Chap 10:

Sáng sớm tại ký túc xá của bảy chàng trai, không khí trông có vẻ yên ắng, bởi vì các chàng trai của chúng ta còn say giấc nồng sau buổi tập luyện cường độ cao tối qua, vì cũng chỉ còn hai tuần nữa là đã comeback và hôm nay chính là ngày các cậu ấy quay MV cho bài hát chủ đề 'Danger'.

Tiếng mở cửa vang lên và xuất hiện sau cánh cửa chính là anh quản lý quen thuộc SeJin, nếu có ai để ý thì Bangtan có hai quản lý chính đó là anh SeJin và anh Hobeom, một người phụ trách đưa đón và bảo vệ, một người phụ trách việc ăn uống và giờ giấc, vì chỉ mới ra mắt được một năm nên nhóm vẫn chưa cần nhiều quản lý lắm.

SeJin quan sát căn phòng và chợt nhíu mày khi thấy cậu nhóc nhỏ tuổi nhất nằm ở sofa. Bước đến bên cạnh lây cậu nhóc dậy, thiệt tình, nằm ở đây lỡ bị cảm rồi sao đây.

"Jungkook, Jungkook, tỉnh tỉnh."

"Ưm..."

Jungkook chỉ mơ màng nhíu mày rồi ngủ tiếp. Tha cho cậu đi, hôm qua tập xong cũng đã ba giờ sáng, đã vậy về phòng còn bị tiếng ngáy của anh NamJoon tra tấn không ngủ được nên phải ra sofa nằm co ro như vầy. Giờ cậu chỉ muốn ngủ và ngủ thôi, ai nói làm idol là sung sướng vậy hả?

"Jungkook, tỉnh lại đi, chúng ta phải chuẩn bị đi ngay đấy."

Anh SeJin hơi bất ngờ vì thằng bé này thường rất nhạy cảm với những người ở gần nó, chỉ cần đi gần đến thì nó dù mệt mỏi ngủ say đến mấy cũng sẽ mở mắt cảnh giác rồi lạnh lùng đứng dậy, trong số các thành viên thì Jungkook là đỡ phải mắc công gọi dậy mỗi buổi sáng nhất.

"Nè nè, Jungkook, em không dậy sẽ trễ giờ đó."

Anh SeJin lay lay người Jungkook nhưng thật sự không thể gọi dậy được, lần đầu còn mơ màng chép miệng, những lần sau thì chẳng thèm nhúc nhích gì nữa. Anh thở dài khó hiểu rồi đến gõ cửa phòng của những thành viên khác. Sau khi tất cả đã thức dậy và đang chuẩn bị vật dụng cá nhân thì thằng nhóc nằm dài trên sofa kia vẫn thả giấc mơ ra ngoài Trái Đất.

"Cậu ta...còn ngủ?"

Jimin chuẩn bị xong đi ra ngoài phòng khách thì bất ngờ khi thấy Jungkook vẫn còn ngủ, mọi hôm chẳng phải đã ra xe trước rồi sao?

"Anh cũng chẳng hiểu, kêu hoài không thức, lay cũng không nhúc nhích." Anh SeJin hơi lo lắng, có phải xảy ra chuyện gì chăng, nhưng lúc nãy anh đưa tay lên mũi cậu thấy vẫn còn thở mà.

Jimin nhíu mày, giở chứng gì nữa đây, không muốn làm trẻ ngoan nữa? Jimin định đi đến gọi cậu dậy thì vai bị chụp lấy và một giọng nói trầm vang lên.

"Để tớ gọi cho, cậu ra xe trước đi."

Taehyung nhìn chằm chằm thân ảnh đang nằm trên sofa kia, nhíu mày một cái khi thấy dáng vẻ ngủ trong mệt mỏi của cậu.

"Cậu ta bị làm sao thế?" Yoongi và Jin từ trong phòng bước ra thấy thế liền hỏi, đúng là hiện tượng lạ nhất từ trước tới nay, dáng vẻ này của cậu maknae đã lâu rồi không thấy, chỉ có cậu nhóc mười lăm tuổi năm nào mới có dáng vẻ này thôi.

"Em không biết, hôm nay tự nhiên lại không chịu dậy." Jimin chán ghét lắc đầu, bây giờ lại muốn gây phiền phức gì nữa đây? Bình thường đều trưng ra bộ mặt chán ghét khi mọi người đến sau cậu ta, như thể gây phiền phức cho cậu ta vậy, nhưng hiện tại xem ai mới là người phiền phức đây?

"Thôi mấy đứa ra xe nhanh đi, chúng ta sắp trễ rồi, để anh gọi Jungkook cho." Anh SeJin sốt ruột nhìn đồng hồ rồi hối thúc mọi người ra xe.

Chợt người nãy giờ nằm ngủ như chết kia mơ màng mở mắt, cậu nhíu mày nhìn mọi người bu xung quanh mình, chợt nghĩ chẳng lẽ đêm qua mình lại thả rông ra sofa ngủ sao?

"Ưm mọi người..."

"Ah tỉnh rồi tỉnh rồi, không có chỗ để ưm ah nữa đâu, mau thức dậy chuẩn bị nhanh đi Jungkook." Anh SeJin mừng rỡ rồi hối thúc Jungkook và cũng chẳng quan tâm lý do cậu nhóc trễ nãi như vậy, nếu giờ ngồi phân tích lý do có khi ngày mai anh sẽ cuốn gói về quê luôn.

Jungkook gượng ngồi dậy rồi một hồi mới nhớ là hôm qua mọi người có nói đến sáng nay sẽ quay MV gì gì đó, haizz, có cần phải làm việc vào sáng sớm như vậy không? Hồi đó cậu làm nhân viên cho cửa hàng bánh pizza cũng khoảng bảy giờ mới làm việc mà, nhìn xem bây giờ chỉ mới năm giờ hơn, thiệt là mệt mỏi quá! Jeon Jungkook à, thì ra cuộc sống idol lúc trước của cậu là như vậy sao?

"Em nhanh chuẩn bị đi, mọi người đều đang bực mình đấy." Taehyung đứng khoanh tay dựa vào cửa phòng tắm nhìn cậu ngẩn ngơ nhìn gương.

"Ah, anh Taehyung." Jungkook giật mình: "Anh ra trước với mọi người đi, không cần đợi em."

Tuy rằng rất thích ở bên cạnh Taehyung càng nhiều càng tốt nhưng những nơi nhạy cảm như nhà vệ sinh thì vẫn nên giữ khoảng cách chứ nhỉ? Chưa kể là vài giây trước đó cậu đã định cởi quần áo tắm, cũng may Taehyung lên tiếng kịp thời, không là một trận xấu hổ rồi.

"Ra xe hay ở đây thì cũng là đợi thôi, có khác gì." Taehyung nhướng mày nhìn cậu, anh chỉ muốn trêu dáng vẻ lúng túng của cậu thôi, đã lâu rồi anh chưa thấy một Jungkook mất tự tin và luống cuống như vậy.

"À, vậy anh ra ngoài đi, em chuẩn bị vài phút là xong ngay thôi." Jungkook thầm mắng bản thân ngốc rồi gượng cười nói với anh. Taehyung không trả lời cậu mà nhìn cậu một lát rồi mới xoay người, khi Jungkook nghĩ rằng anh đã ra phòng khách đợi thì chợt anh lên tiếng:

"Jungkook này, sắp đến sinh nhật em rồi nhỉ?"

Jungkook giật mình nhìn anh, sinh nhật? Chết rồi, sinh nhật của Jeon Jungkook này là ngày tháng nào thế?

"À, có...có việc gì không anh?"

"Không, anh chỉ muốn hỏi để xem bệnh trạng của em như thế nào rồi, chắc vẫn còn nhớ sinh nhật của mình chứ?" Taehyung như có như không nhìn cậu.

"Em...em thật ra...thật ra cũng..." Jungkook bối rối khống dám nhìn anh, bệnh mất trí nhớ có bao gồm luôn việc quên ngày sinh nhật không nhỉ?

"Thì ra là ngay cả sinh nhật mình em cũng không nhớ, thảo nào..." Taehyung thâm trầm nhìn sâu vào cậu:"thảo nào ngay cả những điều cấm kỵ nhất của bản thân cũng quên mất..."  

Tuy rằng những thay đổi này của cậu cũng có mặt tốt, nhưng Taehyung nghĩ đến viễn cảnh một ngày nào đó Jungkook lại trở về như lúc trước, thế thì phải làm sao đây?

Lắc đầu rồi cố lấy lại tinh thần, Taehyung mỉm cười với cậu: "Thôi, em mau chuẩn bị đi, các hyung không có kiên nhẫn đâu."

Taehyung nói rồi đi ra phòng khách ngồi đợi cậu, còn Jungkook thì thở phào nhẹ nhõm, cậu thật sơ sót khi không tìm hiểu kỹ tên Jeon Jungkook này mà chỉ lo xem những video của cậu ta, mà phải công nhận cậu ta đẹp trai thật, chỉ có điều đẹp thua anh Taehyung mà thôi.

Jungkook nhìn vào gương một lần nữa, như thể đang nhìn Jeon Jungkook kia mà nói:

"Tôi hi vọng sẽ không bị phát hiện dù tôi rất ghét phải sống cuộc sống này của cậu, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ sống tiếp cho cậu, vì cậu..." Rồi cậu lặng lẽ nhìn ra ngoài phòng khách: "...và cũng vì tôi."

Chỗ quay MV lần này là một nhà máy bị bỏ hoang ở khu phố A bởi vì nội dung bài hát chủ đề khá mạnh mẽ. Các thành viên đều thay trang phục để bắt đầu quay, tông chủ đạo đều là màu đen với những bộ trang phục hết sức nam tính. Jungkook sau khi khoát lên bộ trang phục cho MV liền khiến cho các chị staff trầm trồ, cậu nhóc thật sự nhìn trưởng thành lắm.

"Anh Taehyung, sao mọi người đều nhìn em?" Jungkook đi đến khều Taehyung đang ngồi nghịch điện thoại, sau khi tạo hình xong đều nhận ánh mắt kỳ lạ của các nhân viên nên cậu không được tư nhiên lắm.

"Vì em rất đẹp trai." Taehyung trả lời thắc mắc của cậu nhóc một cách ngắn gọn và hiển nhiên. Cậu nay đã cao lớn và nét trưởng thành dần hình thành, vậy nên chỉ cần thay đổi một chút về trang phục và cách trang điểm sẽ rất thu hút ánh nhìn của mọi người. Đến cả anh cũng đã lén nhìn cậu rất nhiều, chỉ khi cậu đến gần mới giả bộ nghịch điện thoại để che giấu.

"À, vì em đẹp trai." Jungkook ngơ ngơ gật đầu rồi nhìn đến tấm gương nằm cạnh đó: "Công nhận đẹp thật."

Jungkook chăm chú nhìn gương mặt 'mình' trong gương, phải nói là Jeon Jungkook có gương mặt thập phần nam tính, nhưng khi cười lên lại thấy đáng yêu, đã vậy còn tài năng vẹn toàn, thảo nào cậu ta được nhiều người yêu thích như vậy, fan cũng nhiều nhất nhì nhóm.

Chợt cậu đánh mắt sang người đang ngồi chơi game kia rồi e dè hỏi: "Anh cũng thấy vậy sao?"

"Sao?" Taehyung giật mình nhìn cậu, không lẽ cậu phát hiện anh nhìn lén cậu rồi?

Jungkook lúng túng nhìn Taehyung trong tạo hình mới, anh mới đúng là đẹp trai cơ, cậu thậm chí còn không nhìn vào mắt anh được.

"Cậu ta...à không, ý em là anh cũng thấy em đẹp trai sao?"

Taehyung lúc này mới bật cười, một phần vì câu hỏi của Jungkook, một phần vì thở phào vì cậu không biết chuyện anh lén nhìn cậu, Taehyung xoa đầu cậu rồi nói:

"Đúng vậy, maknae của chúng ta cực kỳ đẹp trai."

Trong mắt của Taehyung thì Jungkook mãi mãi là một chấp niệm mà anh đã đặt vào tim, dù trong quá khứ hay hiện tại, dù là cậu nhóc bé con năm nào hay một Jungkook đang dần trưởng thành thì với anh, cậu luôn là một kẻ trộm ăn cắp trái tim anh. Đáng lẽ cậu đã có thể bóp chết trái tim anh rồi, nhưng ông trời lại trêu đùa khi để cậu mất trí nhớ, Taehyung thật sự vẫn chưa biết được thật sự bản thân có muốn giúp cậu lấy lại ký ức hay không nữa.

Còn cậu nhóc Jungkook bên đây nào biết Taehyung đang suy nghĩ nhiều như vậy, cậu vẫn còn ngây ngốc cười với cái xoa đầu vừa nãy của Taehyung, mọi hành động thân mật của anh đối với cậu đều biến cậu thành một cậu ngốc không hơn không kém, may là ở đây không có người ngoài, nếu không thì mất hết hình tượng rồi.

"Taehyung, cậu qua đây một lát, đạo diễn có chuyện muốn bàn về cảnh riêng của cậu."

Jimin đi đến cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, cánh tay làm như vô tình mà đặt lên vai Jungkook để giữ cậu ở lại. Thấy bóng hình Taehyung khuất ngay lối rẽ thì Jimin quay sang nhìn người đang ngồi xổm kia. Jungkook cũng cảm giác Jimin có chuyện muốn nói nên nhẹ đứng dậy.

"Anh Jimin có chuyện muốn nói với em ạ?"

Jimin nhìn gương mặt phải nói là ngây thơ kia thì những từ ngữ nặng lời đều không thốt ra được. Gương mặt này gợi cho Jimin nhớ đến cậu nhóc Jungkook mười lăm tuổi ngày đó, cậu nhóc mà anh rất yêu thương như em ruột.

Jimin tự nhắc chính mình cậu nhóc mười lăm tuổi ấy đã chết rồi, giờ đây chỉ còn một Jeon Jungkook rất đáng ghét, dù vẫn mang gương mặt vô tội đó nhưng những hành động của cậu ta lại không như vậy.

"Cậu rốt cuộc đang muốn làm gì?"

Tuy rằng câu nói có phần gắt gao nhưng giọng điệu lại nhẹ đi không ít, Jimim nghĩ nếu hiện tại mình quát cậu ta có khi lại biến thành kẻ bắt nạt con nít mất thôi.

"Dạ?" Jungkook khó hiểu nhìn Jimin, cậu có làm gì đâu?

Cố điều chỉnh một chút cho gương mặt trở nên đáng sợ, Jimin nói tiếp: "Những hành động lạ gần đây của cậu đừng hòng qua mắt được tôi và mọi người, cậu đang muốn trở nên đáng thương?" Jimin quắc mắt nhìn cậu như muốn nhìn rõ tâm can cậu: "Là để cho Taehyug một lần nữa quan tâm cậu?"

Jungkook không hiểu Jimin đang nói gì, chuyện anh Taehyung quan tâm cậu thì có gì sai nhỉ, thân thể này và anh Taehyung vốn là anh em chung nhóm mà. 

Chưa kịp để cậu nói gì, Jimin đã lên tiếng cảnh cáo: "Tôi nói cho cậu biết, Taehyung đã chịu đủ rồi, tôi sẽ không để cậu giày vò cậu ấy thêm một lần nào nữa."

Jimin lạnh lùng nói rồi quay lưng đi để lại Jungkook mang tâm trạng khó hiểu. Có phải cậu đã bỏ qua điều gì về thân xác Jeon Jungkook này nữa không? Có phải việc mọi người chán ghét thân xác này là có liên quan đến anh Taehyung?

Có những việc thà rằng để nó êm đềm trôi theo dòng chảy cuộc đời mà biến mất, nhưng một khi đã muốn lội ngược dòng để tìm kiếm không ít thì nhiều cũng sẽ bị tổn thương mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip