CHÚ Ý: Toi quyết định đổi tên nhân vật Thẩm TRƯỜNG Trạch thành Thẩm THƯỜNG Trạch.
Chỉ khác một xíu thôi, mọi người lưu ý đọc đúng nhé (dù chương này hông có anh ta =))) Còn tên cũ trong các chương trước toi sẽ sửa sau, cám ơn mọi người đã đọc ^^
===
Một đêm trôi qua trong yên ổn.
Sáng hôm sau Taehyung vẫn phải tiếp tục đi làm, lúc anh giật mình thức dậy thì lại phát hoảng vì đã sắp trễ giờ. Taehyung quay sang nhìn Jungkook, cậu nhóc vẫn đang ngủ say, đại khái là do hôm qua bị nhiều chuyện xoay vòng vòng cho nên quá mệt mỏi.
Taehyung bèn xuống giường, đắp lại chăn cho Jungkook xong mới vội vội vàng vàng chuẩn bị đi. Cuối cùng trước khi ra khỏi cửa chỉ kịp để lại 1 tờ giấy nhắn dặn dò Jungkook.
---
Lúc Jungkook thức dậy thì đã gần 9 giờ sáng, mặt trời đã tỏa ra ánh nắng nóng rực từ lâu. Cậu có chút giật mình vì từ trước đến nay cậu chưa từng dậy trễ như vậy. Lúc còn ở nhà chú, cậu toàn là người dậy sớm nhất, dù sao việc trong nhà cũng toàn là cậu làm nên dậy sớm cũng là điều cậu tự ý thức được.
Jungkook dụi mắt rồi nhìn xung quanh, xác định quả nhiên là không có Taehyung trong phòng.
Chắc là anh ấy đi làm rồi.
Cậu bước xuống giường, đang định xếp lại chăn thì thấy có tờ giấy gì dính trên đó, bèn lấy ra rồi đọc.
"Jungkook này, giờ anh phải đi làm. Nhóc thức rồi thấy đói bụng thì cứ lấy điện thoại gọi số ghi ở trên bàn bảo họ đưa đồ ăn sáng lên phòng 957 nhé. Ở phòng một mình mà thấy chán quá thì có thể ra ngoài đi dạo, nhưng đi gần đây thôi, anh sợ nhóc đi xa sẽ bị lạc đường. Cho anh xin lỗi, hôm nay phải để nhóc chịu khổ một chút, anh không ở kế bên chăm sóc nhóc được rồi. Anh sẽ cố gắng về sớm hết sức có thể. Tối nay chúng ta lại ra ngoài chơi, nhóc muốn đi đâu đều được.
Ngoan nhé nhóc con.
Taehyung."
Jungkook đọc đi đọc lại những dòng chữ đơn giản tràn đầy quan tâm đó, bất giác nhận ra mình đang mỉm cười.
Đây là lời nhắn nhủ dịu dàng nhất mà cậu từng được nhận trong suốt mấy năm qua.
Những lời này làm cậu cảm giác cứ như được 1 dòng nước ấm chậm rãi vây lấy mình, rửa trôi hết những buồn phiền mệt mỏi, tủi thân ấm ức mà cậu đã phải chịu đựng từ lâu.
Jungkook miết nhẹ tờ giấy, đọc thêm vài lần rồi mới xếp lại, quyết định nhét nó vào trong cuốn truyện Doremon mình đang đọc dở, sau đó đi làm vệ sinh cá nhân.
Vốn dĩ cậu không định ăn sáng, đây đã là thói xấu hình thành khi cậu còn ở nhà chú. Khi đó Jeon Taekwon không ưa gì Jungkook, hắn cho cậu ăn cơm trắng 1 ngày 1 bữa đã là rất rộng lượng rồi, khỏi nói đến thứ xa xỉ như bữa sáng. Bởi thế thân thể đang tuổi ăn tuổi lớn của Jungkook khó mà chịu nổi, ngày càng ốm yếu. Cậu không ăn sáng hoài cũng dần quen, chỉ là lúc đầu quá đói nên bụng dạ cậu cứ đau quặn lên, phải ôm bụng chịu đựng một mình, nhiều lúc chậm trễ việc Jeon Taekwon sai cậu làm thế là lại bị hắn đánh.
Bỗng cậu nhớ đến lời Taehyung dặn trong tờ note, chỉ đơn giản là gọi điện nói ra yêu cầu của mình cho người ta thôi, sau đó cậu sẽ có ngay 1 bữa sáng ngon lành. Nhưng Jungkook nhìn nhìn cái điện thoại bàn, nhìn thật lâu cũng không cách nào cầm lên gọi được.
Cậu có chút sợ hãi khi phải nói chuyện với người lạ.
Đặc biệt cũng cảm thấy không quen khi phải nhờ người ta làm gì đó cho mình.
Lỡ như người ta nghĩ cậu... phiền phức, lắm chuyện thì sao?
Jungkook cắn môi, vẫn là thôi không gọi.
Không sao cả, dù gì cũng quen nhịn đói rồi mà.
---
Jeon Mina thật sự không hiểu.
Hôm nay cô chỉ là được rãnh rỗi, bèn trang điểm sửa soạn thật xinh đẹp ra ngoài dạo chơi, ăn cơm với người quen, thế mà lại gặp phải chuyện xui xẻo trời đánh này.
Ly cà phê cô vừa mua cầm trên tay, chưa thưởng thức được bao nhiêu đã đổ lên váy cô. Nước cà phê đang thi nhau chảy đầy trên váy, làm chiếc váy trắng tinh loang lổ những vệt nâu trông thật dơ bẩn, chẳng khác gì mớ giẻ vừa lau nhà xong.
Jeon Mina thật sự tức điên. Phải biết rằng chiếc váy này là hàng hiệu đắt tiền cô vừa mua chưa được vài ngày, đến sờ cũng không dám sờ mạnh, ấy vậy mà trong lần đầu tiên mặc lại dính phải cà phê? Lại còn ở ngay ngoài đường với hàng tá ánh mắt hiếu kì săm soi? Thật là làm cho mỹ nữ trước giờ chưa từng thất thố trước mặt người khác như cô nhục nhã không cách nào chịu nổi!
Tất nhiên kẻ làm đổ cà phê lên váy của cô là 1 kẻ khác. Cô đã cho kẻ đó 1 bạt tai rồi, và cô cảm thấy vẫn còn chưa đủ đâu, ít nhất phải cho nó vài bạt tai nữa, rồi bắt nó đền cho cô gấp 10 lần.
Hiện tại kẻ đó đang ngã dưới đất, còn ôm mặt chẳng dám ngước nhìn cô kìa.
Đến khi Jeon Mina nhìn rõ được kẻ làm đổ cà phê lên váy của cô là ai, cô sửng sốt.
Kẻ đó vậy mà lại là, Jungkook?
Ngọn nguồn chuyện này, phải bắt đầu kể từ 1 tiếng trước.
1 tiếng trước.
Jungkook sau khi quyết định nhịn ăn sáng thì lại không biết làm gì. Trong căn phòng rộng lớn vắng lặng chỉ còn một mình cậu, khó tránh khỏi có chút cô đơn. Cậu đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới đường, dòng người cùng xe cộ nhộn nhịp vẫn đang nối đuôi nhau không dứt. Cảnh tượng ồn ào náo nhiệt đó càng tô đậm thêm cảm giác hư không trống rỗng trong lòng cậu.
Cứ như bị cả thế giới bỏ rơi vậy.
Hay là ra ngoài đi dạo? Trong đầu Jungkook bỗng bật ra suy nghĩ đó. Cũng đã rất lâu cậu không biết cảm giác thảnh thơi lúc đi dạo là như thế nào rồi.
Chỉ đi dạo gần đây một chút chắc là không sao đâu, cũng không ảnh hưởng ai cả mà.
Nhớ kĩ lời dặn của Taehyung, Jungkook quyết tâm đi dạo. Cậu đến bên tủ đồ, lấy quần áo mới mà Taehyung mua cho mình ra mặc. Mặc xong lại không nhịn được mà đứng trước gương nhìn lâu thêm một chút.
Đẹp thật.
Còn mới nữa.
Jungkook rũ mắt, vuốt ve vải áo, bỗng cảm thấy có chút không nỡ mặc đồ mới này ra ngoài.
Taehyung, là người đầu tiên đối xử tốt với cậu như vậy.
Jungkook, mày phải thật ngoan ngoãn, biết điều, không được gây phiền phức cho anh ấy nữa.
Lúc Jungkook ra khỏi khách sạn, một luồng không khí mát lành liền bao lấy cậu. Jungkook hít sâu một hơi, cảm giác sảng khoái làm cậu tươi tỉnh hơn hẳn.
Thế là cậu cứ chậm rãi đi, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh đây. Có rất nhiều nhà cao tầng, cửa hàng, a, còn có cả công viên nữa.
Ghé vào công viên, Jungkook bắt gặp một cô gái đang ngồi trên ghế đá, dắt theo một chú chó lông trắng trông rất đáng yêu, bộ lông kia thoạt nhìn rất mềm mại.
Thật muốn sờ em nó quá đi.
Jungkook chỉ là nghĩ như vậy, cũng không thật sự đến gần họ mà chỉ ngồi ở ghế đối diện nhìn, ánh mắt cậu vẫn lưu luyến không rời khỏi chú chó kia. Không nghĩ tới cô gái kia chú ý thấy ánh mắt cậu, bèn mỉm cười, thân thiện hỏi cậu có muốn chơi đùa cùng chú chó không. Jungkook vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đi đến, cảm ơn cô rồi ngồi xổm xuống cùng chơi với chó. Chú chó cũng rất ngoan, để cậu vuốt lông, xoa đầu, còn chồm lên người cậu làm cậu cười không ngừng.
Qua một lúc, Jungkook lại cảm ơn cô gái lần nữa, rồi đứng dậy tiếp tục đi dạo công viên, trong lòng thầm cảm thán cô gái ấy thật tốt.
Tâm trạng cậu bây giờ thật sự rất vui vẻ, rất muốn nói chuyện này cho Taehyung biết, dù nó cũng không có gì to tát, còn có chút ngốc, nhưng chắc là ảnh cũng sẽ vui lắm.
Jungkook chú ý thấy bên kia có người đang bắt đầu trình diễn ảo thuật, cậu cũng tò mò đến xem. Jungkook xem đến mê say, đến khi bừng tỉnh thì phát hiện cậu đã bị vây trong đám đông cũng tụ tập xem, không thể dễ dàng đi ra ngoài. Cậu loay hoay không biết làm sao, không còn cách nào khác đành phải thu mình lại, cúi đầu chui rúc len lỏi qua từng người mà chen ra ngoài.
Vất vã sắp thoát khỏi đám đông rồi thì bỗng nhiên bên cạnh có mấy người chen vào, đẩy cậu thật mạnh. Jungkook cắm đầu ngã nhào ra ngoài, mắt thấy sắp va phải ai đó vừa bước tới, nhưng đã không cách nào dừng lại nữa.
!!!
Cà phê nóng văng lên mặt, lên áo cậu.
Jungkook lảo đảo, còn chưa đứng vững đã nghe một tiếng "bốp" vang lên, má phải cậu nóng rát.
Jungkook ngã xuống đất, vươn tay bụm mặt.
Hình như có gì đó đang trào ra khỏi mũi.
Cậu cảm nhận được, là máu, cậu chảy máu mũi rồi.
Nhưng rất nhanh cậu đã vội lau đi, khó khăn đứng dậy định cúi người xin lỗi người ta.
Đến khi Jungkook nhìn rõ người bị cậu va vào rồi, cậu sửng sốt.
Kia chẳng phải là Jeon Mina, chị họ cậu sao?
Cậu đã từng nghĩ là sẽ không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt hung ác này nữa...
---
Tình cảnh bây giờ thật sự rất lúng túng. Jungkook biết mình va phải chị họ, nhìn chiếc váy trắng tinh kia vấy bẩn cà phê thì biết là mình gây họa lớn rồi.
Cậu lo lắng, vội vã cúi đầu, miệng liên tục nói "Xin lỗi, xin lỗi chị, em thật sự không cố ý", nhưng chỉ mấy lời này thì nhằm nhò gì với Jeon Mina? Chị họ sẽ dễ dàng bỏ qua cho cậu sao?
Tất nhiên là không.
Phải biết là khi còn ở với chú, Jeon Mina xem việc bắt nạt cậu là thú vui, là trò xả stress.
Mỗi lần cô bực bội chuyện gì đó, sẽ lôi Jungkook ra chì chiết mắng chửi, nặng hơn thì là đánh, nắm tóc rồi tát cậu. Jungkook chỉ biết co rúm người lại chịu đựng, không dám kêu dù chỉ một tiếng. Đánh rồi đánh đến nghiện, cô ra tay ngày càng nặng, quả thật cứ như muốn đánh chết Jungkook. Chỉ cần hai phát tát dùng sức của Jeon Mina, cũng đã đủ để Jungkook choáng váng hồi lâu.
Sức lực Jeon Mina thế nào, cậu đã sớm lĩnh giáo qua rồi.
Bởi thế một phát tát này làm cậu nổ đom đóm mắt, chảy máu mũi, đến giờ vẫn thấy ong ong cả đầu. Sáng nay cậu còn không ăn gì, có choáng váng thì Jungkook cũng không ngạc nhiên.
Jeon Mina căm tức nhìn cậu, quả thật hận không thể nhào lên xé xác cậu ra. Nhưng đang ở ngoài đường, cô không muốn hình ảnh không đẹp đẽ đó của mình lọt vào mắt người khác, thế nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà mắng, chẳng màng cái gì gọi là chị - em nữa.
"Thằng khốn này! Mày mù à? Cà phê đổ đầy lên váy tao rồi! Mày tính sao hả?"
"Cái váy này mày có bán mạng cũng chẳng đền được cho tao đâu!"
"Tao tưởng mày đi theo người cha mới rồi mà, sao lại lang thang ở đây? Có phải là quá vô dụng nên cũng bị người ta vứt đi không? Đồ rẻ rách!"
"Khốn kiếp thật! Hay là mày muốn trả thù tao nên làm tao mất mặt?"
"Cái thứ ăn cháo đá bát! Thấy ai giàu thì bám lấy, phủi tay liền vứt bỏ nhà mình, quên luôn ai mới là người đầu tiên cưu mang mày!"
Jungkook chỉ biết cúi đầu im lặng, cậu biết, không qua trận mắng chửi như vậy, chuyện này không cách nào xong.
Jeon Mina càng mắng càng hăng, lôi hết những lời lẽ nặng nề nhất, xúc phạm nhất mà cô nghĩ ra để sỉ nhục Jungkook, làm người qua đường tò mò bàn tán quan hệ của hai người, sau đó có người cũng không nhìn nổi nữa mà đi tới hòa giải, khuyên cô bỏ qua.
Một bà cô vừa nói vừa rút khăn giấy đưa cho Jeon Mina, "Thôi được rồi, tôi thấy thằng bé cũng không phải cố ý mà. Cô bớt giận đi, về nhà thay đồ đã."
Vài người khác cũng lên tiếng, "Đúng đấy, cô lau bớt rồi về nhà thay đồ. Chuyện nhỏ ấy mà, bỏ qua cho thằng bé đi."
"Gây ồn ào như vậy cảnh sát mà đến thì phiền phức đấy."
Jeon Mina thấy nhiều người khuyên mình thì cũng hậm hực không mắng nữa, nhưng vẫn căm tức nhìn Jungkook, giật lấy khăn giấy lau vài cái rồi giận dữ bỏ đi, còn không quên bỏ lại một câu "Mẹ nó! Đúng là xui xẻo mấy đời mới gặp thằng khốn này!".
Jungkook vẫn cúi gằm mặt, máu mũi chảy ra cũng không biết.
Có chị gái thấy cậu chảy máu thì thốt lên một tiếng, vội đi qua đưa khăn giấy cho cậu lau, hỏi cậu có ổn không.
Jungkook lắc đầu, lau qua loa máu mũi, rồi cảm ơn cô.
Lúc này cậu mới ngẩng mặt lên, thở hắt ra một tiếng, cảm giác như vừa qua được kiếp nạn.
Mọi người thấy cậu không sao nữa thì dần tản đi.
Jungkook xốc lại tinh thần, tự an ủi mình là chỉ bị tát một cái thôi, đã may lắm rồi.
Cậu không muốn đi dạo nữa, bèn quay về khách sạn.
Jungkook cảm thấy má phải mình sưng lên rồi, đến lúc Taehyung về nhất định sẽ hỏi, làm sao giải thích với anh ấy đây?
Cậu không muốn nói là đã đụng mặt Jeon Mina, còn bị cô tát.
Vừa đi vừa rối rắm suy nghĩ, Jungkook bỗng giật mình nghe có người hô lên "Cẩn thận!".
Phía bên phải cậu có một người phụ nữ đang qua đường, nhưng đằng xa là một chiếc xe đang lao vùn vụt tới, dù cho có phanh thì cũng không kịp nữa.
Jungkook mở to mắt, đến khi phản ứng lại thì bản thân đã lao đến, đẩy người kia ra xa.
Trong chớp mắt.
Rầm!!!
Jungkook cảm thấy đau điếng, trước mắt tối sầm.
Cậu chỉ là không muốn thấy người phụ nữ gầy gò kia... bị tai nạn thôi.
-Hết chương 6-
---
Tác giả có lời muốn nói:
Có phải toi lặn lâu quá nên các cô quên Daddy and His baby boy rồi phải không =))))
Comt tiếp thêm động lực cho toi nhaaa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip