Chap 4:
Jungkook mệt mỏi bước vào phòng khách, cậu nằm trườn ra sofa, chẳng buồn nhúc nhích, cơ thể của cậu như sắp rã đến nơi rồi. Mấy tuần nay cậu phải tập luyện với cường độ cao để theo kịp các thành viên. Từ sáng cậu phải đến phòng thanh nhạc rồi sau đó đến phòng diễn xuất và cuối cùng là đến phòng vũ đạo tập cho đến nửa khuya mới được thả về.
Do cậu gia nhập nhóm trễ nên vẫn chưa được luyện tập chung với nhóm. Vì vậy, gần đây cậu rất ít gặp các thành viên, cũng thấy nhớ nha.
Tuy cậu chỉ gặp và quen biết họ gần hai tháng thôi, nhưng họ lại mang đến cho cậu cảm giác ấm áp như gia đình vậy.
Jin hyung thì nấu ăn rất ngon nha, cũng rất thân thiện và dễ chịu nữa, đặc biệt là hyung ấy cuồng màu hường a~, đến cả sịp cũng hường cả lố luôn.
NamJoon hyung thì hơi phá hoại một chút, hầu như những gì dễ vỡ trong nhà đều đã qua tay hyung ấy hết rồi, nhưng mà nhờ vậy nhóm được sài đồ mới dài dài.
Hoseok hyung thì hơi ồn ào một tí nhưng mà rất nhiệt tình, hyung ấy cũng giúp đỡ cậu rất nhiều khi thảo luận về vũ đạo nữa. Nhưng mà cậu đặc biệt 'dị ứng' với màn aegyo của hyung ấy nha, cũng 'miễn cưỡng' dễ thương nhưng mà cậu không muốn nửa đêm lại tỉnh giấc vì nó đâu, antueeeee!
Yoongi hyung là người cậu sợ nhất luôn á, đừng thấy mặt trắng trắng hiền hiền mà lầm nha, đụng đến ổng là ổng 'beep' cho không thấy đường về.
Còn cái người kia, 'cái đuôi' mà theo sau cậu í, phải nói sao nhỉ? Tuy rằng có hơi phiền, nhưng mà cậu không cảm thấy chán ghét chút nào, ngược lại còn cảm thấy thích nữa. Nhớ đến từng hành động mè nheo, léo nhéo gọi tên cậu, rồi thì làm mọi hành động để lấy lòng cậu mà cậu bất giác mỉm cười. Không hiểu sao khi cậu mệt mỏi thì chỉ cần nghĩ đến hyung ấy, nhớ đến nụ cười của hyung ấy thì cậu không còn thấy mệt gì cả, nhưng mà mấy tuần nay không gặp rồi, cậu thấy rất nhớ, à còn chuyện này nữa nè, giọng hát của hyung ấy rất hay và ấm áp nữa đó, cậu đã lén thu âm lại để nghe nữa cơ.
Cậu nhắm mắt nghỉ ngơi một tí rồi định đi tắm. Rồi nhớ ra gì đó, cậu bất giác nhìn lên bàn, ủa! Sao không có nhỉ?
À quên chưa nói, gần đây cậu về trễ và luôn thấy trên bàn trong phòng khách có một bát canh nóng với một dòng chữ 'Em vất vả rồi, hãy uống nó rồi đi ngủ nhé, ngủ ngon!' và cậu nghĩ chắc là do Jin hyung nấu cho cậu rồi, vì còn ai trong nhóm nấu ăn được đâu. Tuy rất cảm động nhưng mà thật sự rất khó uống nha, hôm thì quá lạt, hôm thì quá mặn và cậu nhận thức được rằng Jin hyung và canh không dành cho nhau.
Mà hôm nay cậu về sớm hơn mọi khi một tiếng nhưng sao không thấy nhỉ? Hay là hôm nay hyung ấy quên rồi?
Bỗng có một tiếng 'choang' rất khẽ nhưng mà cậu vẫn nghe thấy được vì dù gì thì cũng mười một giờ đêm rồi nên rất tĩnh lặng. Cậu lò dò đi đến nơi phát ra tiếng ấy, là phòng bếp! 'Không lẽ Jin hyung đang nấu hả ta?'
Đến khi cậu thấy được người trong phòng bếp rồi thì miệng không khép lại được, là...là Taehyung hyung!
_Aishii, mình ngủ quên mất, còn một tiếng nữa là em ấy về rồi, làm sao đây?- Taehyung đứng ngồi không yên nói
Anh tất bật đun nước, thái củ và nói chuyện với kiến a~
_Nè kiến nhỏ Bonbon, cậu nói xem tớ có làm kịp không?
_Sao? Không kịp hả? Vậy phải làm sao đây?
_Từ bỏ hả? Không được, em ấy rất vất vả đó, tớ muốn nấu canh cho em ấy cảm thấy khỏe hơn nha.
Cậu đứng nép vào một góc khuất gần đó và nghe hết tất cả. Trong lòng cảm thấy một luồng ấm áp bao phủ 'Thì ra là hyung ấy, là hyung ấy nấu canh cho mình, là hyung ấy quan tâm mình' .Và cậu không biết được rằng miệng cậu đang mỉm cười mà nước mắt đang bất giác chảy xuống.
Một lát sau...
_Phù, cuối cùng cũng xong, haha may quá, còn mười lăm phút lận...- Taehyung vui mừng nói
Rồi anh lấy giấy viết ra, viết một dòng chữ rồi để trên khay đựng bát canh, sau đó bưng ra phòng khách...
_Hy vọng em sẽ cảm thấy tốt hơn, Kookie fighting nhé ~
Taehyung nói rồi định trở về phòng, bỗng khựng lại...
_K...Kookie, sao..sao em....
Jungkook không nói gì mà bước đến ôm lấy người đang bị hóa đá kia, cậu ôm thật chặt...
_Taehyung hyung, cảm ơn hyung rất nhiều...
_Em...em khóc đó hả?- Taehyung giật mình nói
Cậu lắc đầu, ôm anh chặt hơn nữa, và anh cảm thấy được vai áo của mình đang ướt...
_Đừng khóc mà, hyung buồn lắm đó- Taehyung vỗ vỗ lưng Jungkook
_Taehyung à! – Jungkook nói
_Hyung đây, à mà hình như em không dùng kính ngữ đấy- Taehyung nhắc khéo
_Em không thích, từ nay nếu chỉ có hai chúng ta, em sẽ không dùng kính ngữ với anh nữa- Jungkook bướng bỉnh nói
_Nè em...hazz, thôi sao cũng được- Taehyung bất lực nói
Jungkook buông Taehyung ra rồi nhìn vào mắt anh mà nói:
_Taehyung, nếu em nói...em thích anh, thì sao?- Jungkook hồi hộp nói
_Thì sao? Anh cũng thích em mà- Taehyung khó hiểu nói
_Không phải, ý em là....là...thích kiểu kia kìa....- Jungkook xấu hổ nói
_Kiểu kia kìa?- Taehyung xoa cằm suy nghĩ rồi bật thốt nói:
_À, ý em là em thích anh hơn các hyung khác phải không?
_Đúng đúng rồi- Jungkook mừng rỡ nói
_Hihi, anh cũng vậy đó, anh cũng thích em hơn các hyung khác luôn, Kookie rất dễ thương nên anh xem em như em trai ruột vậy á....-Taehyung cười tươi nói
Nụ cười trên môi Jungkook dần dần đông cứng, ánh mắt cũng trở nên buồn hơn làm Taehyung hoảng sợ nói:
_K..Kookie, em sao thế?
*cúi mặt không trả lời*
_Anh nói gì sai rồi sao? Anh xin lỗi, em đừng như vậy mà- Taehyung luống cuống tay chân
*thút thít*
_A, Kookie, em đừng khóc mà, anh buồn lắm đấy- Taehyung hoảng quá nên ôm Jungkook vào lòng
Người bị ôm hiện giờ đang khóc nước mắt tèm lem, rồi đấm vào ngực Taehyung mà nói:
_Đồ Tae đáng ghét! Đồ chậm tiêu! Đồ ngốc! Anh không hiểu gì cả...
_Là tại anh, anh xin lỗi mà, em đừng khóc nữa...- Taehyung cố dỗ dành
Sau một hồi khóc 'long trời lở đất' thì Jungkook cũng nín rồi ngước lên nhìn Taehyung, nói:
_Hãy suy nghĩ những lời em sắp nói ra đây, khi nào suy nghĩ thông suốt thì hãy nói cho em biết 'Em, Jeon Jungkook, dù một chút cũng không muốn làm em trai của anh'
Jungkook nói xong thì lấy bát canh ực một hơi rồi đưa chén cho cái người đang ngu ngơ kia, phán:
_Rửa giùm em, cám ơn!
Rồi đi thẳng vào phòng tắm, để lại Taehyung đứng nhìn theo gãi đầu khó hiểu:
_Em ấy nói gì vậy nhỉ?
Suy nghĩ không ra nên đành lắc đầu đi rửa bát rồi về phòng ngủ. Nhưng mà Taehyung không biết rằng có một ánh mắt đang dõi theo mình 'Em sẽ chờ, Taehyung'
---Hai tháng sau---
Trong thời gian này mọi chuyện vẫn xảy ra bình thường, nếu có gì khác lạ thì chắc là khi chỉ có TaeKook ở chung một chỗ, Taehyung thì vẫn như vậy, vẫn chọc phá hay mè nheo với Jungkook nhưng Jungkook thì đã thay đổi, hay nói đúng hơn là ánh mắt Jungkook nhìn Taehyung đã thay đổi, các hyung khác đều nhìn ra cả, duy chỉ có cái người chậm hiểu nào đó vẫn không hay biết gì....
À mà Jungkook đã bắt đầu luyện tập chung với nhóm khoảng hai tuần nay rồi, họ cùng luyện thanh và tập vũ đạo cho các bài hát sắp ra mắt. Duy nhất bài hát chủ đề vẫn chưa tập vì chưa đủ thành viên...Nhưng mà cũng sắp rồi vì ngày hôm nay đây chính là ngày mà họ đón chào thành viên cuối cùng của nhóm.
Từ sáng sớm, Bang PD đã điện thoại thông báo cho nhóm biết để chuẩn bị rồi, cho nên bây giờ sáu đứa đang ngồi 'chỉnh chu' ở phòng khách nha.
*Bing bong*
Cửa mở và giọng của Bang PD vang lên:
_Anh giới thiệu với mấy em, đây là Park Jimin, em ấy là sẽ là thành viên cuối cùng của nhóm- Bang PD cười nói
_Chào mọi người, mình là Park Jimin, sinh năm 1995, mình sẽ là thành viên của nhóm, mong sau này mọi người giúp đỡ thêm nhé – Jimin nói xong còn bonus thêm nụ cười 'không thấy tổ quốc' siêu cấp đáng yêu..
_Thôi, em ở đây làm quen với mọi người nhé, anh đi trước- Bang PD cười nói với Jimin, sau đó quay sang nghiêm mặt với bọn còn lại:
_Đừng có mà ăn hiếp Jimin đó biết chưa!
Khi Bang PD đi rồi, Taehyung hí hửng quàng vai Jimin cười nói:
_Chào cậu, tớ là Kim Taehyung , hai chúng ta bằng tuổi đó...
_Chào cậu, rất vui được gặp cậu- Jimin cười tươi nói
Rồi lần lượt từng người giới thiệu:
_Chào em, anh là Kim SeokJin..
_Anh là Kim NamJoon...
_Còn anh là Min Yoongi...
_Hahaha, chào Minie dễ thương của anh, anh là Jung Hoseok, rất vui được gặp em- Hoseok làm lố nói
Jimin giật mình rồi sau đó cười ngượng nhìn qua các thành viên khác như kiểu 'Ông anh này, đã tiêm ngừa chưa ạ'. Đáp lại là cái lắc đầu bất lực 'Hết thuốc chữa rồi em ơi'
_Anh đừng như vậy mà, Jimin ngượng rồi kìa- Taehyung nói
_Oa, Taehyung hôm nay bảnh dữ ta- Hoseok chọc nói
_*vuốt mũi* chứ sao, từ giờ em sẽ bảo vệ Jimin, anh đừng hòng ăn hiếp cậu ấy đó- Taehyung nói rồi ra dáng bảo vệ
_Anh sợ quá à, anh không dám 'ăn hiếp' Minie đâu mà, anh sợ Tae đánh anh lắm –Hoseok giả bộ run rẩy nói
Rồi cả đám bật cười trước trò hề của Taehyung và Hoseok, nhưng có một người không cười nổi 'Đồ khỉ Tae đáng ghét'
_Ấy, còn cậu em dễ thương này, em tên gì thế ?- Jimin cười hỏi
Đang liếc tên kia, bỗng bị hỏi tới, Jungkook giật mình nói :
_À, em quên chưa giới thiệu, em là Jeon Jungkook....
_Jungkook dễ thương quá à, cho anh bẹo má cái nhé...
Jimin nói xong thì chuẩn bị tung cước hành hạ cái má phúng phính đáng yêu của Jungkook nhưng mà không biết rằng mình đã vô tình khơi lại ký ức 'tốt đẹp' về ba tháng trước của thằng bé, vì vậy chỉ nghe thấy tiếng thét :
_RỬA MẶT, EM MUỐN RỬA MẶT !
Nói xong thì chạy cái vù vào nhà vệ sinh làm Jimin đáp 'máy bay ' nhầm vào Hoseok.
P/s: Dù sao đi nữa thì ARMY chúng ta đừng có suy sụp nhé, chúng ta chính là nguồn năng lượng của Bangtan đấy. Hãy yêu các anh thêm nữa, hãy bảo vệ các anh hơn nữa, hãy tiếp sức cho các anh hơn nữa. Để các anh cảm nhận được nguồn động viên, nguồn năng lượng dồi dào từ chúng ta thì các anh mới mau khỏi bệnh được nhé. Bangtan nói chung và Taehyung, Yoongi nói riêng, các anh hãy hạnh phúc và luôn khỏe mạnh nhé, Army sẵn sàng chờ các anh dù có bao lâu đi nữa, hãy nghỉ ngơi thật tốt các anh nhé, ARMY <3 BTS...........
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip