Sự lạnh nhạt của anh

Kim Yoo Dal nói nhỏ vào tai Taehyung, anh ra dấu như đã hiểu ý. Qua cuộc điều tra thì lại kết luận nạn nhân chết là do tự tử.

Ngày hôm sau một bầu không khí u buồn bao trùm lấy căn biệt thự to lớn. Những chiếc xe sang trọng liên tục nối đuôi nhau chạy vào sân nhà họ Kim. Dù con trai trưởng của tổng giám đốc tập đoàn Kim Thị ra đi nhưng với thế lực của Kim Gia thì các nhà báo ít ai dám đụng vào.

Ba ngày trôi qua, thấy mọi chuyện đã dần dần êm xuôi nỗi lo lắng trong lòng cậu cũng giảm đi được phần nào.

-"Taehyung anh về lúc nào vậy?" Khi sắp xếp xong mọi công việc ở tổ chức Jungkook về nhà cũng là lúc mặt trời xuống núi, thấy anh đang loay hoay dưới bếp cậu liền hỏi.

-"Anh về từ nãy giờ rồi" Taehyung quay đầu lại đáp.

-"Anh nấu gì thơm thế?" Vòng tay quay cổ anh từ phía sau, cậu nũng nịu hỏi.

-"Mì gói, anh nấu xong rồi em ăn thì nấu đi" Taehyung nhẹ gạt tay cậu ra, bưng tô mì ra bàn ăn.

-"Anh không nấu cho em sao?" Cậu phồng má.

Taehyung không đáp, anh nhìn cậu cười cười sau đó vừa ăn vừa bấm điện thoại.

Từ ngày xảy ra án mạng thái độ Taehyung đối với cậu khác hẳn. Anh không phải là la mắng cậu nhưng anh chẳng còn quan tâm cậu như trước. Lạnh nhạt, thờ ơ, mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm, không một lời hỏi han.

-"Em ngồi ăn cùng anh được không?" Cậu ngồi đối diện anh, nhẹ nhàng hỏi.

-"Em ăn đi anh sẽ nấu gói khác" Taehyung đẩy tô mì về phía cậu sau đó nhất mông đi ra phòng khách.

-"Anh nói đi nấu gói khác mà" Jungkook mím môi.

-"Em cứ ăn đi"

Jungkook chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa, sợi mì này căn bản cậu nuốt không vô.

-"Anh nghi ngờ em là hung thủ đúng không?" Đặt đũa xuống Jungkook nghiêm túc hỏi anh.

Nghe xong câu nói của cậu, tay anh ngừng bấm điện thoại, đưa lưỡi liếm nhẹ vành môi nhưng không đáp.

-"Anh trả lời đi chứ!! Có phải anh nghi ngờ em không?" Cảm xúc không kịp kìm nén mà cậu có phần hơi lớn tiếng.

-"Anh đi làm về mệt, em đừng hỏi mấy chuyện đó nữa" Taehyung thờ dài.

-"Mệt? Anh đi làm về mệt đúng không? Vậy anh ở đây mà nghỉ ngơi đi" Jungkook nhếch miệng, cầm áo khoác đi ra khỏi nhà.

Taehyung thờ dài, anh chỉ biết ngồi nhìn cậu rời đi, bây giờ anh rất mệt nên cũng chẳng còn tâm trạng nào mà đi năn nỉ cậu.

Mấy ngày hôm nay lo chuẩn bị tan lễ cho anh hai mà không có thời gian điều tra đã vậy Jungkook suốt ngày càm ràm. Kim Yoo Dal bảo chuyện trong nhà thì để nội bộ giải quyết nên đã kết luận tự tử, với thế lực của ông ta thì ai dám phản đối.

Nhân lúc Jungkook không có nhà anh tranh thủ đến bệnh viện điều tra một lúc xem sao.

Anh lấy danh nghĩa giám đốc Kim Thị yêu cầu xem lại tất cả camera của bệnh viện, với sức ảnh hưởng cực lớn của tập toàn lớn nhất nhì Hàn Quốc thì chuyện này không khó. Taehyung phát hiện ngay lúc 5 giờ 1 phút có dáng người đáng nghi bước ra từ cổng sau. Người này mặc áo thun đen bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo da, phần tay áo có dây khéo, quần jean đen cùng đôi giày da màu đen, nón lưỡi trai cụp xuống, người này đi rất nhanh và không lâu đã khuất khỏi camera.

Taehyung liền theo hướng đi của người đó mà điều tra. Khung đường này khá vắng và ít camera được lắp đặt khiến cuộc điều tra khó khăn hơn.

-"Chào chị" Anh ghé vào một hiệu thuốc ven đường.

-"Chào cậu"

-"Gần đây có xảy ra án mạng, chúng tôi nghi ngờ tên hung thủ đã đi ngang cho khu vực này, chị có thể hợp tác để chúng tôi điều tra không?" Taehyung dùng thẻ cảnh sát giả của mình để yêu cầu kiểm tra camera.

-"À được"

Sau khi tua đi tua lại camera gần năm lần cuối cùng anh đã thu được một manh mối quan trọng. Chiếc ô tô màu đen chạy ra từ con hẻm nhỏ cách đó không xa. Dù không quay được toàn bộ con xe nhưng đủ để thấy được ba suối cuối của biển số xe.

Mãi chú tâm điều tra mà quên cả giờ giấc, khi nhìn đồng hồ đã là 9 giờ tối. Khi trở về nhà, lúc tháo giày bỏ lên kệ bỗng anh có cảm giác ngờ ngợ.

-"Giày này là của Jungkook đúng không? Sao...chắc không phải đâu, giày có hàng trăm, hàng triệu đôi cơ mà" Lắc đầu cho vơi đi cái suy nghĩ nghi ngờ cậu.

Về phần Jungkook, cậu đi dạo dọc sông Hàn cho tâm trạng đỡ hơn. Cậu tự suy nghĩ nếu có một ngày Taehyung biết được sự thật chính mình đã giết Kim Nam Joon gì sao? Anh sẽ hận cậu đến thấu xương hay lại bao dung bỏ qua cho cậu.

-"Jimin anh điều tra đến đâu rồi?" Đầu dây bên kia hỏi.

-"Tôi vẫn đang quá trình lấy bằng chứng. Hiện đã tiếp cận được với một số đối tượng" Cậu báo cáo.

-"Nhiệm vụ lần này quá khắc nghiệt, anh phải cẩn thận đó" Jihoon lo lắng dặn dò.

-"Tôi biết rồi"

Người đàn ông cứu Jimin năm đó không phải kẻ thù mà là một người xa lạ hoàn toàn, sau khi vết thương lành hẳn ông ta đưa Jimin về Hàn Quốc. Đến lúc trở về Hàn cậu mới biết ân nhân cứu mạng mình là cảnh sát trưởng ở thành phố Seoul. Qua quá trình đào tạo lâu dài và cực lực Jimin đã được gia nhập đội cảnh sát ngầm. Cậu nhiều lần phá được và thâu tóm các đường dây buôn bán ma túy lớn nhỏ nên lấy được sự tin tưởng lo lớn. Jimin đã âm thầm trà trộn vào thế giới ngầm, mối thù năm xưa cậu phải trả cho bằng được.

Do sơ hở nên đã bị Kim Nam Joon tóm được cái đuôi. Hắn ta cho người âm thầm theo dõi cậu và chuyện cậu là cảnh sát ngầm đã bị lộ. Biết Kim Nam Joon sẽ hẹn Jungkook ra để nói toàn bộ mọi chuyện nên cậu tính kế đi trước hắn một bước.

Chính cậu là người gửi tin nhắn cho Jungkook kèm theo số điện thoại Kim Nam Joon, chính tay cậu đã điều tra Jungkook từ khi cậu còn bé đến tận bây giờ. Người phụ nữ cậu nói là mẹ, câu chuyện mình trốn một góc nhìn mẹ mình bị người ta hiếp cũng là do cậu bịa ra. Thật chất người phụ nữ đó chẳng có quan hệ gì với Jimin. Chuyện mẹ Jungkook mất do Oh Pyeong là hoàn toàn sai trái. Oh Pyeong có qua lại với ba Jungkook là thật nhưng bà ta chưa bao giờ gọi điện làm phiền đến mẹ Jungkook.

Cuộc điện thoại định mệnh năm xưa.

Bà Jeon vui mừng cầm giấy xét nghiệm trêm tay về nhà. Bà nghĩ chồng mình sẽ rất vui khi hay tin trong bụng bà đang mang một hài nhi nhỏ bé.

-"Alo"

-"Tôi có cái này muốn cho chị nghe?" Giọng nam trong trẻo vang lên.

-"Tôi..." Bà hơi bất ngờ.

-"Chồng chị anh ấy đang ở đây với tôi"

Chưa kịp dứt câu thì những thứ bà Jeon nghe được khiến hô hấp bà bắt đầu khó khăn.

-"Em yêu"

-"Anh làm người ta đợi lâu lắm đó biết không hả?"

-"Anh không sợ sao? Lỡ em có thai với anh thì..."

-"Anh sẽ nuôi hai mẹ con em chứ sao nhưng nếu em có thai được anh sẽ nguyện để em muốn làm gì thì làm"

-"Vợ anh sẽ chấp nhận em chứ?"

-"Bà ta già rồi, sớm muộn gì cũng ly dị thôi"

-"Vậy anh lấy em nha"

-"Chắc chắn rồi"

Tiếng rên rĩ kích thích, âm thanh khiến người ta đỏ mặt vang lên trong điện thoại...

~Hiện tại~

Jungkook định sẽ về Dark nhưng nếu anh đã lạnh lùng không quan tâm, còn cậu lại cứng đầu đối phó thì mọi chuyện sẽ không hay nên Jungkook quyết định về lại nhà riêng của Taehyung.

Đã gần 12 giờ khuya, căn nhà tối om chứng tỏ chủ nhân của nó đã đi ngủ. Suy nghĩ một hồi Jungkook liền có kế để giải hòa với anh.

Sau một ngày mệt mỏi anh vừa về nhà đã đi lên phòng ngủ. Thân dưới như có ai đó ngồi lên, bàn tay ấm áp chạm vào bụng mình, Taehyung giật mình mở mắt. Đập vào mắt anh là hình ảnh của cậu, chiếc áo sơ mi trắng rộng đã bị ướt ôm chặt lấy cơ thể câu nhân kia. Cúc áo được cày vài ba cúc, một bên áo trễ xuống tận bắp tay, bên dưới không mặc quần vô tư cọ vào tiểu Tae cách hai lớp quần.

-"Jungkook?"

-"Đêm nay anh là của em" Cậu như con rắn uốn lượn trên người anh. Ra sức câu dẫn người con trai bên dưới.

Taehyung chợt ôm lấy eo Jungkook kéo xuống giường, đặt cậu nằm bên cạnh mình.

-"Khuya rồi mau đi ngủ thôi" Ôm cậu vào lòng anh thì thầm.
________________________

Đừng quên để lại cho mình 1 sao để làm động lực ra chap mới nha

Park Jihoon

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip