10, Theo đuổi.
"Không có việc gì, tâm trạng không tốt, muốn nghe giọng của em thôi."
"Có ai nói với anh rằng, cách anh theo đuổi người khác đã quá lỗi thời không? Xin anh hãy học hành cho chuyên nghiệp đã rồi hãy theo đuổi tôi, để không làm lãng phí thời gian của mọi người."
Đầu máy bên kia chuyển sang giọng nam cao: "Em nói cái gì?"
"Tôi rất bận, đang viết báo cáo nghiên cứu, đợi sau khi anh có chút kinh nghiệm thì hãy liên hệ với tôi. Thế nhé." Cúp máy, Điền Chính Quốc tiếp tục viết báo cáo, đang mải mê viết, không ngờ trong đầu lại hiện lên nụ cười của V.
Nói thực, hắn càng nhìn càng thấy đẹp trai, tính cách, nhân phẩm cũng tốt hiếm có, nhưng cậu không hề muốn sống dưới cái bóng của một người con trai khác, càng không muốn hắn để sự nhớ nhung người khác biến thành sự vương vấn với cậu.
Điền Chính Quốc cứ tưởng V bị cậu từ chối thẳng thừng như vậy sẽ sốc và mất ngủ cả đêm, sau khi tự kiểm điểm sẽ tự biết lượng sức mình hơn. Ai ngờ sáng hôm sau, cậu vừa tỉnh dậy, còn chưa đánh răng, rửa mặt, Phác Chí Mẫn đã mệt mỏi đẩy cửa đi vào, chỉ ra cửa, nói: "Cô bảo tớ nói với cậu, dưới nhà có một anh chàng đẹp trai đi xe Porsche đợi cậu cả buổi sáng rồi đấy."
Điền Chính Quốc ngỡ ngàng nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới tám giờ, gã này bị làm sao thế không biết.
Phác Chí Mẫn nằm xuống giường, kéo chăn đắp, trở mình rồi ngồi dậy, lấy tay xoa xoa đôi mắt nhức mỏi. "Quốc Quốc, cậu bảo anh ta lần sau tới đừng khoa trương như thế này, cẩn thận không lại lên trang nhất SNS đấy, bị mấy kẻ không ăn được nho nói nho chua chửi bới, tớ lại phải đi van nài người ta xoá bài viết cho cậu."
"Lần sau anh ta còn dám tới nữa, tớ sẽ đánh gãy chân anh ta!"
Cậu vội vã đi đánh răng, rửa mặt, mặc bộ đồ thể thao, chạy như bay xuống lầu, vừa xuống đến nơi đã nhìn thấy không ít sinh viên đang chỉ trỏ về phía xe của hắn.
Cậu đang định giả vờ không biết chiếc xe này, lẩn đi thì V đột nhiên bước xuống xe, mỉm cười tỏ vẻ vô tội: "Xin chào. Quy định của ký túc xá bọn em sao mà kỳ quái vậy? Trước tám giờ không cho gặp."
"Ha ha!" Cậu giả vờ ngốc nghếch hỏi: "Thật trùng hợp! Anh đang đợi bạn à?"
"Đúng, đang đợi em."
"Chúng ta đâu có thân nhau?" Điền Chính Quốc cố tảng lờ những ánh mắt xung quanh khiến da đầu cậu tê dại, kể từ hồi đại học năm thứ nhất bố cậu lái xe tới trường đón cậu, bị người ta hiểu lầm là cậu được "bố nuôi" bao, cậu đã thấm thía cái đạo lý miệng lưỡi con người thật đáng sợ và luôn thận trọng trong từng hành vi, lời nói của mình. Không ngờ hình tượng mà cậu vất vả xây dựng đã bị gã này huỷ hoại hoàn toàn rồi.
"Tôi đến là muốn nói với em rằng," Giọng nói của V đủ để đánh thức Phác Chí Mẫn đang ngủ trên tầng chín dậy. "Điền Chính Quốc, tôi sẽ chứng minh cho em thấy, nhất định tôi sẽ cưa đổ em."
Nói xong, hắn ung dung quay người đi, mở cửa ngồi vào xe. Cái gì? Cậu có thể nuốt nổi cục tức này sao? Cậu xắn tay áo, tức giận đá mạnh vào chiếc Porsche của hắn, cửa sổ xe từ từ đóng lại, cậu gào lên: "Nếu anh cưa đổ được tôi, tôi sẽ mang họ của anh."
Hắn thò tay ra ngoài vẫy vẫy: "Tôi sẽ suy nghĩ" Nói xong, hắn nổ máy, chiếc xe lao vút đi.
-//-
Sau hôm đó, Điền Chính Quốc lòng đầy hiếu kỳ, chờ đợi V triển khai những đòn tấn công mãnh liệt, đồng thời chuẩn bị tâm lý đề phòng kiên cố nhất để chống cự. Không ngờ, cách thức theo đuổi của V còn chẳng đáng để nhắc tới so với những gì cậu nghĩ. Mỗi ngày một bó hoa được gửi tới tầng dưới của khu ký túc xá, bó hoa rất to, những thùng rác siêu lớn trên hành lang ký túc xá cũng không nhét vừa. Thi thoảng còn kèm theo một món quà nhỏ tinh tế, cậu cũng vứt luôn, khiến cho cô phụ trách quét dọn vệ sinh nhìn thấy cậu còn thấy vui hơn cả nhìn thấy con gái. Thi thoảng, hắn cũng gọi điện cho cậu vào lúc đêm khuya thanh vắng, những lời nói chuyện càng chẳng đâu vào đâu. Ví dụ như hiện giờ, hắn lại gọi tới, vừa mở miệng đã nói hắn vừa đọc xong cuốn tiểu thuyết, sau đó bắt đầu đếm những người đàn ông dưới ngòi bút của tác giả.
Điền Chính Quốc bất mãn hỏi: "Vậy anh bảo ai đáng mặt đàn ông?"
"Pushkin!"
"Vì một người phụ nữ mà quyết đấu đến chết với người khác, tôi chưa thấy ai ngu xuẩn hơn ông ta."
"Trước đây tôi cũng cảm thấy như vậy."
Trong điện thoại, giọng nói dịu dàng của hắn dậy sóng một cách khác thường: "Khi gặp em, tôi mới biết, quả thật con người việc gì cũng có thể làm được."
Cậu hơi nhếch miệng, ánh mắt long lanh như mỉm cười. Bất kể là yêu hay không, cậu vẫn cảm thấy cảm động, nhưng cậu vẫn giả vờ như không hề bận tâm, nói: "Mặc dù tôi rất thích quan điểm thẩm mỹ của anh nhưng tôi vẫn phải nói với anh rằng, anh đừng phí công vô ích nữa, tôi sẽ không bao giờ thích anh đâu."
Đầu máy bên kia vang lên tiếng cười khe khẽ: "Tôi nói thích em hồi nào chứ? Thực ra tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi, để giết thời gian ấy mà."
"Vậy lần sau anh phải trả phí đấy."
"Không sao, bao nhiêu tiền?"
"Theo giá thị trường, hai trăm tệ một giờ."
"Vậy tôi cúp máy trước đây, hôm khác nói chuyện tiếp."
Đầu máy bên kia chỉ còn tiếng "tút... tút", Điền Chính Quốc thẩn người nhìn chằm chằm chiếc di động, con người này cũng có chút thú vị đấy chứ.
Buổi tối hôm sau, V lại gọi tới, nói như thể hai người rất thân thiết vậy.
"Điền Chính Quốc, nhớ tôi rồi phải không?"
Cậu lạnh lùng trả lời: "Xin lỗi! Đề nghị anh giới thiệu về bản thân trước đã, tôi không nhớ anh là ai cả."
"Được thôi. Tôi là V, gia đình giàu có, vẫn chưa kết hôn, trẻ trung, tài giỏi, phong lưu, lãng mạn.."
"Dừng." Cậu không chịu nổi phải ngắt lời hắn, cũng may ban nãy cậu vẫn chưa ăn gì cả: "Anh đừng làm tôi thấy buồn nôn, được không hả?"
"Tôi có sao nói vậy."
"Xí! Tôi từng gặp những người hay khoác lác, nhưng chưa gặp ai khoác lác một cách ngông cuồng như anh."
"Em không tin? Ngày mai chúng ta gặp mặt, tôi sẽ để em kiểm chứng."
"Kiểm chứng?" Điền Chính Quốc nhếch miệng vẻ bất cần: "Hằng ngày, ngoài việc lái Porsche lượn lờ khắp nơi, nửa đêm rỗi việc gọi điện thoại làm phiền tôi ra, anh còn có việc gì khác để làm nữa sao? Theo tôi thấy, ngành viễn thông của nước ta phát triển mạnh như vậy chính là vì có những người đàn ông rỗi hơi như anh đang từng giờ từng phút đóng góp công sức đấy."
"Tôi rỗi việc?" Hắn dừng lại một chút, hỏi: "Ngày mai em có thời gian rảnh không?"
"Có việc gì?"
"Tôi sẽ cho em thấy tôi rỗi việc như thế nào"
"Tôi không có thời gian"
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip