Chap 32
Đêm giao thừa, gia đình thầy giáo Jeon cũng không có truyền thống đón năm mới đình đám gì, dù sao cũng không phải ngày lễ chính trong năm. Mẹ Jeon thì tất bật chuẩn bị thức ăn. Còn ba Jeon cùng Jungkook thì giúp mẹ Jeon dọn dẹp nhà cửa. Tay nghề dọn dẹp của thầy Jeon hoàn toàn là được truyền lại từ ba Jeon. Hai người làm loáng một lát là cả nhà đã bóng loáng. Lúc cả hai dọn xong cũng là lúc mẹ Jeon đã dọn cơm lên bàn tươm tất. Vì là ngày lễ nên mẹ Jeon còn đặc biệt nấu nhiều thêm vài món! Thầy giáo Jeon nhìn một bàn ăn la liệt các món, đột nhiên nhớ tới hai bố con Kim Taehyung.
Kim Taehyung nấu ăn tệ lắm! Mặc dù Kim Chi bảo là ăn được nhưng rõ ràng so với thầy giáo Jeon nấu thì tất nhiên còn thua xa. Đã vậy còn lười nấu nữa! Nhà Kim Taehyung rộng như vậy nhưng lại chỉ có hai bố con. Chắc là quạnh hiu lắm...
Thầy giáo Jeon mặc nhiên bỏ qua mười năm sinh sống trước kia của hai bố con họ Kim.
Ăn xong cơm, ba mẹ Jeon ngồi trong phòng khách xem chương trình cuối năm. Thầy giáo Jeon vì nhớ thương Kim, à không phải, vì buồn chán, xem cũng không vào nên quyết định ra ngoài chạy bộ vài vòng.
Jeon Jungkook kéo dây kéo áo khoác ngoài lên đến cổ, buộc dây giày rồi chạy ra ngoài. Trời đêm mùa đông lạnh căm căm. Jeon Jungkook chạy chậm, vừa chạy vừa nhìn ngắm phố phường đông đúc nhộn nhịp ngày cuối năm. Từng hơi gió đêm lạnh buốt phả vào mặt cậu, nhưng cả người vẫn được ủ ấm bên trong lớp áo khoác dày, tạo nên sự tương phản xúc giác khiến người ta hưng phấn. Thậm chí bởi vì chạy bộ mà thầy giáo Jeon còn cảm thấy ấm đến nóng người.
Từ lúc sáng sau khi bị Kim Taehyung ngắt máy, thầy Jeon quyết định tuyên bố chiến tranh lạnh với Kim Taehyung. Hừ! Kim Taehyung không quỳ xuống xin lỗi và giải thích rõ ràng với cậu thì còn lâu cậu mới tha thứ!
Nhưng mà nhớ người ta quá đi...
Chỉ mới một ngày không gặp mà thấy giáo Jeon đã cảm thấy như cách ba năm. Thậm chí còn gặp ảo giác như gặp hai bố con họ Kim luôn đây nè!
Ơ khoan?!
Thầy giáo Jeon phanh gấp! Hình như không phải là ảo giác!
Thầy Jeon dừng bước nhìn vào cửa kính của một quán ăn bên kia đường. Hai bóng người quen thuộc một lớn một nhỏ đang ngồi ăn mì, rõ ràng là Kim Taehyung và Kim Chi!!
À ăn mì chỉ có Kim Chi thôi. Người mắc bệnh nhà giàu như Kim Taehyung thà nhịn đói chứ chắc chắn sẽ chẳng bao giờ ăn mấy thứ này.
Nhóc Kim Chi tranh thủ lúc Kim Taehyung còn rủ lòng thương mà ăn lấy ăn để. Những sợi mì sánh mịn vàng ươm, được rưới nước súp thơm ngọt nhưng vẫn có độ béo vừa phải. Nhóc Kim Chi cắn một miếng thịt giò thơm, lại uống một ngụm coca, cứ như bị bố nhóc bỏ đói ba năm.
Thật ra nhóc Kim Chi cũng đáng thương lắm. Nhóc Kim Chi rất là thất vọng khi nghe tin thầy giáo Jeon sẽ về quê, càng thất vọng hơn khi bố Kim còn không có ý định níu kéo thầy Jeon gì cả! Mặc dù rất là muốn năn nỉ papa ở lại, nhưng nhóc Kim Chi lại là một đứa trẻ rất ngoan, sau khi nói lời chúc ngủ ngon và tạm biệt với papa, Kim Chi ngoan ngoãn quay trở về phòng thui thủi một mình. Cho dù papa đã hứa sẽ mua quà cho nhóc, nhưng rốt cuộc tối đó nhóc đã ngủ rất là không ngon đó!
Ai ngờ, sáng hôm sau ngủ dậy, nhóc đã cùng bố nhóc ngồi trên máy bay! Còn chưa kịp hiểu mô tê gì, bố nhóc đã bảo là bí mậttheo đuôi tới thăm thầy giáo Jeon! Tất nhiên khi nghe bố nói vậy, Kim Chi đã vừa ngạc nhiên mà cũng rất vui mừng.
Nhưng chưa kịp vui bao lâu thì nhóc đã lên tiếng hỏi.
"Bố à, bảo là bí mật tới... Nhưng bố biết địa chỉ nhà của papa không vậy?"
Kim Taehyung ".............."
Kim Chi hỏi tiếp "Thế chắc là bố đặt khách sạn trước rồi chứ? Điều này là tối thiểu đấy!"
Kim Taehyung "...................."
Kim Taehyung tỉnh như sáo trả lời "Không có cách này thì sẽ có cách khác thôi."
Sau đó cả hai bố con họ Kim rơi vào trầm lặng trong một khoảng thời gian dài.
Nhóc Kim Chi cảm thấy hẳn phải có một thế lực đen tối nào đó thôi thúc bố nhóc bắt cóc nhóc lên máy bay, chứ không thể nào có chuyện bố nhóc lại nhảy lên máy bay mà không hề có sự chuẩn bị nào như vậy được!
Thế là hai bố con họ Kim bị lạc giữa dòng người tấp nập ngày cuối năm, trên mảnh đất Busan lạ lẫm. Busan vốn là thành phố du lịch nổi tiếng. Vào những dịp nghỉ lễ dài như thế này, nếu không đặt trước thì cho dù có lắm tiền như Kim Taehyung cũng khó mà tìm được phòng ngay được.
Chưa được bao lâu nhóc Kim Chi đã la oai oái bảo đói bụng. Bất đắc dĩ, tác giả Kim đành phải mang Kim Chi vào một nhà hàng gia đình gần cạnh.
Sau đó?
Haha.
Làm gì có sau đó nào.
Hai bố con họ Kim một lớn một nhỏ cúi đầu, hai tay chống trên đùi, lo sợ huých tay nhau. Đùn qua đẩy lại, một hồi vẫn không ai dám nói gì với cái vị ngồi trước mặt.
Thầy giáo Jeon hai tay khoanh trước ngực, từ lúc bước vào vẫn không nói gì. Chỉ yên lặng ngồi xuống đối diện hai bố con Kim Taehyung. Kim Chi đang gặm chân giò mà bị mắc nghẹn mãi ở trong miệng không nuốt xuống được. Kim Taehyung thì trân trố nhìn cậu, vừa như tìm được cứu tinh nơi đất khách quê người, vừa như bị bắt gian tại trận, rất muốn lôi cổ Kim Chi lủi đi.
Thầy giáo Jeon nhịp nhịp ngón tay trỏ, nghiêm giọng hỏi.
"Hai người, có gì muốn giải thích không?"
Nhóc Kim Chi ngay lập tức đùn đẩy trách nhiệm sang bố mình "Papa, sáng nay con ngủ dậy thì đã ngồi trên máy bay rồi. Con không biết gì hết á! Papa cứ hỏi bố con ấy!"
Tác giả Kim bị bán đứng, cảm thấy mười năm sinh thành dưỡng dục trôi qua như mây bay...
Chi à... Con làm bố thất vọng quá...
Kim Taehyung nuốt nước bọt, cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn Jeon Jungkook, chỉ rụt rè đáp.
"Tại vì không có em, hai bố con tôi ở nhà cũng chẳng vui vẻ gì. Nhân dịp này dẫn Kim Chi ra ngoài chơi, xem như đi du lịch. Cũng không định làm phiền kỳ nghỉ của em với gia đình nên mới không nói với em..."
Vừa nói, Kim Taehyung vừa ra hiệu với Kim Chi. Nhóc con cũng nhận ra ý đồ của Kim Taehyung, lập tức chi viện cho bố mình! Cậu nhóc lạch bạch chạy sang ngồi bên cạnh thầy giáo Jeon, kéo kéo tay cậu.
Kim Chi mè nheo "Papa~ Bố Taehyung với con đi vòng vòng cả ngày vẫn chưa tìm được khách sạn, vừa đói vừa mệt luôn. Con còn được ăn mì, chứ bố chê mấy cái này, tới giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng đâu á!"
Tất nhiên, đây là tuyệt chiêu của Kim Chi. Cậu nhóc có đôi mắt to tròn, lại đen lay láy. Khi làm nũng rất đáng yêu, rất là được lòng các cô các dì lớn tuổi. Hiển nhiên thầy giáo Jeon cũng bị cậu nhóc làm cho lung lay, muốn nghiêm nghị cũng không nghiêm nổi. Hơn nữa nhìn Kim Taehyung một bộ dạng tay xách nách mang, rõ ràng là vẫn chưa tìm được chỗ ở thật. Thầy giáo Jeon bị cả hai bố con họ Kim tấn công cùng một lúc, nhìn cả hai như hai con cún con bị bỏ rơi trên phố chờ nhận nuôi, hai đôi mắt cứ ra sức trông mong nhìn cậu. Trời càng tối thì lại càng khó tìm được chỗ, thầy giáo Jeon thở dài.
Jeon Jungkook "Nếu không thì cả hai qua nhà tôi đi. Không được rộng rãi lắm nhưng mà ở tạm vài ngày thì chắc là vẫn tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip