Chap 17:
Sân khấu comeback đã kết thúc tốt đẹp, các Army đã rất phấn khích trước màn trình diễn đầy mạnh mẽ của Bangtan, dường như các chàng trai đã hoàn toàn lột xác vậy.
Tuy rằng chỉ mới tập dượt sân khấu chỉ vài lần nhưng Jungkook thật sự đã làm rất tốt, cậu đã cố gắng không phạm bất kỳ lỗi nào về vũ đạo cả, giọng hát cậu tuy vẫn chưa bằng 'Jeon Jungkook' nhưng về độ truyền tải cảm xúc cho bài hát thì cậu xứng đáng được điểm mười.
"Này nhóc, đang làm gì đó?" Hoseok cầm chai nước tu một hơi rồi tiện thể ngồi xuống cạnh Jungkook: "Em đang xem lại màn trình diễn lúc nãy à?"
Hoseok ngạc nhiên nhìn vào màn hình điện thoại của Jungkook, dù rằng Jungkook mà Hoseok biết sẽ không 'rảnh' ngồi xem lại những gì họ diễn đâu, vì Jungkook luôn tự tin mình làm tốt ở vị trí trung tâm.
"Vâng, em lo lắng mình bị sai sót." Jungkook nói mà vẫn tập trung nhìn vào màn hình: "Hyung, anh xem, đoạn này đáng lẽ em nên dang tay rộng và mạnh hơn, còn đoạn này đáng lẽ nên nhìn vào ống kính nhưng em lại nhìn hướng khác mất rồi."
Hoseok cũng tập trung ngồi nghe Jungkook kể những lỗi sai của cậu ấy về màn biểu diễn lúc nãy. Giờ anh mới nhận ra cậu nhóc này quan sát tinh tường đến thế, đến cả góc độ chân bị lệch chút xíu mà cậu cũng nhìn ra nữa.
"Jungkook này." Hoseok bất đắc dĩ gọi cậu.
"Vâng?" Jungkook quay sang chờ Hoseok nói tiếp.
"Em không cần phải quá tỉ mỉ chi tiết như thế, anh không nói là được qua loa đại khái, nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng hoàn hảo được, em hiểu không?"
"Nhưng chẳng phải trước khi lên sân khấu anh và mọi người đã nói là không được có sai sót gì sao? Còn nữa, nếu làm sai thì tối nay không được ăn cơm còn gì." Jungkook trợn mắt nhìn Hoseok, cậu đã rất căng thẳng, vì nếu không được ăn tối chắc cậu chết mất.
Hoseok vỗ trán bất lực, cũng tại ông anh cả hay nói đùa Kim SeokJin, gì mà không được ăn cơm chứ? Chỉ có con nít mới tin thôi, mà đang có một đứa con nít trước mặt anh rồi đây này.
"Em đừng tin những gì Jin hyung nói, lúc nãy em đã làm rất tốt rồi, đừng băn khoăn nữa." Hoseok vỗ vai an ủi Jungkook, ngỡ rằng cậu nhóc sẽ tức giận vì bị lừa, ai ngờ...
"Yeah, vậy là em được ăn cơm rồi, đói quá, em đi ăn trước nha hyung."
Hai mắt Jungkook sáng rực rồi biến mất khỏi căn phòng như một cơn gió để đi theo tiếng gọi của đồ ăn, bỏ lại Hoseok với cánh tay lúc nãy còn vỗ vai an ủi, giờ thì đang lơ lửng trên không trung. Nhìn theo hướng đi của Jungkook mà Hoseok lắc đầu thở dài: "Thằng nhóc chắc chắn là bị lão hóa ngược, giờ nhìn nó chẳng khác gì đứa con nít cả."
"Đúng vậy." Một giọng nói lạnh nhạt bất chợt vang lên khiến Hoseok giật thót tim: "Ui mẹ ơi, Yoongi hyung, anh nằm ở đây từ lúc nào thế?"
"Ya, mày đang ngồi lên chân anh mày đấy." Yoongi khó chịu đạp đạp Hoseok, định chợp mắt một chút cũng bị làm phiền nữa.
"Ah em xin lỗi, mà anh ngủ ở đây nãy giờ à?" Hoseok vội đứng dậy ngồi sang ghế bên cạnh.
"Ừ, lúc nãy mày ngồi phịch xuống làm anh mày thức giấc, anh mày chưa tính sổ đâu nhá." Yoongi nhướng mày nhìn Hoseok, dám phá giấc ngủ của Yoongi là mắc trọng tội đấy.
"Em xin lỗi mà." Hoseok gãi đầu cười trừ, rồi chuyển chủ đề khác: "Anh có thấy dạo gần đây Jungkook rất lạ không?"
"Có thấy." Yoongi ngắn gọn đáp lại Hoseok và nhắm mắt lại, tuy vậy lại nhíu mày thể hiện rằng Yoongi đang có tâm sự với vấn đề mà Hoseok vừa đề cập.
"Ừm, em cảm thấy giống như là một Jungkook hoàn toàn khác, ý em là...là...kiểu như là Jungkook, mà cũng không phải là Jungkook." Hoseok vò đầu bức tóc để diễn tả ý nghĩ của mình.
"Ý chú là thân xác là của Jungkook, còn tính cách thì không phải?" Yoongi cũng nghiền ngẫm hỏi lại, chính anh cũng có cảm giác giống như vậy, cứ như là hai Jungkook trong một thân thể vậy.
"Đúng đúng, chính là ý này." Hoseok mừng rỡ vì Yoongi hiểu ý mình, tuy rằng nghe có vẻ điên rồ nhưng lý do này cũng có lý mà nhỉ? Chẳng phải nhiều tiểu thuyết vẫn có tình tiết như vậy hay sao?
"Vậy có nghĩa chú cho rằng có linh hồn khác nhập vào thân xác của Jungkook?" Yoongi nhíu mày nghiêm trọng hỏi Hoseok làm Hoseok cực kỳ hưng phấn mà khen anh mình đúng là thiên tài, cực kỳ thông minh khi hiểu cả những điều trong tiểu thuyết này nữa.
Yoongi nhếch môi cười rồi lặng lẽ lấy trong túi vài tờ tiền lẻ đưa cho Hoseok, còn Hoseok thì ngơ ngác nhận.
"Cái này là sao hyung?"
"Anh mày không có nhiều, nhưng mà nhiêu đây chắc cũng được hai viên."
Hoseok mờ mịt nhìn Yoongi, thấy vậy Yoongi tốt bụng nói:
"Chỗ đầu đường gần ký túc xá có quầy bán thuốc, lát nữa về nhớ ghé mua hai viên thuốc ngủ."
Nói đến đây thì có ngốc cũng biết là mình đang bị chơi xỏ, Hoseok thở phì phò tức giận rồi nhét tiền vào túi áo, tiền đến tận tay rồi ngu gì không lấy.
"Ya hyung, em chỉ nói cảm nhận của mình thôi mà, hyung không thấy vậy sao?"
"Bớt tưởng tượng lại đi, chú thấy những gì chú nói sẽ có thật?" Yoongi khinh bỉ nhìn Hoseok, làm sao mà những chuyện chỉ có trong tiểu thuyết hay ngôn tình lại xảy ra ngoài đời thực được?
"Tuy là, tuy là nó hơi phản khoa học, nhưng mà không có lý nào một người lại có thể thay đổi tính cách nhanh như vậy được." Hoseok vẫn cảm thấy rất không thích hợp, nếu không phải vẫn gương mặt đó, giọng nói đó thì Hoseok sẽ không bao giờ tín đó là Jeon Jungkook đâu.
"Cái này anh đồng ý nhưng sẽ không tin giả thiết đổi hồn nhập xác của chú mày." Yoongi liếc nhìn Hoseok: "Thôi đi ra chỗ khác để anh mày ngủ tiếp."
Hoseok uất hận nhìn ông anh lười chảy thây của mình.
"Ai cũng được như hyung thì những nơi bán thuốc ngủ phải dẹp tiệm sớm."
Tất nhiên là tiểu Hy Vọng chỉ dám nói lí nhí trong miệng, đời nào dám để Yoongi nghe. Khi Hoseok rời đi khỏi phòng nghỉ thì người tưởng như đang sắp làm một giấc no lại mở mắt đầy tỉnh táo. Nhìn vào đôi mắt ấy như có gì đó suy ngẫm và tính toán, có thể nói rằng những gì Hoseok nói chưa hẳn là không tác động đến anh.
---Ở một nơi khác---
Jungkook ngồi một mình trong góc của đài truyền hình. Lúc nãy cũng may cậu lướt nhanh điện thoại để anh Hoseok không thấy cậu thật ra đang đọc comment của fan.
"Thì ra mình tệ như vậy." Jungkook cười buồn nhìn những dòng bình luận không tốt về cậu, cậu biết họ nói không sai, cậu thật sự làm chưa tốt.
Taehyung từ phía sau nhìn cậu nhóc cụp đầu đọc những dòng bình luận dưới video mới nhất của họ, những ngày qua anh biết cậu bị đả kích vì chuyện này, dù đã nói cậu không nên đọc nữa nhưng cậu nhóc không ngoan này vẫn cứ lén đọc rồi tự làm khổ bản thân.
"Anh không nghĩ rằng em rảnh như vậy đấy."
Jungkook giật mình quay sang nhìn người mới xuất hiện: "Anh Taehyung, dọa chết em rồi." Có thể đừng lần nào cũng xuất hiện bất thình lình thế này không, nhất là khi cậu đang lén lút như vầy nữa chứ.
Taehyung thâm trầm nhìn Jungkook rồi nhìn đến dòng comment mà cậu đang phóng to lên 'Cút khỏi BTS đi nếu cậu chỉ làm được như vậy, Jeon Jungkook.'
Jungkook thấy anh nhìn vào màn hình điện thoại của mình thì lúng túng tắt đi rồi cười trừ: "Các fan của chúng ta nhiệt tình ghê, họ để lại rất nhiều bình luận đó."
"Em đọc hết?" Taehyung khó tin nhìn Jungkook.
"À chưa, còn khoảng hai trăm cái nữa mới hết." Jungkook cười cười nhìn anh, cậu không biết rằng nụ cười đó rất buồn và đã thu hết vào mắt Taehyung.
"Ngốc, em đọc hết để làm gì?" Taehyung gõ đầu cậu: "Đừng nói với anh là những bình luận trong MV em cũng đọc hết?"
Jungkook bất mãn xoa đầu nhưng sau đó lại cười trừ gật đầu: "Vâng, nhiều quá nên em chỉ đọc được phân nửa rồi buồn ngủ quá không đọc tiếp được."
Taehyung bất lực nhìn Jungkook, cũng thật nể vì sự kiên nhẫn của cậu.
"Buồn không?"
Jungkook khựng lại một chút rồi lại cười như không có gì: "Buồn chứ ạ, nhưng họ nói đúng, em còn rất nhiều thiếu xót."
Nhìn cậu nhóc gượng cười cúi mặt, Taehyung thật sự không kiềm lòng được định ôm cậu vào lòng thì Jungkook bỗng dưng ngẩng mặt nhìn hùng hồn nói.
"Nhưng mà không sao, em sẽ cố gắng hơn nữa, sẽ có một ngày họ sẽ chấp nhận em."
Taehyung bị ôm hụt nên cũng ngượng ngùng cười bảo đúng vậy. Nhưng không phải anh không để ý những gì cậu vừa nói.
"Chấp nhận? Là chấp nhận một con người mới sao, hay là có ý khác?"
"Anh Taehyung, em muốn hỏi anh một chuyện." Jungkook ngập ngừng nhìn Taehyung, cậu không biết có nên hỏi anh không.
"Em nói đi."
"Chuyện, chuyện là thế này, vì bị mất trí nhớ, nên có một số việc hình như em bỏ lỡ, ý em là chuyện mà lúc giao lưu với fan lúc nãy." Jungkook hít sâu một hơi để lấy can đảm rồi hỏi: "Họ nói em rất ghét anh, là thật sao?"
Taehyung hơi bất ngờ nhưng cũng mỉm cười xoa đầu cậu: "Vậy theo như em nghĩ là em có ghét anh không?"
Jungkook liền lắc đầu: "Không có, em không hề ghét anh." Riêng vấn đề này thì Jungkook không hề mơ hồ hay ngập ngừng nha.
"Thậm chí là rất yêu anh, vì anh chính là thiên thần của em mà."
"Vậy là được rồi, đừng lăn tăn nhiều, chỉ cần bây giờ em không ghét anh là được." Taehyung mỉm cười dịu dàng xoa đầu cậu.
"Còn trong quá khứ thì hãy quên nó đi."
Tất nhiên cả hai đều giữ câu cuối cùng cho riêng mình, như một bí mật nhỏ. Nhưng một khi bí mật nhỏ này bị tiết lộ thì lại gây ra một sự tổn thương không hề nhỏ như vậy. Đến cả sau này khi nhớ lại, Jungkook vẫn hối hận vì khi đó đã hỏi thẳng Taehyung thay vì tìm đáp án trong chính căn phòng của 'Jeon Jungkook'.
Lời nói sẽ có một phần che giấu nhưng câu chữ sẽ hoàn toàn phơi bày.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip