền khắp các phòng ban, bầu không khí của cả công ty theo đó mà chấn động. Mọi người đều bắt đầu tò mò về thực tập sinh tên Jung Jungkook, người ngay trước mặt các giám đốc lớn không ngần ngại vạch mặt kẻ sao chép ý tưởng, sau đó còn được Kim tổng đứng ra bảo vệ. Có người cho rằng Jungkook bạo gan khảng khái, cũng có người cho rằng Jungkook chính là thật sự đã có cái gì đó mờ ám với Kim Taehyung.

Ban đầu Jungkook vốn nghĩ muốn yên bình an ổn hoàn thành khóa thực tập sinh của mình, không ngờ bây giờ bản thân lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Jungkook thở hắt một hơi, ủ dột bước vào thang máy.

Đã sắp đến giờ làm, mọi người đều vội vội vàng vàng chen chúc trong thang máy, Jungkook bị đẩy đến một góc trong cùng. Bỗng có tiếng nói chuyện phát ra từ phía nào đó: "Sao rồi, hôm qua không phải là chúng tôi bảo anh đưa tài liệu đến phòng marketing sau đó nhân tiện nhìn xem Jung Jungkook đó mặt mũi như thế nào sao? Mau nói đi!"

"Xem được cái gì chứ, phòng marketing nhiều người như vậy, tôi nhìn tới nhìn lui cũng không biết được ai là Jung Jungkook, làm thế nào nói cho cô."

Giọng nói của đối phương trở nên bất mãn "Gì chứ, giao việc cho anh đúng là như không! Biết vậy tôi đã tự mình đi xem xem."

"Chỉ là một thực tập sinh, các cô có gì để mà xem chứ!"

"Não anh đúng là hỏng cả mà, chỉ là một thực tập sinh mà lại được Kim tổng lên tiếng bảo vệ, ai ai cũng nhìn ra là giữa bọn họ có cái gì đó mờ ám."

Một giọng nữ khác tiếp lời "Đúng rồi, Kim tổng đã kết hôn, nếu cậu ta không phải là tiểu tam thì cũng là hồ ly tinh. Làm gì có chuyện trong sạch chứ!"

Trong không gian thang máy khép kín, Jungkook nghe đến rõ ràng rành mạch từ câu từng chữ. Âm thanh xì xầm bàn tán vẫn tiếp diễn mãi đến khi tiếng "ting" vang lên, là tầng 7. Jungkook nhẹ nhàng lách qua hàng người bước ra ngoài, sau đó quay mặt về phía những người bên trong, đứng ở trước cửa thang máy bấm giữ nút dừng.

Thang máy mãi vẫn không đóng lại, những người bên trong nhìn ra phía Jungkook ung dung ở bên ngoài, vẻ mặt bọn họ đều ngơ ngác không hiểu Jungkook là đang làm cái gì. Một người trong số đó tức giận lên tiếng:

"Cậu kia! Đang làm cái gì vậy! Không mau bỏ tay ra. Chúng tôi sắp muộn rồi."

Khóe miệng Jungkook hơi nâng lên, sau đó đưa ánh mắt ma mị xinh đẹp nhìn vào người ở bên trong.

"Không phải là muốn nhìn sao?" Jungkook như có như không cất tiếng, tay vẫn không thả ra nút bấm thang máy.

Một đám người ở trong càng lúc càng nhốn nháo không hiểu chuyện gì, đều thì thầm cho rằng Jungkook phát điên.

Han Sung vừa bước ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy Jungkook ở cửa thang máy thì lớn giọng gọi

"Jungkook à, đứng đó làm gì vậy?"

Giọng nói của Han Sung vang vọng trên hành lang, vô cùng tròn vành rõ chữ. Jungkook cũng theo phản ứng quay đầu nhìn về phía Han Sung, vẫy tay mỉm cười.

Một màn này khiến những người ở bên trong thang máy lập tức đông cứng, có người thì thầm "Là tôi nghe nhầm thôi phải không?""Hình như đây thật sự là tầng của phòng Marketing đó!". Người đàn ông tức giận vừa nãy bây giờ lo lắng đến lắp ba lắp bắp : "Cậu,... cậu là..."

Jungkook môi mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt lại sắc lạnh kinh người: "Là tôi đây, Jung Jungkook!" sau đó buông tay khỏi nút bấm thang máy, quay người rời đi.

Thang máy cứ vậy đóng lại, những người ở bên trong không hẹn đều vô cùng ngại ngùng, nội tâm bắt đầu lo sợ đã đắc tội đến người họ không nên động vào.

Jungkook ngồi vào bàn làm việc, dồn toàn lực vào màn hình trước mặt, hoàn toàn không để bản thân bị phân tâm bởi những ánh nhìn xung quanh. Han Sung nhìn thấy Jungkook lại bán mạng làm việc như vậy, không kìm được nuốt nước bọt một cái.

Sự bình thản của Jungkook làm Lee Seon cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy những gì xảy ra ở buổi họp hôm qua đều khiến mọi người vô cùng tò mò, một quản lý bậc trung phấn đấu đã bao năm trong công ty như Lee Seon biết rõ bản thân đối với những chuyện này không nên cố gắng tìm hiểu quá sâu. Dù sao Jungkook thật sự có năng lực làm việc, những yếu tố khác sẽ không làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của Lee Seon về Jung Jungkook.

Kim Namjoon gập bản tài liệu, hoàn toàn đơn giản kết thúc báo cáo lịch trình công việc cho Kim Taehyung. Kim Taehyung mắt nhìn vào văn kiện được Kim Namjoon mang tới nhưng nội tâm không tránh được mà trở nên xao nhãng. Là một người trợ lý xuất sắc, Kim Namjoon tất nhiên nhìn ra được điểm này.

"Sự việc diễn ra vào cuộc họp hôm qua đều đã lan khắp công ty, mọi người đều đang bàn tán về cậu Jungkook."

Bàn tay Kim Taehyung khựng lại trong giây lát, sau đó lại giống như không có chuyện gì bảo Kim Namjoon rời đi.

Cửa phòng vừa đóng lại, Kim Taehyung liền rút ra điện thoại muốn gọi cho Jungkook. Nghĩ lại việc mấy ngày trước Jungkook còn nổi giận, hai người nói chuyện điện thoại bây giờ sẽ không tránh được ngượng ngùng, Kim Taehyung liền quyết định gửi tin nhắn.

Kim Taehyung gõ rồi lại xóa, không biết nên mở lời như thế nào để trông thật bình thường. Đắn đo suy nghĩ mất một lúc lâu Kim Taehyung mới nhấn gửi.

Nhưng mà dù có mười cái đầu của Kim Taehyung cũng không tính ra được, tin nhắn vậy mà không thể gửi đi. Kim Taehyung cẩn thận kiểm tra lại kết nối mạng, cảm thấy không có vấn đề, không lẽ là do ứng dụng lỗi. Lại tiếp tục gửi thử cho Kim Namjoon một dấu chấm ".", người trợ lý năng suất Kim Namjoon rất nhanh đã hồi đáp một dấu hỏi chấm to đùng "?". Kim Taehyung đen mặt, lại nhấn gửi một tin nhắn khác cho Jungkook, những vẫn là không thể gửi đi.

Kim Taehyung cả mặt không thể tưởng tượng nổi, Jung Jungkook vậy mà lại block anh, thật sự block anh.

Ở bên này, Jungkook vẫn đang thư thái ăn trưa cùng Han Sung, hoàn toàn không biết được ngọn lửa mang tên Kim Taehyung đã bùng lên.

___________________________________________________________________

Dù không giành được vé xem concert nào sau bao ngày cố gắng và chính mình cũng hoàn toàn từ bỏ, nhưng việc nhìn thấy các bạn ARMY  mang light stick khắp phố đã thôi thúc mình ghé đến sân vận động. 

Mình đến nơi khi concert đã bắt đầu được một lúc, từ bên ngoài chỉ có thể nghe được những âm thanh không rõ ràng của tiếng nhạc ở bên trong. Vốn dĩ tự nhủ với bản thân chỉ là một đêm concert mà thôi, sẽ còn những concert khác và mình vẫn còn cơ hội, nhưng trái tim lại thổn thức vô cùng khi nhận ra bài hát đang được trình diễn lúc đó: Seesaw- giai điệu mình đã nghe không biết bao nhiêu lần, cũng là một trong những B-side mình yêu thích nhất.

Lần đầu tiên mình cảm nhận được hóa ra Yoongi ở gần mình đến thế, hóa ra một trong những người đã cứu lấy cuộc đời mình thật sự đang ở đây, phía sau những bức tường kia. 

Khi bài hát kết thúc, tiếng reo hò của mọi người vang vọng ra đến bên ngoài sân vận động, mình đã không thể kìm được nước mắt nữa mà rời đi. Mình chợt nhớ lại mấy năm trước, khi cả team cùng đến trình diễn, mình vẫn chỉ là cô sinh viên làm thêm cố gắng tiết kiệm từng đồng để sinh tồn trên đất nước này, mình vẫn đang bưng bê và rửa bát khi tiếng hát của bảy người vang lên ở sân vận động cách đó không xa. Vậy mà hôm nay, khi mình đã trưởng thành hơn, có một công việc và thu nhập ổn định, mình vẫn bỏ lỡ tấm vé đó. Mình giận lòng biết bao! Giận bản thân mình biết bao!

Mất một thời gian để mình có thể ra chương mới này, cảm ơn sự chờ đợi của mọi người! Hi vọng thật nhiều cơ hội của chúng ta rồi sẽ đến, hi vọng rằng mọi người đều có thể trở thành một chấm nhỏ tự hào trong biển concert bao la!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip