Chap 27
Trịnh Hạo Thạc cầm bó hoa hồng trên tay, dự tính là về trước cả Chính Quốc để chuẩn bị. Anh xếp nến thành hình trái tim rồi đem giấu bó hoa đi, đợi đến lúc cậu về.
"Cạch"
Tiếng mở của đằng ngoài truyền vào, biết chắc Chính Quốc đã về, Hạo Thạc đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, miệng cười tươi trốn vào một bên cánh cửa.
"Sao lại tối thế này! Hạo Thạc, anh đã về chưa?"
Bỗng dưng từ chính giữa căn phòng, một luồng sáng được thắp lên. Cậu nhìn thấy những cây nến được xếp thành hình trái tim, sáng rực cả căn phòng, thực sự rất ấm áp.
"Chính Quốc." Anh mỉm cười ngọt ngào, tiến đến bên cậu.
Cậu ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt long lanh bởi ánh nến chiếu vào càng thêm huyền ảo trong bóng tối.
"Em xem. Bóng tối xung quanh đây là những khó khăn, đau khổ mà em phải chịu, khiến em mờ mắt, không biết nên xoay xở như thế nào. Còn chỗ được nến thắp sáng cra một góc là tình yêu của anh dành cho em."
"..."
"Dù mọi thứ xung quanh vẫn mịt mờ một màu đen nhưng vẫn có tình yêu của anh là sáng rực dẫn bước em ra khỏi bóng tối."
Đáy mắt long lanh của Chính Quốc ngân ngấn nước mắt.
"Tôi thực sự..."
"Anh biết em còn yêu Kim Thái Hanh, em chưa mở lòng được nhưng em lại muốn quên hắn."
"Cho nên...đây là một lần em thử mở rộng lòng, có thể em sẽ hoàn toàn quên đi Kim Thái Hanh, anh yêu em, Điền Chính Quốc... chúng ta sẽ cùng cố gắng... nếu em thấy hoàn toàn mệt mỏi về sau này, anh cũng sẽ hạnh phúc mà buông tay em vì ít ra em đã yêu anh."
Chính Quốc nước mắt giàn giụa nhìn Hạo Thạc, không rõ là cảm động hay đang tổn thương trong lòng nữa.
"Em...có đồng ý không?" Anh ngập ngừng hỏi cậu rồi đưa bó hoa hồng đỏ ra trước mặt cậu, mỉm cười chân thành.
"Anh có thể cho tôi thời gian không?" Cậu rõ rành rành mạch nói ra từng chữ một. "Tôi hứa, nhất định hai ngày sau sẽ có câu trả lời cho anh."
Hạo Thạc mắt đượm buồn, nuốt nước bọt khó khăn. "Anh...anh biết rồi."
"Bởi vì tôi muốn trong thời gian này, sẽ cố gắng hiểu anh xem sao, nếu có thể..."
Anh mừng rỡ ôm cậu vào lòng, liên miệng. "Thật à, thật à? Cảm ơn em. Mà nhất định hai ngày sau phải có câu trả lời cho anh đấy!"
Chính Quốc nhẹ gỡ tay Hạo Thạc ra, nhìn sâu vào đôi mắt đang ánh lên những tia vui sướng ấy. "Nếu có thể thì được, còn không thể thì chúng ta vẫn làm bạn, đừng buồn nhé."
"Được! được. Anh hứa với em, Tiểu Quốc. Cầu mong là em đồng ý."
...
Kim Thái Hanh khoác áo ấm, cho hai tay vào túi ủ ẩm. Một mình ngồi trong xe, nhìn ra ngoài bầu trời đang rơi tuyết đang rơi đầy. Khẽ thở dài một tiếng, tâm trạng hắn bây giờ thực khó chịu quá!
Hiện tại hắn vẫn đang nhìn vào quán cà phê sáng đèn vàng mà Chính Quốc đang làm ở trong. Đôi mắt chăm chú không rời nhất cử nhất động của cậu, những lời từ ngày hôm qua còn vang vọng mãi trong đầu hắn.
Thế giới đã dần dạt xa hết, cả Chính Quốc cũng thế, xung quanh chỉ cảm thấy cô đơn. Đêm nào hắn không lên bar uống rượi say khướt với Nam Tuấn thì cũng ngồi trong phòng Chính Quốc mà hút thuốc, đôi khi còn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến sáng.
Không biết những lúc trước, Kim Thái Hanh đầu óc như thế nào mà không hay, không thấu được sự thiệt thòi, tủi thân của Chính Quốc. Đến bây giờ hắn lại là người nhận lại tất cả...
Cô đơn cho đến khi thấy được nụ cười ấm áp của Chính Quốc ở quán cà phê, hắn dường như thức tỉnh lại. Hồi ấy, yêu Lưu Nhã Nhi đến mu muội, trong mắt luôn thấy là thiên thần. Nhưng hôm qua, lời Chính Quốc nói... hắn nhận ra chẳng có ai là thánh thiện, thật lòng với mình.
Hắn cũng nghĩ mình thật là kẻ mặt dày, hôm qua đã bị Chính Quốc đuổi mà hôm nay lại mò mặt đến đây tiếp.
Có cha mẹ cũng như không có, quanh năm suốt tháng đi quản lý công ty bên Mỹ. Điều Kim Thái Hanh cần là một hơi ấm để hắn có thể dựa vào, chia sẻ nỗi buồn, niềm vui. Chỉ cần một ai đó thôi, cũng sẽ làm hắn cảm động ngay tức khắc.
Thái Hanh cầm máy gọi cho Nam Tuấn, hẹn đến quán bar uống rượi giải sầu tiếp. Tối nay lại là một đêm chìm trong men say của hắn.
Không ngờ Thạc Trân hôm nãy cũng cùng đến với Kim Nam Tuấn, vừa nhìn thấy Kim Thái Hanh, cậu đã chán ghét quay sang chỗ khác. Khi uống rượu cùng nhau, Thạc Trân đã hỏi Thái Hanh.
"Chính Quốc, cậu ấy vẫn ổn chứ?"
"Làm sao tôi biết được."
"Đừng nói dối! Tuy không biết nhiều nhưng ít ra tôi cũng biết anh ngày nào cũng đến chỗ cậu ấy làm để nhìn từ bên ngoài vào."
"Cậu theo dõi tôi?" Thái Hanh nghi hoặc nhìn Thạc Trân.
"Tôi nghĩ anh đang thay đổi dần đó."
Thay đổi? Thay đổi ư? Hai từ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Hoá ra trong từng ngày ấy, hắn đang thay đổi, phải không?
Anh đã thấy được hình ảnh anh chưa từng thấy.
Nghe thấy âm thanh, anh chưa từng một lần nghe.
Kể từ khi em rời xa...
Kim Thái Hanh loạng choạng bước ra khỏi bar với bộ dạng say khướt. Hắn còn chẳng thể nhận thức được phía trước là gì, cứ thế mà đâm sầm vào một đám người.
"Thằng nhãi, mày dám đụng tới lão tử. Mày gan to bằng trời."
"Cút"Thái Hanh hất tay đám người đó ra nhưng chẳng may bị chúng giữ lại.
"A thằng này láo, đánh chết mẹ nó cho tao!" Tên cầm đầu hô to rồi chúng lao vào đánh hắn, mà Thái Hanh say khướt nữa nên cũng chả có đủ tỉnh táo để phản công. Nếu không say, thì chắc chắn tối nay là ngày tận số của bọn kia rồi.
Chính Quốc lúc đi làm về nghe thấy tiếng gây gổ trong một hẻm nhỏ. Cũng không thể lờ họ mà đi được, như thế thật vô lương tâm. Nghĩ tới nghĩ lui cậu đành chạy vào ngõ hô to.
"Các anh cảnh sát ơi! Có nhóm côn đồ đang đánh người."
Bọn người đó hai từ "cảnh sát" thì thi nhau bỏ chạy toán loạn. Khi đám đó đã đi hết, Chính Quốc mới từ từ đi lại, nhìn thiếu niên có bóng dáng quen thuộc đang ngồi bệt dưới nền đất lạnh, nhẹ nhàng nói.
"Anh gì ơi! Anh có sao không?"
Người đó trở mình quay ra theo tiếng nói êm dịu. Là Kim Thái Hanh! Chính Quốc bực mình thở dài, biết thế thì để hắn bị đánh cho rồi.
"Chính Quốc! Chính Quốc!" Thái Hanh mỉm cười ngây ngốc gọi tên cậu.
"Đứng lên! Tôi đưa anh về." Dù đúng là giận hắn nhưng cũng không đành lòng để hắn suốt đêm ở đây được.
Khó nhọc lắm cậu mới đưa hắn về được đến nhà. Trên đường đi hắn liên tục nói những câu vô nghĩa, xém chút nữa là cậu thả hắn ra một bên vệ đường.
Ngôi nhà vẫn im lìm và lạnh lẽo như thế, nhìn lại nơi đây mà trong lòng có chút co rút đau đớn. Vẫn chỉ mình hắn ở đây, cả hai bác lại liên tục quản lý công ty bên Mỹ xa xôi. Đỡ hắn nằm xuống giường, cậu vào phòng tắm bưng ra một chậu nước nóng và khăn ướt lau người cho hắn.
Lúc đó, Thái Hanh đột nhiên nắm chặt lấy tay Chính Quốc làm cậu cư nhiên hoảng hốt.
"Làm ơn... làm ơn ở lại đây với tôi một chút thôi cũng được..."
Khẽ thở dài, nhìn bộ dạng hắn lúc này kỳ thực rất đáng thương. Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, hình như hận cũng có, mà thương cũng có.
Nhẹ gỡ tay hắn ra, cậu đến bên chiếc ghế sofa cạnh giường, rút điện thoại ra nhắn một cái tin cho Trịnh Hạo Thạc an tâm rằng hôm nay làm thêm ca. Đúng như dự đoán, anh hồi đáp rất nhanh nhắc cậu phải luôn giữ sức khoẻ, đừng làm nhiều quá, cũng đừng làm nặng quá. Hạo Thạc lại làm Chính Quốc phải suy nghĩ thêm nhiều một chút nữa, thực sự anh là một người rất chân thành.
Kim Thái Hanh thức dậy lúc giữa đêm vì khát nước, đầu óc đau như búa bổ. Hắn chỉ nhớ mình đã gây gổ với một nhóm côn đồ rồi ai đó đến. Nhìn sang một bên, hắn thấy chậu nước và chiếc khăn ướt. Điều quan trọng là Chính Quốc đang nằm co ro vì lạnh trên ghế sofa gần đó, thật gần...
Trong lòng đột ngột phát lên một tia ấm áp, thì ra những lúc mệt mỏi, cô đơn như thế này, ít ra... Chính Quốc vẫn còn ở lại nơi thế giới không một bóng người của Thái Hanh.
Hắn mang theo chiếc chăn rồi đến bên chiếc ghế sofa, nhẹ nhàng đắp lên người cậu. Thái Hanh ngồi bệt xuống sàn cạnh chiếc ghế, châm lửa hút thuốc. Đêm nay may mắn không phải một mình hắn ở trong căn phòng tịch mịch này nữa, còn có Chính Quốc mà...
Cảm ơn em...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip