1, Đến tuổi kết hôn.
Đêm hè, yên tĩnh và thanh vắng. Trong khu ký túc xá nam của trường Đại học Hoa Mỹ vừa mới xây chưa được bao lâu, cửa sổ sáng loáng, sạch sẽ, hương cà phê dìu dịu quyện lẫn mùi sữa lan toả khắp căn phòng. Chiếc rèm cửa mỏng, sọc xanh lam hờ hững đu đưa theo làn gió đêm, thi thoảng lại chạm vào chiếc chuông gió san hô treo trên cửa sổ, phát ra những tiếng ngân nga khe khẽ.
Điền Chính Quốc đang chống hai khuỷu tay nằm trên chiếc giường được trải ga màu xanh nhạt, đôi chân thon dài nõn nà khẽ đưa qua đưa lại, mái tóc xoăn màu cà phê được vén sang hai bên tai, thi thoảng một vài lọn tóc lại buông xuống, chạm vào gương mặt trái xoan khả ái của cậu, càng làm tăng vẻ bướng bỉnh đáng yêu. Cậu gập cuốn tiểu thuyết vẫn còn thơm mùi mực in lại rồi rút một cuốn khác từ chồng tiểu thuyết cao ngất, lông mi khẽ chớp chớp, đôi mắt trong veo vẫn còn vương chút xúc cảm từ cuốn tiểu thuyết ướt át dưới ánh đèn trở nên long lanh. Mở phần giới thiệu nội dung, cậu tỏ vẻ hơi chán nản.
"Lại là câu chuyện về chàng bạch tử hoàng mã và công chúa Lọ Lem. Nhân vật nam chính tuấn tú, giàu có, si tình, nhân vật nữ chính gia cảnh nghèo khó, dịu dàng, tốt bụng."
"Nếu không sao gọi là tiểu thuyết tình yêu chứ?"
Cậu bạn cùng phòng Phác Chí Mẫn đang ngồi dịch tài liệu lịch sử trước máy tính, vừa giơ tay xoa xoa cái trán nhức mỏi vừa trả lời.
Điền Chính Quốc uể oải lật giở từng trang tiểu thuyết: "Đúng thế, hiện thực đâu phải là cổ tích tình yêu, những cô nàng Lọ Lem dịu dàng, tốt bụng sẽ mãi mãi chẳng thể trở thành công chúa. những anh chàng giàu có sẽ không bao giờ là những người tốt để ta nương tựa suốt đời! Những người đàn ông hoàn hảo trong tiểu thuyết không hề tồn tại."
"Vậy mà cậu còn thích đọc tiểu thuyết tình yêu?"
Phác Chí Mẫn quay lại nhìn cậu, đôi mắt thông minh, lanh lợi, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt dịu dàng, mỹ miều để lại cho người đối diện ấn tượng rất dễ chịu.
"Tớ đang xem xét tiêu chuẩn chọn đàn ông của phụ nữ hiện nay." Điền Chính Quốc cười thầm: "Sẵn tiện thì cũng nâng cao tiêu chuẩn chọn "người đàn ông" của mình."
Đoạn nói xong, cậu lại lắc đầu đăm chiêu nhìn Phác Chí Mẫn, thở dài: "Haiz! Những người không thích đàn ông như cậu sẽ không hiểu được đâu."
"Tớ thấy thay vì nâng cao tiêu chuẩn chọn đàn ông thì hãy nâng cao năng lực chịu đựng của bản thân thì hơn." Phác Chí Mẫn chưa nói hết câu thì người thầy hướng dẫn yêu quý của y gọi tới. Y khóc dở mếu dở nhưng giọng vẫn rất lễ phép: "Đã dịch xong rồi ạ, em đang sửa lại, gửi cho thầy... Phòng làm việc? Ồ, được, bây giờ em sẽ mang tới cho thầy ngay."
Cúp điện thoại, y không dám chậm trễ thêm phút nào, lập tức sắp xếp lại tài liệu rồi lao ra khỏi phòng, trước khi đi mới nghĩ tới chủ đề chưa nói xong với Điền Chính Quốc, bèn vội vã buông một câu.
"Cậu cứ nhẩn nha nâng cao tiêu chuẩn chọn đàn ông của cậu đi, tớ tiếp tục đi nâng cao khả năng chịu đựng của mình đây."
"Cậu nhớ về sớm nhé, đừng để tớ lại một mình!"
"Tớ nỡ lòng nào chứ..."
Phác Chí Mẫn đi rồi, trong đêm tối tĩnh mịch, Điền Chính Quốc vô tình lại bước vào một câu chuyện tình yêu. Trong tiểu thuyết, hai nhân vật nam chính có một cuộc gặp gỡ lãng mạn, một cuộc tỏ tình lãng mạn, mỗi tình tiết đều vô cùng lãng mạn khiến cho cậu cảm xúc dâng trào, chỉ muốn lập tức có được người đàn ông này để yêu, yêu hận tình thù, sinh ly tử biệt thật bi thương biết bao. Ngay cả khi không đến mức sinh ly tử biệt, bãi bể nương dâu thì chỉ "bỏ trốn" cùng nhau cũng đủ lãng mạn rồi.
Cậu bạn cùng phòng Phác Chí Mẫn từng hỏi cậu: "Tại sao cậu lại theo đuổi giá trị tinh thần cao như vậy?"
Điền Chính Quốc trả lời: "Không yêu mãnh liệt, yêu hết mình dù phải chết thì làm sao xứng với bấy nhiêu cuốn tiểu thuyết tình yêu mà tớ đã đọc chứ!"
Phác Chí Mẫn im lặng.
Tình tiết của câu chuyện đang phát triển đến cao trào thì điện thoại của cậu đổ chuông, trên màn hình hiện lên chữ "Mama", người mà bao nhiêu ngày qua không thấy hỏi han gì cậu cả. Điện thoại vừa kết nối, cậu chưa kịp lên tiếng, đầu máy bên kia đã vang lên mệnh lệnh cương quyết của mẹ cậu.
"Quốc Quốc, tối thứ sáu mẹ sẽ bảo lái xe tới trường đón con!"
Cậu ôm lấy điện thoại, cảm thấy vô cùng bất an: "Không phải mẹ lại bắt con đi gặp cái tên Kim... Kim gì gì đó chứ?"
Nhắc đến cái tên Kim gì đó, cậu lập tức chênh mặt lên. Một tuần trước, cũng đúng lúc cậu đang đọc tiểu thuyết đến đoạn cao trào thì mẹ cậu gọi điện, nói là định giới thiệu cho cậu làm quen với một chàng trai tuấn tú, khôi ngô, tốt nghiệp MBA ở Harvard. Điều quan trọng nhất bố anh ta chính là Kim Đức Hải, cổ đông lớn của một công ty điện khí.
Kim Đức Hải là bạn thời đại học với Điền Hồng Chí, bố của Điền Chính Quốc. Hai người có mối thâm tình rất tốt, vừa vặn lối sống lại rất thoáng, Kim Đức Hải thật lòng quý mến Điền Chính Quốc, trong lúc nói chuyện phiếm bèn đưa con cái ra gán ghép, nói đùa một cách vô thưởng vô phạt rằng đây là "sự hợp tác của ông trời". Có điều, kể từ khi Điền Chính Quốc phản đối quyết liệt cái tư tưởng phong kiến cũ kĩ môn đăng hộ đối này, hai vợ chồng Điền Hồng Chí cũng không còn nhắc tới chuyện này nữa. Điền Chính Quốc vốn tưởng họ đã hiểu ra, ai ngờ là do con trai nhà người ta đã ra nước ngoài rồi. Giờ anh ta vừa về nước, họ lại bắt đầu nhắc đến chuyện xưa. Cậu định từ chối khéo.
"Con vẫn còn nhỏ, sao mẹ phải vội gả con đi như vậy chứ?"
Mẹ cậu phản bác không chút khách khí: "Con đã hai mươi ba tuổi rồi, sắp bước vào nhóm tuổi kết hôn muộn rồi đấy!"
"Chẳng phải còn hai tháng nữa mới tới sinh nhật con sao?"
Cứ như cậu thực sự sắp bước vào độ tuổi kết hôn muộn vậy. Điền Chính Quốc lau những giọt mồ hôi trên trán, giọng nũng nịu nài nỉ.
"Mẹ, dù gì con cũng là con trai ruột mẹ mà! Mẹ đâu thể tuỳ tiện tìm cho con một người đàn ông để gả cho xong chuyện được chứ!"
"Việc đại sự cả đời của con, mẹ đã bao giờ tuỳ tiện chưa hả? Thái Hanh chắc chắn là một người đàn ông tốt, mẹ chỉ thu xếp để các con gặp mặt một lần, mẹ đảm bảo gặp cậu ta rồi, chắc chắn con sẽ hài lòng!"
"Bọn con chẳng phải đã gặp nhau từ lâu rồi đó sao?" Điền Chính Quốc nhớ lại hình dáng mơ hồ còn đọng lại trong ký ức: "Anh ta quá thấp."
"Thấp? Con cho rằng cao bao nhiêu mới được gọi là cao hả?"
"Anh ta hình như còn chưa được một mét." Cậu ngẫm nghĩ rồi nói thêm: "Mà người toàn thịt là thịt!"
"Cái thằng nhóc này! Lúc đó Thái Hanh mới có bảy tuổi."
"Nền tảng thấp kém như vậy, dù có cải thiện cũng chẳng thể đẹp hơn được!"
"Con cứ gặp đi rồi biết, Thái Hanh không những khôi ngô, tuấn tú mà tính tình cũng rất tốt!"
Điền Chính Quốc lập tức giở lại phần giới thiệu nội dung cuốn tiểu thuyết, nhìn thấy phần giới thiệu về nhân vật nam công chính: tuấn tú, giàu có, dịu dàng, đa cảm, tốt nghiệp MBA ở Harvard, không dựa dẫm vào gia thế, tay trắng dựng nghiệp... cũng cảm thấy hơi động lòng, đang do dự xem có nên gặp mặt nhân vật nam công chính của tiểu thuyết tình yêu ngoài đời thực hay không thì đột nhiên cậu nhớ ra cái tên này hình như ngày trước Phác Chí Mẫn từng nhắc tới.
Sau đó, Phác Chí Mẫn quay trở về, cậu vội vã hỏi: "Tiểu Mẫn, có phải cậu từng nhắc tới cái tên Kim Thái Hanh không?"
"Đúng vậy."
Phác Chí Mẫn đặt đồ xuống, ngồi xuống trước máy tính để xem có tin nhắn nào không, chẳng vì lý do gì cả, đây chỉ là một thói quen của y.
"Anh ta là người thế nào?"
"Cậu cứ mua bất kỳ cuốn tạp chí lá cải nào hoặc lên SNS tìm là sẽ biết cả thôi!"
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip