41, Yêu.


Ngọc Hoàng Đại Đế, Phật tổ Như Lai. Không ...Nguyệt Hạ Lão nhân, đầu óc người có phải có vấn đề gì không?

Điền Chính Quốc đang định bỏ đi thì bị Kim Thái Hanh ôm chặt vào lòng. "Em yêu, ý trời sao cứ bắt chúng ta tình cờ gặp nhau hết lần này tới lần khác vậy?"

Vứt cái ý trời của hắn đi! Nếu đúng là ý trời thật thì cậu sẽ đập đầu mà chết. Điền Chính Quốc giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay của hắn, một lúc lâu mới thốt nên lời: "Chúng ta đâu có thân nhau, xin anh hãy giữ khoảng cách."

"Chỉ riêng việc tôi bay suốt đêm tới Nhật Bản cho kịp đón chuyến bay của em thôi thì em nói câu này thật chẳng có lương tâm gì cả."

"Anh đi máy bay?" Cậu nghi ngờ nhìn hắn. "Đi máy bay sao có thể nhanh đến thế?"

"Từ lúc quen em, tôi đã phát hiện ra trên thế giới này không có gì không thể xảy ra, bao gồm cả việc Kim Thái Hanh bị một người đẹp bỏ rơi hai lần."

"Với loại đàn ông như anh, cho tôi cơ hội, tôi có thể bỏ cả trăm lần."

"Được. Tôi cho em cơ hội."

"Cái gì?"

Điền Chính Quốc vừa nói gì vậy? hình như không cẩn thận lại rơi vào bẫy của hắn rồi. Cậu... cậu nuốt lời có được không?

"Cơ hội tốt như vậy anh hãy dành cho người khác đi."

"Em chắc chắn?"

Nhìn thấy gương mặt gầy rộc hẳn đi của Kim Thái Hanh, cậu quyết định không nói nhiều với hắn nữa, cứ thảo luận thế này chắc chắn chẳng được lợi gì cả. Chạy nhanh ra lối cửa ra, lòng Điền Chính Quốc đầy oán hận, chỉ muốn trút lên người cậu bạn đã bán rẻ mình.

Nhưng cậu vẫn chưa nói gì, Phác Chí Mẫn đã nhìn cậu với vẻ mặt vô tội, nói: "Tớ chỉ vô tình nói rằng cậu muốn tới đây nghỉ mà thôi." Nói ra câu này, trách nhiệm đã được giũ sạch sành sanh.

"Phác Chí Mẫn!"

Kẻ tội đồ cười toe toét. "Cậu không cần cảm ơn tớ đâu."

Điền Chính Quốc cảm thấy vô cùng ấm ức, đúng là nỗi khổ không nói nên lời. Tức nhất chính là Kim Thái Hanh vẫn đứng phía sau ôm lấy cậu, bổ sung một câu: "Phải rồi, em không cần cảm ơn cậu ấy đâu, tôi đã cảm ơn anh dâu tương lai của tôi rồi."

Cậu vốn dĩ định đi trốn mấy bài giáo huấn nghe phát chán của mẹ, tới Nhật Bản bình tâm lại, nhân thể kể cho Phác Chí Mẫn nghe những việc mình đã trải qua, hỏi ý kiến của cậu ấy. Giờ đây chỉ một tiếng gọi anh dâu, cậu chẳng cần phải hỏi ý kiến gì nữa. Điền Chính Quốc xét thấy tại Nhật Bản không người thân thích, ngoài Phác Chí Mẫn hình như cũng không có lựa chọn nào khác cho nên mới miễn cưỡng chịu đựng sự tha thiết của Kim Thái Hanh.

Khi thu dọn đồ đạc trong khách sạn, Phác Chí Mẫn và Mẫn Doãn Kì nói ra ngoài đặt chỗ ăn tối, lại để cái tên rắc rối Kim Thái Hanh đó một mình trong phòng cậu.

Cậu ngồi trên sofa, tỏ thái độ rất nghiêm nghị: "Anh Kim, nếu tôi nhớ không nhầm, mấy ngày trước chúng ta chia tay rồi."

"Pháp luật quy định ly hôn cũng có thể tái hôn."

"Anh!"

Kim Thái Hanh từ từ tiến sát lại, đặt một tay lên tay vịn sofa, tay kia đặt trên gối dựa, đang định vây hãm cậu trong không gian chật hẹp. Cảm giác bị chèn ép này khiến cậu hơi hoảng loạn, hoàn toàn vứt bỏ ý định nói chuyện nghiêm túc với hắn.

Điền Chính Quốc cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Xin anh hãy tránh xa tôi một chút!"

"Quốc Quốc, tại sao em càng bỏ tôi, tôi lại càng muốn có em hơn? Tôi tin rằng một ngày nào đó, tôi sẽ khiến em chủ động ôm lấy tôi, nói với tôi rằng em yêu tôi."

Những lời này thốt lên từ miệng của những người đàn ông thì chắc chắn sẽ khiến tinh thần người ta rối loạn, còn thốt ra từ miệng của người đàn ông như Kim Thái Hanh lại toát lên vẻ xấu xa, ngạo mạn và thực sự khiến trái tin cậu phải rung lên.

"Còn về chiếc nhẫn đính hôn, em không hài lòng, tôi đã chọn chiếc khác cho em!" Hắn chân thành quỳ xuốn trước mặt cậu, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu ánh kim rồi mở ra. "Chúng ta kết hôn nhé?"

Điền Chính Quốc thẫn thờ một lúc mới bình tĩnh trở lại, lạnh lùng đáp một câu: "Việc này... đợi kiếp sau hãy nói nhé."

Mặt hắn méo xệch tới mức cậu cũng không thể hình dung nổi. Nhưng biểu hiện đó khá thú vị khiến cậu mỗi khi nhớ tới đều thấy buồn cười.

Điền Chính Quốc lén liếc mặt nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay hắn. Chiếc nhẫn đính hôn lần trước đã to tới mức hơi tầm thường rồi, chiếc này trông còn tầm thường hơn. Con người này cái gì cũng tốt, chỉ có con mắt thẩm mỹ là tầm thường không chịu nổi, à, ngoại trừ cậu ra.

-//-

Ăn tối xong, không biết ai đã đưa ra đề nghị tới quán bar của khách sạn uống vài lý, đúng là không có tính xây dựng. Điền Chính Quốc phản đối nhưng đã bị từ chối thẳng thừng. Tửu lượng của Phác Chí Mẫn thì chẳng có gì đáng nói, Mẫn Doãn Kì và Kim Thái Hanh đều là những người đàn ông thường xuyên phải đi uống rượu tiếp khách. Điền Chính Quốc thì thê thảm, vốn dĩ không uống được rượu, lại thêm đang lúc tâm trạng không tốt, chưa uống được mấy mà đầu óc đã quay cuồng.

Nhớ tới cái đêm mưa gió đó, nhớ tới việc Kim Thái Hanh dịu dàng lau nước mắt cho Lâm Cảnh Diệu, còn ôm cậu ta lên lầu, Điền Chính Quốc uống một hơi hết sạch cốc rượu, ngọn lửa cay đắng vào tim, cậu lại nhớ tới những lời xúc động của Kim Thái Hanh, nhớ tới vẻ mặt của hắn khi nhìn chiếc nhẫn đính hôn. Điền Chính Quốc cầm cốc rượu lên, dùng rượu để sưởi ấm con tim giá lạnh.

Cậu định uống tiếp thì Kim Thái Hanh nắm chặt tay cậu, nhấc cốc rượu ra khỏi tay cậu. "Uống như vậy hại người lắm, em ăn chút gì trước đã."

Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn Kim Thái Hanh. Mới có mấy ngày không gặp, hắn tiều tụy đi nhiều, dưới ánh đèn mờ tối, trông hắn thật mệt mỏi và trầm tư. Càng nhìn gương mặt của hắn, nhất thời ý chí không kiên định, không kiềm chế nổi, kéo cổ áo hắn, hỏi một câu ngốc nghếch: "V, người anh yêu rốt cuộc là ai?"

"Em!" Kim Thái Hanh không còn vẻ bất cần đời thường ngày nữa, áp sát mặt cậu, nói :"Tôi yêu em."

"Vậy Lâm Cảnh Diệu thì sao?"

"Nếu người tôi yêu là cậu ấy thì tại sao tôi phải hạ mình cầu xin em?"

Nói có lý lắm, nếu hắn và Lâm Cảnh Diệu có gì đó, hắn đã đòi chia tay cậu từ lâu rồi, sao còn phải cố gắng giành lại trái tim cậu chứ?

Kim Thái Hanh lại nói: "Tôi không phải là loại đàn ông nhu nhược, nếu tôi thực sự muốn ở bên cạnh Lâm Cảnh Diệu, nhất định tôi sẽ nói rõ với em, không để em càng ngày càng lún sâu vào mối tình này."

"Em xin lỗi!" Cậu vuốt ve gương mặt hắn, nói: "Là do em quá nông nổi, không tin tưởng anh."

Kim Thái Hanh cầm bàn tay cậu, đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn, nói: "Hôm đó tôi cũng có phần kích động. Sau khi trở về, tôi binh tĩnh suy nghĩ, thấy rằng em tức giận là đúng. Nếu đổi lại là tôi, tôi nhìn thấy một người đàn ông ôm em đi lên lầu, hai tiếng sau vẫn không thấy xuống, không biết chừng tôi còn đánh gãy chân hắn ta ấy chứ."

"Thật vậy sao?"

"Thực ra tôi nên vui mới phải, em càng tức giận chứng tỏ em có để tâm tới tôi."

"Không hổ là cao thủ tình trường, có trình độ."

"Quá khen, cục cưng."

Điền Chính Quốc bật cười, thời gian vừa qua đây là lần đầu tiên cậu bật cười, hơn nữa càng cười càng sung sướng, cuối cùng gục vào lòng hắn. "Có điều, nếu anh còn dám có chuyện dây dưa mờ ám với người khác thì hãy xem em xử anh như thế nào."

"Lần này bị em hành hạ tới mức mấy đêm không ngủ, tôi làm sao còn dám có chuyện dây dưa mờ ám với người khác nữa chứ?"

.
.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip