19, Tiêu Tiêu.
Một dòng điện kỳ lạ chạy khắp người cậu, Điền Chính Quốc giật phắt tay lại, cầm tờ giấy ăn ở trên bàn lau đi lau lại: "Đừng có nói với tôi về logic toán học, anh đã tốt nghiệp tiểu học chưa hả?"
"Tiểu học? Lẽ nào em không nhận ra tôi đã tốt nghiệp MBA ở Harvard hay sao?"
"Harvard? Harvard sao lại cho ra những kẻ ngớ ngẩn như thế này chứ?"
"Nếu như tôi ngớ ngẩn, vậy bữa hôm nay em trả tiền đi. Đi thôi." V nhét tờ biên lai vào tay Điền Chính Quốc không chút khách khí.
Đợi Điền Chính Quốc thanh toán xong, V kéo cậu đi ra cửa. Cậu hỏi: "Đi đâu đây?"
"Nơi người đẹp thích nhất, shopping?"
"Không phải anh định mua cho tôi mấy thứ đồ trang sức tầm thường đó chứ hả?"
"Em không thích đồ trang sức?" Hắn hơi ngạc nhiên.
Cũng không trách hắn được, hiện giờ rất nhiều người đẹp, trong đó có không ít minh tinh, chỉ cần được tặng trang sức, xe sang, nhà đẹp là lập tức có thể theo bạn lên giường, ngay đến tình cảm cũng chẳng cần phải nuôi dưỡng. Chính vì thế mới nhào nặn nên những gã đào hoa công tử luôn tự cho mình là đúng như cái gã Kim Thái Hanh đó.
Nghĩ tới tên ngốc đó, Điền Chính Quốc lại cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cậu phẫn nộ nói: "Tôi đã bảo anh phải học hành tử tế đã rồi hãy theo đuổi tôi, anh học cái gì không học, lại học cái thủ đoạn tầm thường của loại hoa hoa công tử như Kim Thái Hanh."
"Có ai lại nói về chồng sắp cưới của mình như em không?"
"Nói thế thì đã sao chứ, đằng nào anh ta cũng không nghe thấy."
"Ồ, cũng phải." Hắn gật đầu lia lịa: "Vậy em muốn đi đâu?"
Điền Chính Quốc ngẫm nghĩ, thực sự không có nơi nào hay để đi cả, bèn nói: "Tuỳ anh, đừng tới những nơi quá dung tục là được, tìm chỗ nào đó đặc sắc một chút."
Đợi xe dừng lại, Điền Chính Quốc thực sự có cảm giác muốn đập đầu vào tường, sao hắn lại đưa cậu tới bệnh viện chứ? Có ai hẹn hò mà lại tới bệnh viện không?
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khắp hành lang, Điền Chính Quốc đi sát phía sau V, miệng không ngừng trách móc hắn sao không nói sớm, khiến cậu không kịp chuẩn bị chút đồ bồi dưỡng, đành phải mua ít hoa quả ở ngoài cổng bệnh viện, xem ra có vẻ không được thành ý cho lắm.
Đột nhiên bước chân của V chậm lại, Điền Chính Quốc nhìn theo ánh mắt có vẻ ngỡ ngàng của hắn, ở phía xa một ông lão đang đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, nhìn vào trong phòng qua cửa kính. Ở ông toát lên vẻ già dặn, từng trải nhưng không hề già nua. Ngay cả khi đứng cách ông ba mét, cậu vẫn có thể cảm nhận rõ sự độc đoán khiến người ta nể sợ ở con người này.
Bên cạnh ông còn có một chàng trai xinh đẹp, Điền Chính Quốc đã gặp rất nhiều chàng trai đẹp nhưng những người để lại ấn tượng trong cậu thì thực sự không nhiều, Lâm Cảnh Diệu chính là một trong số đó. Nhìn thấy người tình trong mơ của người đó ở đây, Điền Chính Quốc ngoái lại nhìn một cách vô thức, bước chân của V đã quay về tốc độ ban đầu, ánh mắt cũng trở nên trầm tĩnh như hồ nước sâu.
Ông lão vẫn chưa nhìn thấy bọn họ, quay sang nói với Lâm Cảnh Diệu: "Diệu Diệu, Lâm Kiến Nghiệp không biết trân trọng, sau này ông sẽ tìm một người đàn ông tốt hơn cho cháu."
"Không cần đâu ông." Lâm Cảnh Diệu khoác tay ông lão, nói khẽ: "Cháu chỉ muốn ở bên cạnh ông để chăm sóc cho ông."
"Cháu ấy à..." Ông lão ho vài tiếng, thở dài nói: "Đến bao giờ mới biết lo cho tương lai của mình đây?"
Lâm Cảnh Diệu buồn bã lắc đầu: "Ông, chúng ta phải về rồi."
"Ừ."
Lâm Cảnh Diệu khoác tay ông lão đi theo một hướng khác, nắng chiều khiến bóng dáng họ trở nên mờ nhạt nhưng Điền Chính Quốc vẫn kịp nhận ra cậu ta ngoái lại liếc nhìn. V cũng nhìn theo bóng dáng của Điền Chính Quốc, chỉ nhìn mà thôi.
"Tại sao không đuổi theo?" Điền Chính Quốc kéo tay áo V, hạ thấp giọng nói: "Giờ là lúc cậu ấy mềm yếu nhất, không chừng anh vẫn còn cơ hội, anh đừng bỏ lỡ cơ hội tốt này."
Điền Chính Quốc thấy V thẫn thờ nhìn mình, nhíu mày, cậu cứ tưởng hắn không hiểu ý, bèn khẽ nói thêm: "Anh không hiểu đâu. Những người mỏng manh rất dễ xúc động, anh ở bên cạnh cậu ấy lúc cậu ấy yếu đuối, nhất định sẽ khiến cậu ấy động lòng."
"Cậu ấy sẽ không như vậy đâu."
"Tại sao?"
"Được rồi, chúng ta vào trong thôi."
Bước vào phòng bệnh, Điền Chính Quốc suýt chút nữa không nhận ra Lâm Kiến Nghiêpj, một thời gian không gặp, anh đã gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, hai mắt trũng sâu, không còn vẻ khôi ngô, cương nghị, nhưng ánh mắt thì đầy thần thái, đang chăm chú nhìn bé gái ngồi ăn chuối trên sofa, ánh mắt vô cùng hạnh phúc. Cô bé đúng là rất đáng yêu, mái tóc xoăn như búp bê, hàng mi dài cong vút chớp chớp. Đôi mắt to tròn ngây thơ nổi bật trên gương mặt trái xoan nõn nà khiến người ta nhìn chỉ muốn cắn yêu một cái.
Cô bé quay đầu lại nhìn anh, trèo xuống khỏi sofa, đưa quả chuối lại gần miệng anh, cười nói: "Bố, bố có muốn ăn không?"
Anh lắc đầu, mỉm cười yếu ớt: "Tiêu Tiêu, bố hiện giờ không được ăn, con cứ để phần cho bố."
"Vâng." Cô bé ngoan ngoãn đặt quả chuối đã ăn một nửa xuống mặt bàn ở cạnh Lâm Kiến Nghiệp, còn liếc nhìn đầy luyến tiếc.
Người vợ xinh đẹp lườm anh một cái: "Có ai bắt nạt con như anh không hả? "
"Trông rất ngon. Con gái anh lần đầu tiên cho anh."
"Vậy em sẽ để phần cho anh đấy." Vợ anh cúi xuống lấy tăm bông chấm nước, nhẹ nhàng chấm vào đôi môi khô khốc, nứt nẻ của Lâm Kiến Nghiệp, thật nhẹ, thật dịu dàng. Lâm Kiến Nghiệp quay sang, cầm lấy tay cô, đặt lên môi hôn. Trong ánh mắt ngập tràn sự si mê đắm đuối.
Có lẽ lãng mạn thực sự không nhất thiết phải có trăng có hoa.
V vô cùng bất lịch sự cắt ngang giây phút lãng mạn của hai người, hắn gõ cửa, kéo Điền Chính Quốc đi vào: "Lâm Kiến Nghiệp, không sao thì đừng có nằm trên giường giả chết nữa, mau dậy xây tiếp nhà cho tôi đi."
"Ồ. Kim..." Vợ Lâm Kiến Nghiệp đang định nói thì anh đã kịp thời ngắt lời: " V, khởi công chưa?"
"Mọi việc đều xử lý xong cả rồi, ngày mai có thể tiếp tục thi công."
Vợ Lâm Kiến Nghiệp vẫy tay gọi con gái lại. Cô bé lập tức chạy tới, lễ phép chào Điền Chính Quốc: "Chào anh!"
Lời chào khiến cậu như nở từng khúc ruột. Điền Chính Quốc cúi xuống bế cô bé lên, hôn liên tục lên gương mặt nhỏ xinh đó: "Con gái chị đáng yêu quá!"
Ai cũng thích nhất là được các bé gọi là anh, là chị, điều đó chứng tỏ Điền Chính Quốc vẫn còn trẻ, vậy mà có người lại không biết thời thế, cứ nhất quyết đòi cải chính.
V nói: "Tiêu Tiêu, phải gọi là chú, biết chưa hả?"
"Chào chú!" Tiêu Tiêu cầm lấy tay cậu, vui vẻ chỉ về phía Lâm Kiến Nghiệp đang nằm trên giường, ngọt ngào nói: "Chú ơi, đó là bố cháu."
Đứa trẻ mới ngoan làm sao. Tại sao bầu không khí trong phòng bệnh bỗng chốc lại trở nên xúc động đến vậy? Đặc biệt là Lâm Kiến Nghiệp, biểu cảm của anh bỗng trở nên rất đăm chiêu.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip