Kế hoạch ngầm của họ
Cậu vẫn không có ý định sẽ gặp hắn, tấm lưng gầy gầy đối diện với Jun Iseul.
-"Nếu em không muốn nhìn mặt anh thì anh đừng quay lưng lại" Hắn gấp gáp.
Nhận thấy Jimin không bỏ đi nữa hắn từ tốn:
-"Vết thương đã lành chưa?"
-"Ổn rồi" Nuốt một ngụm nước bọt cậu chán nản trả lời.
-"Cùng anh trở về Seoul đi, mọi chuyện đã đi quá xa rồi" Im lặng một lúc, giọng Jun Iseul phá tan đi bầu không khí tĩnh lặng.
-"Nếu anh đến đây để nói chuyện này thôi thì tôi không có thời gian" Jimin chép miệng hít một hơi thật sâu định nhất chân rời đi.
-"Nếu em bước đi anh không chắc mình sẽ làm gì em đâu" Hắn quát lớn.
-"Anh làm gì được tôi?" Jimin từ tốn quay lưng lại, ánh mắt chán ghét nhìn con người trước mặt đang giơ nòng súng về phía mình.
-"Giết tôi sao? Anh dám không?" Cậu nhếch một bên mày thách thức.
-"Đừng ép anh!!!"
-"Trước sau gì cũng phải chết, đi sớm hơn cũng chẳng sao"
Park Jimin nhắm mắt đợi chờ viên đạn bay xuyên đầu mình nhưng rồi...
*Cốp*
Tiếng kim loại rơi trên nền đất, lúc này Jimin từ từ kéo màn mắt lên, ánh mắt khinh bỉ nhìn Jun Iseul.
-"Kết thúc rồi?"
-"..." Hắn im lặng, tay nắm lại thành quyền. Hắn hận bản thân này, hận tâm trí này, hận trái tim này sao lại dễ dàng chịu thua cuộc khi đối diện với cậu.
-"Đừng đẩy tôi vào đường cùng, Park Jimin này đã chết một lần rồi nếu ép tôi chết thêm lần nữa tôi sẽ không từ thủ đoạn để được sống đâu" Cậu dứt khoác quay lưng bước vào trong để lại mình hắn đau đớn tột cùng.
Jun Iseul luyến tiếc quay về Seoul ngay trong đêm nhưng hắn không biết đã có một người luôn dõi mắt theo từng bước đi của hắn.
Tâm trạng hắn bây giờ rất xấu, chỉ muốn mượn rượu để giải sầu nhưng bản thân lại không thích đến những nơi có ánh đèn chói mắt và tiếng nhạc sập sình đến ù tai, hắn thích yên tĩnh vì thế Jun Iseul đậu xe trước một quán thịt nướng bên đường.
-"Một phần thịt nướng và một chai rượu soju"
-"Có liền đây thưa quý khách" Bà chủ quán nói vọng ra.
Không lâu sau thức ăn đã ra tới, hắn mơ hồ đưa chai rượu lên miệng uống một hơi liền có bàn tay ngăn lại, lấy chai rượu của hắn đặt xuống bàn gỗ. Chưa kịp đưa mắt nhìn xem người kia là ai thì tên đó đã yên vị ngồi đối diện hắn, trên tay cũng cầm một chai rượu.
-"Uống từ từ thôi, uống như thế sẽ nhanh say đấy"
-"Cậu là ai?" Nhìn con người xa lạ trước mặt, hắn nheo mắt hỏi.
-"Park Jihoon, tôi là cảnh sát điều tra" Không dấm diếm thân phận cậu từ từ giới thiệu.
-"Gì? Đến để bắt tôi sao?" Hắn cười khẩy một cái.
-"Nếu muốn bắt anh tôi đã bắt từ khi anh rút súng ra trước cổng trụ sở rồi" Jihoon xua tay, mắt ánh lên ý cười.
-"Cậu thấy? Tôi nhớ ra rồi, cậu là người tôi đã nhờ chuyển lời đến Jimin đúng không?"
-"Trí nhớ anh hơi kém đấy, làm nhiệm vụ mà đầu óc thế này sẽ bị phạt nặng, phạt nặng đó" Cậu lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.
-"Không phải trí nhớ tôi kém mà do tôi không để cậu vào mắt thôi nên cả khuôn mặt cùng hình dáng cậu ra sao tôi đều không nhớ"
-"..." Sự phũ phàng của Jun Iseul làm vị cảnh sát kia cứng họng.
-"Tâm trạng tôi hôm nay không tốt nên đừng làm phiền tôi" Nhận thấy người kia bị sốc đến không cử động được liền lên tiếng.
Park Jihoon không phải người thẹn quá hoá giận mà lớn tiếng với hắn, cậu kéo hai khoé môi tạo một đường cong thật đẹp dù cho hai bên tai đã đỏ ửng lên lúc nào.
-"Hôm nay tôi cũng buồn nên tôi sẽ uống chung với anh" Cầm chai rượu trong tay cụng nhẹ vào chai thủy tinh trên bàn. Jun Iseul cũng không thèm nói cầm rượu uống với cậu.
-"Sao lại theo dõi tôi?"
-"Rảnh...ừ thì tôi có chuyện muốn nói với anh. Này đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy, tôi là nghiêm túc!" Cậu bất mãn khi thấy ánh nhìn đầy khinh bỉ của hắn.
-"Nói chuyện?" Uống một ngụm Jun Iseul đưa mắt nhìn.
-"..." Jihoon gật đầu thay cho câu trả lời.
-"Nghiêm túc?" Hắn lập lại.
-"..." Park Jihoon kiên trì gật đầu.
-"Nói nhanh"
-"Aisss anh mà hỏi một câu nữa tôi thề sẽ đánh chết anh"
-"Không nói tôi liền đi" Hắn nhấc mông định rời đi thì cậu liền níu lại.
"Nói nói nói, ngồi yên đấy"
Cả hai cùng luyên thuyên đến tận khuya, quán thịt thưa dần rồi không còn ai ngoài họ. Chẳng biết hai người nói gì mà có lúc vui vẻ cười phá lên, lúc thì cậu nhóc tóc nâu cau mày lớn tiếng.
____***____
Sau khi gặp mặt vị tiền bối bọ Oh kia Taehyung đưa Jungkook trở về nhà ông Jung còn bản thân thì đến Kim Thị. Anh chắc chắn Kim Yoo Dal sẽ làm gì khi gặp lại, anh đã tính toán kĩ rồi.
Chiếc xe màu xanh dương đậm chạy vào hầm gửi xe dưới sự ngỡ ngàng của ông chú bảo vệ. Cái gì? Cậu chủ của họ đến công ty? Định tìm cái chết sao?
-"Báo cáo ông chủ Kim Thiếu Gia hôm nay đã đến công ty" Một cuộc điện thoại rất nhanh đã được báo cáo đến tai ông.
-"Kim Taehyung rốt cuộc con đang suy tính điều gì?" Vứt chiếc điện thoại đắt tiền lên bàn chủ tịch ông ngã đầu ra sau ghế đưa tay lên thái dương xoa xoa.
Anh bình thản đi vào đại sảnh, các nhân viên thấy Kim Tổng cao cao tại thượng liền cúi đầu chào, anh khác họ khí chất đầy mình lướt qua đám người kia rồi bước đến trước cửa thang máy riêng bấm nút và chờ đợi. Như thường lệ anh nhập mã rồi bước vào phòng tổng giám đốc - nơi anh từng bị giam cầm trông khi bảo bối của anh đang chịu những vết roi tàn bạo hằn trên da thịt.
Vừa đặt ngồi vào bàn làm việc không được bao lâu tiếng gõ cửa vang lên một cách chậm rãi.
-"Chủ tịch Kim chào ngài" Sau cánh cửa là người đàn ông oai phong đứng nhìn mình, Taehyung vội cuối đầu.
-"Con là có ý gì?" Ông nhíu mày về cách thay đổi xưng hôn của anh.
-"Mời vào trong" Anh đứng sang một bên né đường cho ông.
-"A quên mất trà nguội rồi thất lễ, thất lễ"
-"KIM TAEHYUNG" Ông gằn từng chữ khiến người khác nghe thấy cũng phải rụt cổ. Chắc chỉ có mình anh dám đưa đôi mắt bình tĩnh nhìn ba mình.
-"Có có tôi"
-"Con đã đi đâu suốt một tuần nay?" Lấy sự kiên nhẫn cuối cùng ông gặn hỏi.
-"Đi tìm bảo bối, bảo bối bị người ta cướp đi cũng may là tìm lại được" Anh nói ra những lời này sự an nguy của cậu sẽ ra sao?
_______________________
Rốt cuộc Taehyung đang toan tính chuyện gì? Park Jihoon muốn làm gì Park Jimin? Những điều họ làm đều có lý do cả, lý do gì thì mọi người đợi ở chap sau nha và đừng quên để lại cho mình 1 sao để làm động lực nha💜
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip