tôi biết anh sắp rời xa tôi.

"Anh đừng hút thuốc nữa."

Tôi là Jeon Jungkook, năm nay tôi chỉ mới là cậu thiếu niên hai mươi lăm tuổi với thứ tình yêu đẹp nhưng không trọn vẹn. Người yêu tôi tên Kim Taehyung, và câu nói trên chính là thứ mà tôi luôn nói mỗi khi gặp anh, ấy thế mà anh không nghe tôi bao giờ cả, anh luôn viện lấy cái lí do công việc áp lực nên cần thứ giải toả. Tôi đương nhiên biết công việc của anh áp lực, nhưng tôi buồn lắm, tôi buồn vì anh thà tìm đến thuốc lá còn hơn lấy tôi làm động lực. Bởi tôi cũng biết mệt, tôi cũng biết áp lực, thế mà tôi lúc nào cũng xem anh như động lực lớn nhất để tôi cố gắng theo kịp anh, năm nay anh bước qua tuổi ba mươi mà đã có cho mình một chức vụ cao trong công ty. Còn tôi, tôi đơn giản chỉ là một thằng bán bánh, tiệm bánh của tôi nhỏ lắm, chắc vì thế mà anh không tìm được động lực ở tôi...

Nhưng liệu anh yêu tôi nhiều đến nhường nào? Nếu anh yêu tôi, ít nhất anh sẽ sợ tôi buồn và cố bỏ thuốc.

"Anh hút ít thôi, không sao cả."

Anh xoa đầu tôi và cười thật hiền, tôi thề rằng tôi đã chết mê chết mệt cái nụ cười đó của anh từ thuở chỉ mới hai mươi đến bây giờ, vậy mà anh đâu có biết.

"Phì phèo mãi thế anh vui không?"

"Nào, em đừng như thế nữa mà. Anh cần thứ để giải toả."

Rồi anh dập đi điếu thuốc còn lưng chừng mà đưa tay kéo tôi ngồi vào lòng. Anh nhìn tôi, anh vuốt ve bầu má cứ ửng đỏ mỗi khi anh thân mật. Tôi mở mắt thật to để ngắm thứ nhan sắc tuyệt trần của anh. Tôi thấy những người hút thuốc khác đều tiều tụy và xuống sắc kinh khủng khiếp, vậy mà chẳng hiểu sao anh vẫn đẹp, ít nhất là đẹp trong mắt tôi...vẻ đẹp của người sắp chết.

"Anh biết nó sẽ hại chết anh mà đúng không? Anh định bỏ em trước khi hai đứa cưới nhau sao?"

"Không, anh muốn cưới em và sống thật hạnh phúc như bây giờ. Anh không bỏ em đâu."

Anh ôm tôi và kéo đầu tôi ụp vào hõm cổ, tôi hít vào một hơi với đầy mùi người yêu, anh đã từng rất thơm cho đến khi thuốc lá bám dai dẳng trên thân anh. Anh không trân trọng anh thì thôi, sao anh lại nỡ cướp đi mùi hương trong trẻo không vướng khói độc mà tôi yêu thương nhất vậy?

"Đừng dối, em thấy giấy khám bệnh của anh rồi, bệnh của anh đâu có chữa được, anh sắp bỏ em rồi Taehyung à. Thế nên anh dành cho em nhiều thời gian hơn được không? Anh có thể gạt thuốc lá ra một khoảng thời gian cho cuối đời anh sạch sẽ không?"

Đôi mắt tôi đỏ hoe, tôi đau quá, đau kinh khủng khiếp, như thể rằng tôi sắp tan vỡ ra mất. Tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ để anh yên lòng, nhưng anh yên lòng rồi thì lòng tôi lại cuồn cuộn sóng dữ, tôi chẳng dám nghĩ đến một ngày nào đó anh sẽ rời xa tôi mãi mãi, tôi thương anh đến tận cùng tâm can vậy mà.

"Sao em không bảo anh? Em thấy khi nào?"

Có lẽ vì bị nắm thóp mà giọng anh có chút gấp gáp, nhưng mà bàn tay xoa sau lưng tôi vẫn yên ổn đến lạ. Chắc anh sợ tôi biết anh cũng thương tôi, anh cũng không muốn tôi buồn.

"Tuần trước."

Tuần trước tôi dọn nhà, không biết cơ duyên nào mà một góc giấy khám bệnh của anh lòi ra khỏi ngăn tủ, tôi chỉ định kéo ngăn tủ ra rồi nhét lại tờ giấy vào, tôi không định đọc, nhưng vô tình tôi thấy hai chữ 'suy tim'. Lúc đó tôi như chết lặng, tôi đã mong biết bao nhiêu về việc tờ giấy đó không phải của anh, nhưng rồi tôi đã đau đớn lắm khi nhìn thấy ba chữ 'Kim Taehyung'.

"Anh xin lỗi."

"Ừm, em không trách, em không dám trách anh nữa. Chỉ là...em không muốn anh dằn vặt trong khoảng thời gian này, sống thật tốt với em được không? Xem như em mạn phép xin anh khoảng thời gian sắp tới, anh thương em nhiều hơn, để ý đến em nhiều hơn một chút nhé? Thay vì chăm chăm vào mấy điếu thuốc lá của anh."

"Đừng lo, anh hứa thương em mà, thương em cả đời, anh yêu em nhiều lắm, Jungkook của anh..."

Anh ngập ngừng lâu lắm mới chịu trả lời, hình như anh không vui. Tôi cũng thế, tôi chẳng tài nào mà vui nổi, anh là người thân duy nhất của tôi bây giờ, anh đi rồi tôi biết sống với ai? Rồi khoảng đời đằng đẵng của tôi phía trước nữa, tôi không dám tưởng tượng cảnh đơn độc đó.

"Đời anh được bao lâu nữa hả anh? Lâu nhất cũng chỉ năm năm, bệnh của anh nặng lắm."

Tôi dựng người thẳng dậy và nhìn thẳng vào mắt anh, tôi đưa tay luồn vào những lọn tóc mềm mại của người tôi yêu, rồi tôi rướn người đặt lên trán anh một nụ hôn nho nhỏ, xem như tôi an ủi anh. Tôi mong anh cũng an ủi tôi bằng cách bớt hút thuốc lá để bên tôi lâu hơn, chí ít là vài ngày hay chỉ cần vài giờ thôi tôi cũng vui.

"Anh sẽ thương em đến kiếp sau và thật nhiều kiếp sau nữa để bù đắp lại kiếp này cho em nhé?"

"Thôi, anh đừng nói thế. Anh đi trước, anh chuyển kiếp trước, em ở lại, phải mấy chục năm sau mới chuyển đến kiếp sống khác. Lúc đó...có khi em đủ tuổi làm con anh cũng nên."

Tôi đã cười, nhưng nước mắt tôi cũng vừa vặn rơi ra. Anh đưa tay lau đi mấy giọt nước trên má tôi, rồi anh dịu dàng rướn người hôn lên má tôi một cái nhẹ. Từ lâu rồi anh chẳng dám hôn môi tôi nữa, anh sợ miệng anh có mùi thuốc lá sẽ làm tôi khó chịu. Tôi cũng buồn, vì tôi thích hôn môi anh lắm, nhưng anh lỡ nghiện rồi nên môi anh cũng chẳng mềm ngọt được như xưa. Thôi thì tôi sẽ tự an ủi rằng đó chính là cách mà anh thể hiện tình yêu của anh cho tôi, anh lo tôi khó chịu nên mới không hôn môi nữa.

"Anh chờ em mà, anh không yêu ai cho đến khi gặp em. Chịu không?"

Tôi cảm nhận được bàn tay của anh đang siết chặt lấy tôi hơn, hình như tôi làm anh buồn rồi.

"Rồi anh lại bỏ em đi trước vì tuổi tác à? Đủ rồi, chỉ cần bây giờ anh yêu em trọn vẹn thôi."

Tôi đùa đấy, tôi muốn cùng anh yêu nhau trong tất cả kiếp người. Nghe vô lí đúng không? Nhưng ước mơ mà, con người ta mơ được bay, được tàng hình hay bất cứ siêu năng lực nào đó, thì chính tôi cũng có quyền mơ được yêu anh trong tất thảy kiếp người. Yêu sâu đậm và thật bền lâu, vì tôi thấy có vẻ rằng kiếp này anh nợ tôi nhiều lắm. Anh nợ tôi một lễ cưới này, nợ tôi một tình yêu đến cuối đời, nợ tôi sức khoẻ của chính anh nữa.

"Anh còn ba năm nữa thôi."

Taehuyng ngập ngừng lúc lâu rồi mới nói, anh sợ Jungkook buồn, sợ cậu sẽ kích động mà khóc nấc lên trong lòng anh, nhưng có lẽ anh sai rồi, cậu chỉ tắt ngúm nụ cười rồi rũ mắt xuống, cậu rúc vào ngực của anh.

"Ừm, yêu em nhiều lên nhé, em bên anh đến cuối đời."

Tôi đã định khóc, nhưng tôi thấy mắt anh cũng rưng rưng, thế nên tôi sợ...tôi khóc thì không ai dỗ anh. Với lại suy tim mà, để anh thấy tôi khóc thì anh sẽ càng khóc to hơn, lúc đó anh không thở được thì lại rời xa tôi ngay tức khắc, sao mà tôi chịu nổi.

"Anh cũng thế, anh bên em đến cuối đời của anh và cả cuối đời của em nữa, chỉ là chỉ mình anh nhìn thấy em, còn em sẽ chẳng thấy anh nữa."

Taehyung hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cậu, tim anh hẫng đi vài nhịp, anh định ít lâu sau mới nói chuyện này với cậu. Hay là anh sẽ khiến cậu ghét anh rồi sẽ nói lời chia tay, vậy mà giờ cậu phát hiện, anh cũng chẳng buồn gì mà giấu nữa.

"Anh...em không muốn anh rời xa em."

Jungkook run run trong lòng anh, anh đoán là cậu đang kiềm nước mắt. Đau lòng thật đấy.

"Anh cũng không muốn, nhưng thôi lỡ rồi."

"Em sẽ nhớ anh lắm, em yêu anh đến thế cơ mà."

Tôi chưa bao giờ bất lực đến thế này, tôi biết trước cái chết của anh mà chẳng thể cản nó lại, tôi muốn bên anh đến cuối đời mà chẳng thể cứu nổi anh dù cho tôi có bán cả gia tài của mình đi nữa. Tôi bảo rồi...mấy thứ đó có béo bổ gì đâu mà chết mê như thế! Vậy mà anh đâu có nghe tôi.

"Đừng khóc."

Taehyung xoa đầu cậu, anh càng dịu dàng, cậu càng lún sâu hơn, mặc cho cậu biết anh sắp chết, cậu vẫn sẽ đâm đầu mà yêu anh ngày càng nhiều. Tình yêu mà, ai cản được cơ chứ!

"Không khóc đâu, em mạnh mẽ lắm. Có thế mới sống tiếp được mà không có anh."

Tôi nói dối, tôi làm sao mà sống được khi không có anh bên cạnh cơ chứ! Anh là mạng sống của tôi mà, thiếu anh rồi sao tôi tồn tại được. Lúc anh đi chắc tôi chỉ là cái xác không hồn thôi.

"Ngoan, anh thương em."

"Vậy mà anh không bỏ thuốc vì em cơ đấy. Đồ gian xảo nhà anh!"

Tôi cười khúc khích nhưng đâu đó thì lại lén lau đi mấy giọt nước mắt lưng tròng. Anh bóp nghẹn tim tôi rồi, tôi ghét anh quá...

Anh không đáp cậu, vì anh thật sự sai rồi, nếu như anh chịu bỏ thuốc thì có lẽ anh sẽ sống cùng cậu thật lâu, thật lâu nữa chứ đâu có như bây giờ.

"Thôi, ăn gì để em nấu."

Tôi đứng dậy, bây giờ cũng là giờ trưa rồi nên chắc anh cũng đói. Tôi không nỡ để anh đói đâu. Tôi đói thì được, chứ để anh đói tôi xót.

"Em nấu là được rồi, anh không đòi hỏi đâu."

"Súp nhé?"

Anh thích ăn súp, nhất là súp gà nấm, tôi hay làm món đó cho anh ăn lắm. Ban đầu tôi biết anh thích món đó, tôi tập nấu mãi mà vẫn không hoàn hảo, bây giờ tôi thành thạo và nấu ngon rồi thì anh lại sắp bỏ tôi đi. Chắc sau này tôi chỉ có thể nấu để cho di ảnh của anh nhìn thôi.

Anh gật đầu, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên má anh rồi vào trong nấu ăn. Nhưng chẳng hiểu nổi vì sao mà tay tôi cứ bủn rủn và mắt tôi thì mờ căm vì nước mắt, tôi đã nói tôi rất mạnh mẽ kia mà. Sao giờ trông tôi yếu đuối thế không biết! Rõ ràng tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần trước từ rất lâu, nhưng sao tôi vẫn không thể chịu nổi đả kích này.

Mặc dù tôi hay thấy anh ôm tim thở gấp, thấy anh mệt đến lả người nên chỉ có thể nằm một chỗ nghỉ ngơi, hay thấy anh yếu ớt chẳng nhấc nổi cuốn sách hay cái ghế. Thế mà gần đây tôi mới biết anh suy tim, tôi tệ quá đúng không? Có lẽ anh tệ một thì tôi tệ mười, tất cả là do tôi chưa nhận ra nên mới hay trách anh, hay càu nhàu bên tai rằng anh chưa già mà đã yếu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip