2-47
Chiếc Audi mui trần chầm chậm lăn bánh muốn hướng lên đường cao tốc dưới ánh nắng của buổi sáng nhàn nhạt, vì trời đang chuyển sang mùa thu nên buổi sáng hơi có chút gió lạnh, khẽ kéo gọng kính xuống ngang mũi, đôi mắt Eunji nheo lại tập trung nhìn trên người người đàn ông đang dựa mình bên chiếc xe thể thao màu xanh lam quen thuộc.
Ngũ quan tinh xảo, vẫn là góc cạnh hoàn hảo khiến cô chưa bao giờ cảm thấy ngắm nhìn anh là tẻ nhạt, đôi mắt anh ngày trước là sự lạnh lùng thờ ơ lạnh nhạt với tất cả mọi thứ trên đời, bây giờ đã trở lên đỏ au, bị một lớp nước bao phủ mờ nhạt.
Cảm giác bị một thứ lạnh toát áp vào mặt, Taehyung lúc này mới giật mình nhìn sang bên cạnh, anh đưa tay lên nhận lon nước từ Eunji trong sự ngạc nhiên.
-" Sao em lại ở đây?"
Bình thản mở lon nước đưa lên miệng tu một ngụm, Eunji lúc này mới tựa mình lên cánh cửa xe nhìn Taehyung tinh nghịch.
-" Anh đến đây làm gì thì em cũng như vậy"
-" Ý em là sao?" Taehyung có chút khó hiểu nhìn Eunji, mi tâm khẽ chau lại.
Cũng không nói thêm gì nhiều, Eunji đặt lon nước lên nóc xe của Taehyung, quay trở lại xe mình lúi húi lấy một vật gì đó rồi đặt vào tay Taehyung.
-" Cậu ấy nói nên trả lại"
Lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, không cần nói anh cũng có thể biết nó là của ai, Jungkook suốt 4 năm qua vẫn luôn giữ nó bên mình bởi đó là món quà duy nhất anh mua lúc còn theo đuổi cậu.
.
.
.
.
.
Sân bay John F Kennedy - New York
Jungkook sau khi xuống máy bay liền được xe riêng đến đón về khách sạn.
Ngồi xuống chiếc bàn bên hiên nhà, Jungkook im lặng quan sát toàn bộ thành phố bên dưới, thật sự khác xa so với ở Hàn Quốc, nơi này luôn luôn đông vui nhộn nhịp cho dù là đêm hay ngày.
Một căn hộ sang trọng với đầy đủ tiện nghi và người phục vụ tận tình, một chiếc xe riêng đưa đón hằng ngày. Ở đây cậu có đủ mọi thứ, duy chỉ thiếu Kim Taehyung.
Các ngón tay đặt trên đùi bỗng nắm lại, đôi vai cậu khẽ run rẩy, cái cảm giác cô đơn luôn bao vây thân hình nhỏ bé của cậu. Đôi môi mím chặt, từng giọt nước mắt không hẹn rơi xuống trên mu bàn tay gầy xanh xao. Rời xa Taehyung liệu có phải là lựa chọn đúng với cậu? Lúc quyết định ra đi là vì muốn quên được anh, nhưng tại sao càng xa lại càng cảm thấy nhớ nhung như vậy?
.
.
.
.
.
.
.
Ngả mình trên chiếc giường king size cỡ lớn chỉ có duy nhất một tông màu đen, Taehyung đem chiếc điện thoại của Jungkook lên trước mặt rồi mở nguồn.
Ngón tay thon dài lướt trên màn hình, Taehyung thật sự không nghĩ đến trong máy cậu lại có nhiều ảnh của anh đến vậy, lúc làm việc, lúc ngồi trên xe, lúc đi chơi hay những bức ảnh rất đỗi đời thường khi anh ngủ say, khi anh ăn và ngay cả khi anh đang tắm, thật sự, nếu Jungkook mà làm mất chiếc điện thoại này thì anh sẽ là người gặp rắc rối lớn mất.
Khẽ chạm nhẹ ngón tay lên gương mặt tinh nghịch của cậu trên màn hình, Taehyung lại mỉm cười trong vô thức. Jungkook còn biết tranh thủ chụp hình lúc anh còn đang ôm cậu ngủ say nữa, cả hai đều đang không mặc áo và tất nhiên anh có thể biết được bên trong cái chăn đang đắp trên người hai người trong bức ảnh kia là gì rồi.
Nếu như anh tiếp tục theo đuổi em, liệu em có thể thêm một lần rung động?
Vẫn là lặng lẽ ngồi bên chiếc giường, các ngón tay Taehyung xoay xoay chiếc nhẫn , anh từ khi ở sân bay trở về đã ngồi lì trong phòng suốt mười mấy tiếng, cơm không muốn động đũa, không muốn gặp bất kì ai vào lúc này, chỉ im lặng ngồi trong phòng thẫn thờ một mình, đầu óc anh hiện tại hoàn toàn trống rỗng.
Chiếc nhẫn được chạm khắc tinh tế trên tay Taehyung dường như quá nhỏ bé, đến mức nó vô tình lọt qua các ngón tay anh mà rơi xuống đất, lăn vào gầm giường.
Vội vàng đem đèn pin đến soi vào, mi tâm Taehyung khẽ nhíu lại. Chiếc máy quay mà Jungkook sống chết đòi anh mua cho bằng được đang nằm im lìm dưới gầm giường, cậu đã coi nó như báu vật cớ sao giờ lại có thể ném đi như vậy được?
Chiếc máy quay sau khi được Taehyung vất vả lấy ra, chỉ trong vài phút được mở lên và các thước phim lần lượt hiện ra trước mắt anh, giọng nói trong trẻo của cậu phát ra khiến anh có cảm giác như cậu vẫn còn ở đây, ngay bên cạnh anh.
-" Hyungie, em biết em sai rồi, lẽ ra không nên giận dỗi anh như vậy, em xin lỗi"
Taehyung phì cười khi nhìn thấy cậu bé trong đoạn clip mặt bí xị cúi gằm nhìn xuống đất, mái tóc đen nhánh của cậu che đi đôi mắt khiến anh không thể nhìn thấy được cậu đang khóc.
" Nhưng Hyungie, anh tại sao lại mắng em chứ? Đã xin lỗi rồi anh cũng không chịu nhận lời xin lỗi, là chân em đang đau cũng thèm hỏi em lấy một câu, anh nghĩ chỉ cần giúp băng bó lại thì nó sẽ lành sao? Taehyung đáng ghét, em nhất định sẽ không xin lỗi anh nữa đâu"
-" Hyungie hôm nay đưa mình đi ăn thịt cừu xiên nướng đấy, có lẽ là tại chân mình đau nên anh ấy mới cho đi ăn thôi, cho nên phải ăn hết tiền của anh ấy mới được"
Im lặng quan sát từng biểu cảm đắc chí của Jungkook trong đoạn clip, Taehyung đưa ngón tay quệt nhẹ lên gương mặt cậu qua màn hình nhỏ, ánh nhìn chứa đầy yêu thương, nếu bây giờ cậu có mặt ở đây, anh chắc chắn sẽ đưa cậu đi ăn cho đến khi hết tiền mới về mất.
-" Lại là Jeon Jungkook đây, đừng thắc mắc tại sao trông mình ướt nhẹp vậy nha, chỉ là đi phơi mưa một chút thôi, mình sẽ đi tắm ngay sau khi nói xong điều này. Hôm nay là lễ tốt nghiệp của mình đấy và Hyungie đã đến dự lễ tốt nghiệp của mình, nhưng mình lại cảm thấy cô đơn lắm. Lý do vì Hyungie đột ngột có việc gấp ở công ty và phải rời đi gấp, mình không trách anh ấy chuyện đó đâu, chỉ là sau đấy mình lại thấy anh ấy và bạn cùng khối lên chung một xe, mình phải làm sao nhỉ? Mình sẽ coi như không nhìn thấy gì nhé "
* Cười *
-" Ahhh!!!! Hyungie biết nấu ăn, mẹ ơi anh ấy biết nấu ăn, lại còn nấu rất ngon nữa, huhu. Tại sao anh ấy lại giỏi như vậy cơ chứ? "
Jungkook gương mặt vô cùng phấn khích nói chuyện với chiếc ống kính trước mặt, giọng nói vui mừng xen lẫn ngạc nhiên bị kìm chế lại như sợ bị ai nghe thấy trông vô cùng đáng yêu, đôi mắt đen láy của cậu lâu lâu lại liếc về phía cửa như sợ có ai đó đi vào vậy.
-" Hyungie liệu có lén đi học nấu ăn không nhỉ? Hay là anh ấy có bồ thật?"
-" Vẫn là Jungkook đẹp trai nhất thế gian đây, mình chỉ nói ngắn gọn thôi. Hyungie đã nói chuyện với mình về cậu bạn cùng khối, và anh ấy vừa mới mua xe cho mình đấy, phải học thật chăm chỉ mới được. Còn nữa. Jungkookie sắp được đi làm rồi, còn gì tuyệt vời hơn khi cấp trên của mình chính là chồng của mình cơ chứ, haha"
Từng đoạn clip hiện lên luân phiên đổi, Jungkook chỉ nói vài câu rồi rất nhanh lại tắt đi, nó giống như một cuốn nhật ký của cậu vậy, ghi lại rất rõ những điều cho dù là nhỏ nhặt nhất xảy ra trong ngày với cậu, có lúc ngồi nói vài điều ngớ ngẩn tự ngồi cười ha hả một mình rồi tắt đi, có lúc thì trầm ngâm suy nghĩ nói mấy điều như ông cụ tám mươi rồi lại thẫn thờ, nhiều khi giận dỗi anh mấy chuyện nhỏ nhặt như đi ngủ anh không ôm hay quay lưng lại với cậu mà cũng phải quay lại rồi hờn dỗi nói cho chán mới chịu thôi.
-" Thật là mừng quá, mình và Hyungie cuối cùng cũng làm hòa sau hai tuần chiến tranh lạnh đấy, chuyện thế nào không kể đâu vì dài lắm, nhưng mà mình chỉ muốn nói là....Ơ? Đằng kia giống Hyungie quá"
JungKook đang định nói điều gì đó bỗng dừng lại, mái đầu nghiêng nghiêng nhìn về phía trước mắt, gương mặt có chút biến sắc khi nhận thấy có người giống Taehyung, cậu lại lắc đầu nguầy nguậy
-" Có lẽ chỉ là giống thôi, Hyungie đang đi mua nước cho mình mà, đợi một lát anh ấy sắp về rồi"
Hai tròng mắt Taehyung như giãn to ra khi Jungkook lia máy quay về phía hai người ngồi phía xa bên bờ sông Hàn, cậu nói có người giống anh thôi, nhưng anh biết, người đó chính là anh và Baekhyun mà.
-" Em đã nhìn thấy mà lại coi như không thấy sao? Em thật ngốc quá" Taehyung không biết đã khóc từ khi nào, anh đưa tay lên vuốt khuôn mặt hoàn hảo rồi hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại chăm chú xem từng thước phim mới hiện lên.
-" Mình đang ở bãi biển Muchangpo đấy, mình đã nghĩ chuyến đi này sẽ rất vui và nhiều kỉ niệm, nhưng mình nghĩ lại rồi, chẳng vui tẹo nào."
Jungkook cúi đầu vân vê hai vạt áo, cuối cùng lại bất mãn nhìn vào ống kính hằn học.
-" Mình thật sự không đẩy Baekhyun, là cậu ta bỗng dưng kéo mình xuống, cậu ta cũng đã thừa nhận với Eunji là đã kéo mình, nhưng tại sao lại đổ cho mình đẩy cậu ta chứ? Mình thấy không thích cậu ta rồi đấy"
-" Còn nói ghét mình sao? Mình đã làm gì cậu ta chứ? Baekhyun đáng ghét, sao lại vô cớ ghét mình cơ chứ? Nhưng liệu cậu ta nói đúng không nhỉ? Rằng Hyungie đã lựa chọn cậu ta nên mới cứu cậu ta trước???"
-" Hyungie gần đây rất hay nổi cáu với mình, mình thật sự không muốn làm gánh nặng cho anh ấy"
-" Thật bực mình quá, mình đã rất lo lắng cho Hyungie nên mới đến công ty tìm anh ấy, và thật chẳng vui tẹo nào khi thấy anh ấy cùng Baekhyun ôm ấp, bực mình, rất bực mình, mình đã đẩy cậu ta xuống hồ, rõ ràng biết bơi mà ở trước mặt Hyungie còn giả bộ, Baekhyun đáng ghét nhất thế gian này. Mà thôi dẹp đi, mình và Hyungie cãi nhau to rồi, có lẽ anh ấy sẽ sớm tống cổ mình ra khỏi nhà mất"
Jungkook đôi mắt vẫn còn đỏ hoe ngồi trước ống kính, khung cảnh xung quanh nhìn thật lạ, đó là nơi cậu ngủ cái đêm không về sao?
-" Hình như là nhà của Eunji" Taehyung trầm ngâm suy đoán khi nhìn thấy đôi giày nữ quen thuộc mà Eunji vẫn đi.
Màn hình hướng về một góc vô định, Taehyung nghĩ nó là ở góc tủ phía cạnh giường mà anh đang ngồi, sau vài giây im lặng lại thấy Jungkook bò tới, cậu mặc trên mình chiếc áo sơ mi mỏng, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, có lẽ đã khóc rất nhiều trước đó, trên cánh tay vẫn còn rướm máu bởi vết rạch chằng chịt.
-" Hyungie, em biết anh sẽ chẳng bao giờ được xem những thứ này đâu, nhưng mà em vẫn muốn nói một điều gì đó ở đây, và em chắc chắn nó sẽ giúp em tốt hơn"
Jungkook cúi đầu, nước mắt lại tiếp tục lăn dài trên gương mặt xinh đẹp.
-" Em bị làm sao vậy? Có phải đã quá tồi tệ để khiến anh chán ghét em không? Vì đã làm Baekhyun ngã ấy, em đã ghé bệnh viện hồi nãy và bác sĩ nói cậu ấy không có gì nghiêm trọng, thật sự em không cố ý một chút nào. "
Cơ thể cậu khẽ run, đôi mắt mở to nhìn vào cánh tay vẫn còn rướm máu đưa lên trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên khiến người khác nhìn cũng phải rùng mình, cậu cười trong đau đớn.
-" Cuối cùng vẫn là rời xa em, tại sao? Vì sao lại như vậy chứ? AHHHHH!!!!!!"
Jungkook đưa tay lên vò rối mái tóc, đôi mắt ngấn lệ khép chặt lại thét lên đau khổ rồi bất chợt ống kính lại bị lia đi khiến Taehyung không nhìn ra được thứ gì cho đến khi được yên vị trên sàn và anh chỉ có thể nghe được tiếng đổ vỡ của đồ đạc, quần áo, chăn gối bị cậu ném tung trên đất lọt vào ống kính, đến cuối cùng lại thấy cậu ngồi bất lực trên sàn nhà khóc không thành tiếng. Cảm Thấy trái tim đau thắt co bóp dữ dội, Taehyung khó khăn nắm chặt chiếc nhẫn trên tay, giá như lúc đó anh không nổi giận với cậu, giá như anh lắng nghe những gì cậu nói, có phải bây giờ sẽ không làm cậu tổn thương đến như vậy?
-" Đặt vé đi Mỹ cho tôi, ngay đêm nay"
Không một chút suy nghĩ, không có lấy nửa giây chần chừ, Taehyung rút điện thoại ra nói rất ngắn gọn rồi cũng nhanh chóng rời khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip