43, Hạnh phúc viên mãn.


Điền Chính Quốc cười khép mắt lại, mặc kệ tay hắn trút bỏ quần áo trên người cậu như người ta bóc kén lấy tơ. Cậu chỉ cảm thấy người nhẹ bẫng, thì ra hắn đang bế cậu. Điền Chính Quốc tò mò mở mắt, mới thấy hắn đang ôm cậu vào trong phòng tắm.

Trong bồn tắm rộng rãi, xa hoa, hơi nước đang bốc lên nghi ngút, những cánh hoa hồng đỏ thắm dập dờn theo sóng nước, phiêu dạt tới chốn bồng lai phong cảnh hữu tình. Hơi nước bay lên trước mắt cậu, mà nhiệt độ càng lúc càng cao, giống như trong phòng xông hơi, khiến người ta phải thở hổn hển.

Kim Thái Hanh kiểm tra nhiệt độ nước rồi đặt cậu vào trong bồn tắm.

"A..." Hơi nóng đã cuốn trôi mọi giác quan của cậu, trong huyệt mạch chỉ còn duy nhất một cảm giác là nóng.

Hắn cũng bước vào bồn tắm ngay sau đó, ôm lấy cậu hôn thật sâu, cùng chìm trong bồn tắm. Thế giới biến thành một đại dương mênh mang, nụ hôn mãnh liệt dâng trao, chiếc sơ mi màu đen của hắn như đang nhảy múa dưới những cánh hoa hồng. Điền Chính Quốc trước kia cảm thấy "Lưu luyến đến chết" là cách nói quá khoa trương, trải nghiệm nụ hôn có mùi vị thương vong này, cậu mới nhận ra không có từ nào gần gũi hơn từ này nữa. Chính lúc cậu bị hôn tới mức thiếu dưỡng khí và sắp ngất đi đó, hắn kéo cậu lên khỏi mặt nước, cho cậu cơ hội hít thở.

"Trời." Điền Chính Quốc bám vào thành bồn tắm, há miệng thở gấp, gạt những giọt nước bám trên mặt. "Em nhận ra ở bên cạnh anh, sức sống của phổi rất quan trọng."

Kim Thái Hanh phì cười, ngón tay lần theo những sợ tóc dính nước của cậu di chuyển xuống dưới, cậu xấu hổ quay mặt đi, không dám nhìn hắn nữa. Hơi nóng lại dâng lên, phả vào gương mặt Điền Chính Quốc, những giọt nước động trên trán cậu.

"Quốc Quốc." Hắn nghiêng người sát người cậu, giọng nói tha thiết, ánh mắt mơ màng. "Em đẹp quá."

Người Điền Chính Quốc mềm nhũn, suýt chút nữa tụt xuống nước, cũng may tay hắn đỡ lấy eo cậu. Lại một nụ hôn thật dài nữa, môi Kim Thái Hanh rất mềm mại, lưỡi hắn rất uyển chuyển, đầy hoang dại, nam tính nhưng không hề khiến cậu cảm thấy lỗ mãng. Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, cơ thể ở trong nước mất trọng lực, víu vào người hắn, mặc kệ cho môi hắn trên chọc cơ thể cậu, khơi dậy cảm giác thiếu vắng của cơ thể cậu, chờ đợi được hắn bù đắp.

"V..." Đến khi cậu mở hai mắt, khát khao nhìn hắn như nài nỉ, cậu mới ngạc nhiên phát hiện hắn đã cởi quần áo từ lúc nào rồi.

Điền Chính Quốc choáng váng. Cao thủ, thật không hổ danh là cao thủ, ngay đến trút bỏ y phục cũng đầy kỹ thuật.

Dòng hơi nóng cuồn cuộn ào vào cơ thể cậu, giao hòa với dòng hơi nóng chảy ra từ bụng dưới của cậu, đó là một cảm giác khoái lạc khó diễn tả bằng lời, cậu cắn chặt môi dưới, dựa vào thành bồn tắm trắng toát, những tiếng rên khe khẽ lọt qua kẽ răng.

Kim Thái Hanh ôm chặt lấy bờ vai cậu khiến cơ thể cậu không còn dựa vào thành bồn tắm cứng nhắc đó nữa. Cậu ngoảnh mặt đi, thả lỏng đôi môi đang mím chặt. Không biết là do nước quá hư vô hay cơ thể cậu quá trống rỗng, cảm giác hẫng hụt không nơi dựa dẫm lan tỏa khắp cơ thể, thúc giục khát khao được người tới bù đắp. Làn da hắn còn nóng bỏng hơn cả nước, khi cậu cảm thấy khắp người tê dại, hắn mới chậm rãi đưa vào.

"Ư..ư..." Khi cảm giác hẫng hụt được lấp đầy, đầu óc cậu lại trở nên trống rỗng.

"Anh yêu em." Trong giọng nói của Kim Thái Hanh đầy cảm giác hưng phấn không kiềm chế nổi, cũng như phần cơ thể cứng như sắt đó của hắn.

Nhưng mọi khoái cảm lập tức bị cuốn trôi, thay vào đó là cảm giác đau đớn, cậu khẽ kêu lên một tiếng, nắm chặt thành bồn tắm. Dường như nhận ra sự đau đớn của cậu, Kim Thái Hanh từ từ đi ra, một dòng nước ấm vội vã ào vào cơ thể cậu, giúp cậu xoa dịu mọi cảm giác đau đớn mang theo một chút máu hồng. Những giọt mồ hôi rịn ra ngoài da, từ trán chảy xuống, những tiếng kêu khe khẽ lan khắp phòng tắm. Cậu mở to hai mắt nhìn hắn. Qua làn hơi nước, ánh mắt anh mơ màng đầy ấm áp, yêu thương. Khi mọi thứ xung quanh, ngay cả cảm quan, cũng trở nên hư ảo, tình yêu của Kim Thái Hanh lại trở nên chân thực biết bao. Điền Chính Quốc đột nhiên hiểu ra, thực ra tình yêu của hắn luôn rất chân thực, chỉ có điều cậu không muốn tin mà thôi. Không tin những bó hoa hồng của hắn, không tin những lời tỏ tình của hắn, không tin chiếc nhẫn kim cương mà hắn đeo lên tay cậu, cũng không tin những thay đổi của hắn hết lần này tới lần khác.

Nhưng bây giờ thì cậu đã tin rồi.

"V..." Điền Chính Quốc co người lại, niềm khao khát mãnh liệt khiến cậu hổn hển gọi tên hắn, cậu vặn người, ham muốn cháy bỏng không kiềm chế được đã lấn át hoàn toàn lý trí của cậu: "V, xin anh..."

Theo tiếng gọi và lời khẩn cầu của Điền Chính Quốc, hắn đưa vào mạnh hơn. Cảm giác đau đớn mãnh liệt kèm theo khoái cảm tới cao trào, là lên thiên đường hay đang xuống địa ngục, cậu đã không còn phân biệt được nữa.

Theo những động tác nhịp nhàng của Kim Thái Hanh, thế giới hỗn mang chỉ còn lại tiếng nước ì oạp và tiếng rên rỉ quên mọi thế sự của họ. Điền Chính Quốc ôm lấy hắn, cảm giác đau đớn và khoái cảm mãnh liệt đã lặng lẽ khắc sâu cảm giác hạnh phúc trong ký ức của cậu. Chẳng bao lâu sau đau đớn biến mất, cơ thể bồng bềnh trong nước, hoàn hảo như thực như không. Kim Thái Hanh lại ôm cậu vào phòng ngủ, đặt cậu lên trên chiếc chăn bông êm ái. Lần này, hắn không còn dịu dàng được nữa. Tiếng rên của cậu càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng quyến rũ, hắn hoàn toàn mất hết lý trí, hắn nhìn cậu với ánh mắt muốn chiếm hữu của một ác quỷ, hôn ngấu nghiến, bày tay vuốt ve mạnh mẽ như nhào nặn, cho tới phút cuối cùng, hắn nắm chặt tay cậu, khẽ kêu lên một tiếng, một dòng nóng hổi ấm áp tràn vào cơ thể Điền Chính Quốc.

"V, em yêu anh." Điền Chính Quốc dịu dàng ôm lấy hắn, để hắn nằm lên cơ thể mình thở hổn hển. Trong lúc bên nhau, trời đất quay cuồng, trăng như khuyết, tình đang cháy.

Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc tỉnh dậy trong một vòng tay ấm áp, cậu chớp chớp mắt, nụ cười quen thuộc đó dần hiện lên rõ ràng trước mắt cậu.

"Chào em." Giọng nói của Kim Thái Hanh vẫn ngọt ngào đến vậy.

Cậu ôm lấy người, giấu khuôn mặt nóng bừng vào trong chăn không dám ngẩng lên.

"Em còn đau không?"

Điền Chính Quốc cựa người, cảm thấy hơi mỏi. Cậu xấu hổ lắc đầu. Người mặc dù hơi đau nhưng trong lòng cậu đang tràn ngập hạnh phúc.

Không ngờ hắn lật người đè lên người cậu, nhếch miệng đầy xấu xa. "Vậy thêm một lần nữa nhé?"

Sau cái đêm cảm xúc mãnh liệt này, Kim Thái Hanh đã mê đắm cái cảm giác đủ đầy bởi sự hài hòa của tình yêu và dục vọng, càng say đắm cái vuốt vẻ dịu dàng của cậu sau khi tất cả kết thúc.

-//-

Điền Chính Quốc bước thấp bước cao đi trên bãi biển, mắt cậu bị một chiếc khăn đen bịt kín, chỉ thấy một màu đen sì.

"Anh muốn cho em xem gì vậy?" Cậu hỏi.

Kim Thái Hanh cuối cùng cũng tháo chiếc khăn đen che mắt cậu, cậu mở to mắt, vẫn chưa quen với quanh cảnh xung quanh, bỗng có một ngôi sao băng vút qua bầu trời, sau đó bùng nổ, những ánh sao lấp lánh rơi xuống, sáng bừng cả một khoảng trời.

"Đẹp quá!"

Ngay sau đó, lại một loạt chùm sáng từ mặt biển bay vút lên, tạo thành hình một trái tim trên nền trời, hòa quyện với gió mây. Trời sao như mờ đi, chỉ còn pháo hoa rực rỡ. Trên mặt biển yên tĩnh, những tia sáng màu tím bồng bềnh trên mặt nước. Giây phút này sự rực rỡ là vĩnh hằng. Khi pháo hoa cháy hết, mây khói trên trời cũng tan.

Kim Thái Hanh bỏ súng bắn pháo hoa xuống, một đường lửa chạy dài, chiếu sáng căn biệt thự kiểu Châu Âu xinh đẹp phía trước mặt.

"Đây là?"

"Đây là ngôi nhà anh xây cho em, ngôi nhà của chúng ta."

Cậu cảm động vô cùng, khi nhìn sang Kim Thái Hanh, hắn đang quỳ xuống, trong lòng bàn tay có một chiếc nhẫn kim cương. "Đồng ý lấy anh nhé?"

Lời cầu hôn đẹp như vậy, Điền Chính Quốc không tìm được lý do nào để từ chối. Nhưng cậu vẫn không muốn để hắn dễ dàng đạt được mục đích, cố tình ngẩng cao đầu, giả vờ trầm tư nói: "Em muốn suy nghĩ thêm đã."

"Tại sao chứ?"

Kim Thái Hanh kích động đứng dậy, nét mặt vô cùng thất vọng. "Quốc Quốc, rốt cuộc em muốn anh phải làm sao đây?"

"Hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, đương nhiên em phải nghĩ thật kĩ rồi. Ngộ nhỡ em lấy anh, anh đối với em không tốt thì làm thế nào?"

"Anh có thể thề với trời đất, cả đời này anh sẽ không phụ lòng em."

"Trừ phi anh có thể yêu em giống như Lâm Kiến Nghiệp yêu vợ anh ấy."

Kim Thái Hanh nghiến chặt răng, bất mãn nói: "Tại sao anh phải học theo anh ta chứ, anh còn tốt hơn anh ta nhiều."

"Vậy thì thôi."

Điền Chính Quốc giả vờ tức giận quay người đi, Kim Thái Hanh đột nhiên ôm chặt cậu từ phía sau. "Anh hứa. Anh cũng sẽ giống anh ta, bất kể xảy ra chuyện gì, trong lòng anh chỉ có duy nhất một người, con người anh chỉ thuộc về một người."

Điền Chính Quốc cười còn rạng rỡ hơn cả pháo hoa. "Em yêu anh."

Trên bầu trời đêm, một bông hoa bách hợp màu vàng kim vừa được phóng lên, rực rỡ vô cùng. Trên bãi biển, bóng hai người ôm nhau trải dài dưới ánh trăng.

- END -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip