13
Sáng sớm hôm nay anh đã dậy rất sớm, vệ sinh cá nhân xong anh nhẹ nhàng đứng trước tủ quần áo. Đã hơn 30 phút, trên tay đã sẵn 3 bộ quần áo cho cậu. Sợ cậu sẽ căng thẳng nên anh đã chuẩn bị đủ mọi thứ trước, bước vào nhà vệ sinh chuẩn bị sẵn kem đánh răng rồi mới đánh thức cậu.
"Kookie, bé dậy chưa?"
"Hửm?"
"Bé dậy chưa?"
"Chưa"
Gương mặt nhăn nhó với đôi mắt mở hờ nhìn chằm chằm hắn, gương mặt vốn đang mơ màng bỗng trở nên sững lại. Chưa đến 1 giây cả người cậu đứng phắt dậy, tay chân luống cuống phóng như bay đến trước tủ đồ, tay trái mở tủ còn tay phải thì bới tung đủ đồ lên. Cậu đào bới kịch liệt, anh cảm thấy chỉ cần một ngọn gió cũng khiến cậu mất thăng bằng mà ngã cả vào trong.
"Nào, nào, ngã bây giờ, chân em mới tháo bột thôi đấy. Anh chuẩn bị cho em rồi, cứ từ từ thôi đừng vội"
"Không nhanh lên sẽ muộn mất, anh xem em nên xịt nước hoa mùi nào? Chiếc áo này anh phối chẳng hợp chút nào, em mặc lên khéo từ mét 7 xuống mét 5 mất"
"Em mét 5 càng dễ thương, có gì đáng lo sao?"
"Kệ anh, em đi tắm đã"
"Được"
Đặt bộ quần áo sang một bên rồi lấy bộ bên cạnh mang vào phòng tắm, bộ đồ này nhìn vừa đơn giản lại vừa thoải mái, còn là đồ anh chọn thì cũng không có đường chê.
Đến lúc em ra hắn đã thay quần áo xong, một chiếc áo phông phối với quần âu trông anh vô cùng lịch thiệp, không phô trương nhưng vẫn tỏa ra khí chất ngời ngời. Cậu thì một chiếc quần bó với một chiếc áo phông cùng màu, chiếc áo phông dài nhìn dài nhưng cũng không quá dài, đủ để che đi những khuyết điểm khi mặc chiếc quần bó sát. Đôi chân dài khiến bao người mê mẩn, Taehyung cũng không ngoại lệ.
Đưa em ra xe đội mũ cẩn thận, vẫn là nên đưa cậu đi ăn lót dạ trước, với tính cách nhát người ấy chắc tí nữa cũng chẳng ăn được gì. Lai cậu đến một quán cơm gọi trước một suất cơm nắm nhỏ.
"Sao lại gọi món rồi, mình không phải là về nhà anh sao?"
Đôi mắt to tròn nhìn anh khiến anh không nhịn được mà cười thành tiếng, điệu bộ này, vẻ đẹp này chắc phải giấu đi thôi. Chỉ là của Kim Taehyung thôi.
"Anh?"
"Ơi"
"Mình không về nhà anh nữa sao?"
"Em ăn chút đã, anh sợ em đói. Sáng giờ đã ăn gì đâu?"
"Nhưng mà gần đến giờ trưa rồi mà"
"Em ăn đi, tí nữa đến giờ trưa thì ăn tiếp, ăn một chút cũng không no"
"Ừm"
Cậu cũng nghe lời không hỏi nhiều mà đợi ra món, món ăn ra cũng ngoan ngoãn bỏ vào miệng mà chẳng nói thêm một cậu. Cả hai ăn hơn 5 phút thì cũng hết, anh đứng lên thanh toán rồi ra ngoài lấy xe. Đỗ xe moto trước cửa, tay cầm sẵn mũ, cậu vừa đi đến anh đã sẵn đội mũ cho cậu.
Trên đường đến cậu đã rất lo lắng mà nói rất nhiều dù chẳng liên quan gì, anh chẳng thấy phiền mà còn thấy rất đáng yêu. Đôi tay nhỏ ôm chặt eo anh mà thủ thỉ đủ điều, được tầm 10 phút thì đã đến nơi.
Vừa hạ chân chống xuống trước căn biệt phủ rộng lớn anh đã được người hầu xếp hàng chào đón, đứng đầu là bác Choi đã chờ sẵn.
"Cậu chủ, hôm nay lão gia bỗng nói muốn gặp ông bà chủ nên cả hai đã đến đó từ sớm. E là cậu Jeon phải đợi một chút, tôi sẽ thông báo cho bà chủ"
"Thôi không cần đầu bác, cháu đến tìm bố mẹ cháu cũng được dẫu sao cũng lâu rồi chưa gặp ông nội"
"Vâng cậu chủ, tôi sẽ nói lại với bà chủ ngay"
"Không cần đâu bác, phiền mọi người ra đón cháu rồi. Lần sau cháu lại tới, mọi người làm việc tốt ạ"
Nói rồi anh gạt chân chống, chuẩn bị phóng ga thì phía sau đã níu tay anh lại.
"Không vào sao?"
"Hôm nay họ không có nhà, anh dẫn em đến chỗ họ, có cả ông bà nội nữa"
"Cả ông bà nữa sao?"
"Đừng lo quá, ông bà anh mến khách lắm"
"Vâng"
Đi được 30 phút thì cũng đến nơi, ngoảnh lại phía sau đã thấy cậu ngủ quên mất, tay thì vẫn ôm chặt lấy eo anh. May là từ đợt cậu bị thương anh đã cố tình lắp một cái khoá cài trên áo mình và cậu để lúc đi nhanh cậu cũng không bị ngã, mấy hôm trước anh còn thấy nó vô dụng nhưng xem ra lần này anh nghĩ lại rồi.
Bế cậu trên tay rồi tiến vào nhà ông bà nội, ba mẹ Kim đang ngồi nói chuyện với ông thì bất ngờ thấy cậu đến, chưa kịp lên tiếng đã bị ngăn lại. Anh đi một mạch lên tầng 2, đặt cậu yên vị trên chiếc giường nhỏ. Đây vốn là phòng của anh, từ bé vì ba mẹ hay đi công tác nên anh đã ở với ông bà một khoảng thời gian dài, cũng vì thế mà anh có đầy đủ tuổi thơ như một đứa trẻ bình thường, một tuổi thơ đẹp đẽ và đầy niềm vui, thứ mà có thể nhiều người địa vị như anh không bao giờ có lại. Đến khi anh lên lớp 8 mới bắt đầu chuyển về với ba mẹ.
Để cậu nằm đó, bản thân thì đi xuống nhà chào hỏi.
"Thưa ông nội,ba mẹ, con mới đến"
"Ừm"
"Sao con đến đấy thế Taehyung?"
"Nay con dắt Jungkook về nhà mình muốn ra mắt một chút nhưng bác Choi nói mọi người ở đây nên con tới đây"
"TaeTae, như này là ra mắt bạn trai sao? Cháu trai lớn rồi, sắp kết hôn đến nơi rồi"
"Ông nội, ông khỏe không? Thấy ông dạo này như tụt kí rồi phải không"
"Đúng đúng, ông ấy tụt kí rồi, tụt hẳn 6 lạng. Bà đắp bao nhiều đồ bổ cũng không lên kí lại, cũng hết cách"
Bà nội trên tay cầm một đĩa trái cây bê đến vừa hay nghe được cậu hỏi của anh nên cũng tiện trả lời. Thấy bà, anh như biến thành đứa trẻ mà chạy đến ôm lấy, bà đã lớn tuổi, còn anh thì cao lớn, dáng vẻ người cao lớn cúi thấp lưng ôm lây người bà bàn tay đầu những vết chai sạn. Gặp được anh bà vui lắm, gặp được bà anh cũng vui. Bà người thay mẹ chăm sóc anh từng bữa ăn, giấc ngủ đầu đời, vừa cai sữa cả bố lẫn mẹ đều để anh cho ông bà chăm sóc để lao đầu vào công việc, anh đôi khi bị bạn bè cười nhạo cũng chẳng sao vì anh có bà, chỗ dựa vững vàng nhất.
"Sao hả? Con dắt người yêu về sao"
"Vâng"
"Còn có chắc mình đủ chính chắn lo cho người ta không, con mới 17 tuổi thôi, còn bé lắm"
"Con biết, nhưng con thích em ấy, thương em ấy. Từ bé gia đình em ấy đã không trọn vẹn nên con muốn bù đắp cho em ấy, mọi người cũng yêu thương em ấy giúp con được không?"
"Sao lại không chứ? Thằng bé là người con lựa chọn, là con dâu của Kim gia thì tức là con của ba mẹ, là cháu của ông bà. Sao lại không yêu thằng bé"
"Mẹ con nói đúng, thằng bé nếu có gì thiếu thốn thì chúng ta từ từ bù đắp. Nhưng thằng bé đâu rồi?"
"Em ấy ngủ mất rồi, hôm qua em ấy tâm sự với con đến gần sáng, sáng nay cũng vì căng thẳng mà dậy rất sớm, ngủ còn chưa nổi 3 tiếng. Nãy giờ đi xe cũng hơn một tiếng chắc em ấy mệt, để em ý ngủ một chút"
"Sắp đến giờ cơm rồi"
"Bọn con ăn lót dạ rồi, con giúp mọi người nấu thêm vài món"
"Thôi anh ạ, anh cứ yên vị lên đấy canh thằng bé cho tôi. Để anh vào bếp thân già này lại khổ, bố mẹ anh cũng không dư tiền mua đồ mới"
"Con biết nấu ăn đó nha, lúc em ấy bị thương trong viện, cơm ba bữa đều do con chuẩn bị đấy"
"Ây da Taehyung nhà ta lớn thật rồi, đến bố anh còn chưa được ăn cơm anh nấu lần nào đấy nhé"
"Cả nhà kì thật đấy, cứ trêu con"
"Taehyung à, nếu biết làm thì làm với bà đi con, bà ấy chẳng chịu để ông giúp. Còn nói gì mà 'cả đời ông cũng chẳng nấu một bữa ăn tử tế mà đòi vào bếp, ông là nấu ăn bằng điện hay đốt nhà bằng lửa?'. Cháu xem có quá đáng lắm không?"
"Đúng đúng, rất quá đáng. Nhưng bà nói đúng nên ông đừng buồn nhé, đi thôi, bà cháu mình vào bếp"
"Con xem có phải con chiều hư nó rồi không?"
"Ba à, là ba cũng chiều nó mà"
Nói xong thì cả nhà được phen cười hả hê trước gương mặt có chút giận dỗi của ông Kim, không biết người khác thế nào. Nhưng với Kim gia thì luôn có một khái niệm rằng:
'Hôn nhân hạnh phúc là khi người chồng biết yêu chiều - chịu đựng - sẻ chia, là khi người vợ biết yêu thương - chăm sóc - vun vén gia đình.
Gia đình hạnh phúc là quan hệ không có chỗ trống chỗ tiền bạc và người thứ ba'
Tiền bạc ở đây có nghĩa là dù nó rất quan trọng, nhưng với một cuộc hôn nhân, tiền bạc không quyết định mọi thứ.
Hơn 30 phút sau, cậu tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ, xung quanh là những miếng dán tường hình phi hành gia mà cậu đã từng mơ ước, trên chiếc bàn học nhỏ còn có những tấm ảnh nhỏ xinh. Tính tò mò khiến cậu cầm lấy chúng, những bức ảnh khiến cậu phì cười. Nhìn xem Taehyung của cậu hồi bé dễ thương chưa kìa, hai tay ôm má hồng cười rất tươi. Ây da sao ảnh này lại khóc rồi? Nhưng vẫn dễ thương như thế.
Tiếng mở cửa khiến cậu giật bắn mình mà quay ngoắt đầu lại, tay luống giấu những bức ảnh sau lưng.
"Kookie, bé dậy rồi sao? Mọi người đợi em đó"
"Kookie?"
"Jungkook, em giấu cái gì đấy?"
Gương mặt đỏ chót khiến anh tò mò không thôi, tiến lại gần hơn khiến cậu co người lại kẻ xấu bị bắt tại trận. Anh nhanh tay quay người em nhỏ lại rồi bắt đầu nhìn những tấm ảnh. Gương mặt phút trước còn đang hứng hở bây giờ đã đỏ chót.
"Mọi người chờ em"
Để lại một câu nói rồi quay ngoắt người đi không thèm nhìn lại. Phi thẳng một mạch xuống nhà với gương mặt đỏ chót có chút mếu máo phi đến bên bà nội đang ngồi ăn trái cây mà ăn vạ.
"Bà, sao bà không để ảnh hồi bé của cháu ở trong phòng bà, bà hết yêu cháu rồi?"
"Không, không, chỉ là bà nghĩ ảnh của cháu đến phòng cháu sẽ dễ nhớ hơn thôi"
"Cháu không biết, bắt đền bà đấy. Em ấy thấy hết ảnh xấu xí của cháu rồi, ngại chết mất. Em ấy sẽ trêu cháu cho coi, cháu không biết đâu bắt đến bà đấy"
Cậu trai đã lớn tướng chui vòng lòng bà ra sức ăn vạ khiến cả nhà được tràng cười lớn. Không nói thì ai có thể nghĩ Kim thiếu gia đẹp trai ngời ngời lại có vẻ mặt này, khóc lóc ăn vạ như thế này đây?
----------------------
Nay em lên hơi muộn, xin lỗi mọi người nha.
Lần đầu em viết một bộ truyện lâu như thế, vốn là người hay chán với cả dự định của em chỉ là một truyện ngắn tầm 2 hay 3 chap không nghĩ lại ra nhiều vậy. Truyện không biết sẽ dài bao nhiêu nhưng em sẽ cố cho end bộ này, cảm ơn đã ủng hộ em !!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip