6, Hai đường thẳng.
"Tiểu Mẫn nói với tôi."
"Ồ, Tiểu Mẫn." V nhắc đi nhắc lại cái tên này một cách hào hứng, sau đó không nói thêm gì nữa. Trong xe im lặng một lúc, V chỉnh lại tư thế rồi quay đầu lại nhìn Lâm Kiến Nghiệp đang ngồi phía sau: "Kiến Nghiệp, tôi giúp anh trả nợ trước nhé?"
"Nếu như vì áy náy chuyện cổ phiếu thì không cần đâu."
"Anh biết rồi à?"
"Tôi mua cổ phiếu bao giờ cũng thận trọng, chắc cậu cũng biết tại sao. Lý Chí Hoằng nói, anh ta chỉ nói với cậu chuyện tôi mua cổ phiếu, không nói với ai khác."
Những lời trò chuyện của họ khiến Điền Chính Quốc cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào người mà Lâm Cảnh Diệu nói tới chính là Lâm Kiến Nghiệp, điều đó cũng có nghĩa người V thua chính là Lâm Kiến Nghiệp, người bạn tốt nhất của hắn. Trong đầu cậu lập tức hiện lên những lời mắng chửi trong tiểu thuyết tình yêu, bất giác cảm thấy thương hại cho V và càng tò mò về anh chàng Lâm Kiến Nghiệp kia.
Điền Chính Quốc nhìn qua gương chiếu hậu. Lâm Kiến Nghiệp đang đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ khiến cậu có thể nhìn nghiêng gương mặt góc cạnh của anh, không có một chút biểu hiện của thái độ trách móc. Còn tay của anh thì đang nắm chặt tay vợ.
V nói: "Xin lỗi!"
Lâm Kiến Nghiệp nheo mắt tỏ vẻ không bận tâm: "Không cần. Ông ấy muốn tôi mất tất cả, có vô số cách để nuốt chửng công ty của tôi."
"Tôi có thể làm gì giúp anh không?"
Lâm Kiến Nghiệp nhìn cảnh vật vun vút lướt qua ngoài cửa sổ, trầm tư hồi lâu: "Hiện giờ cổ phiếu đó đã rơi xuống mức thấp nhất từ trước tới nay rồi, cậu không có hứng thú nhân cơ hội này để mua lại công ty đó sao? Tôi nghe nói công ty đó thua lỗ, mấy hôm trước giá cổ phiếu có tăng nhưng đó là do có người thao túng. Cho nên cho nó niêm yết cửa sau là sự lựa chọn tốt nhất."
"Ý của anh là?"
"Đây là một vụ đầu tư ổn định, cậu có hứng thú không?"
V không trả lời. Lại một khoảng im lặng dài lê thê nữa, Lâm Kiến Nghiệp nhận ra vợ đang ngủ trong lòng mình, bèn cởi áo vest đắp lên người cô, đồng thời lấy người che nắng nóng nực cho cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, ánh mắt ngập tràn yêu thương. Nét cương nghị của anh vào giờ phút này đã được thay thế bởi sự dịu dàng.
Gương mặt V trở nên cứng đờ, môi run run mấy lần mới nói: "Lâm Kiến Nghiệp, tôi có một câu muốn hỏi anh."
"Chuyện gì vậy?"
"Anh nghĩ... thế nào là yêu?"
"Chính là muốn đứng trước mặt người mình yêu để che mưa chắn gió cho người ấy, ngay cả khi không còn chút sức lực nào, cũng sẽ không bao giờ nói: "Anh không thể làm gì được nữa!""
Nghe câu trả lời này, Điền Chính Quốc cuối cùng đã biết tại sao V lại thua anh. Nhưng thế thì đã sao chứ, người mà Lâm Kiến Nghiệp muốn che mưa chắn gió cho chính là Lâm phu nhân đang nằm trong lòng anh kìa.
Nghe câu trả lời của Lâm Kiến Nghiệp, V bỗng trở nên trầm tư, vận tốc của chiếc Porsche càng lúc càng nhanh, vượt quá hai trăm sáu mươi km/h, Điền Chính Quốc bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh xe.
V hỏi cậu: "Cậu tìm cái gì vậy?"
Cậu vừa tìm vừa nói: "Túi khí! Tính an toàn của túi khí trên xe Porsche có cao không? Có thể bung ra đúng lúc không?"
"Cậu yên tâm đi, tính an toàn của túi khí vô cùng cao, lần trước gặp tai nạn tôi chỉ bị xây xát một chút thôi."
"Ồ! Vậy thì tôi yên tâm rồi."
Điền Chính Quốc vừa khẽ thở phào đã nghe thấy V nói tiếp: "Có điều, từ sau lần đó, tôi cứ bận suốt, không có thời gian đi thay cái mới."
"Anh... Anh nói thật không đấy?" Cậu nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch, nói nhỏ: "Bố mẹ tôi chỉ có mình tôi thôi. Năm nay tôi mới hai mươi hai tuổi, chưa từng có người yêu."
Hắn kinh ngạc nhìn cậu. Điền Chính Quốc lại nhìn chiếc đồng hồ lý trình: "Nếu tôi có bề gì thì sẽ không có ai giúp tôi chăm sóc bố mẹ..."
V không trả lời nhưng vận tốc xe thì liên tục giảm, cuối cùng cũng giảm xuống một trăm hai mươi km/h. Cậu mừng thầm. Hì hì! Người có tiền quả nhiên rất sáng suốt, vừa nghe thấy phải giúp cậu chăm sóc bố mẹ cả đời lập tức giảm tốc độ ngay.
-//-
Hoàng hôn dần buông xuống, biển mênh mang in bóng dáng cô quạnh của ánh tà dương. Mây tan, triều xuống, thiếu niên trong chiếc áo sơ mi ánh kim đã ướt một nửa bước chân trần trên bãi cát, ánh chiều tà đỏ rực lan toả trên nụ cười còn trong sáng hơn cả nước biển của Điền Chính Quốc. Cảnh tượng đẹp đẽ này nhất thời làm hắn ngay ngất, ý nghĩ vượt qua thời gian và không gian quay trở về với mùa tươi đẹp nhất.
Đó cũng là mùa hè, cũng là lúc hoàng hôn, hắn đi vào nhà họ Lâm, vừa bước tới cửa đã nhìn thấy Lâm Cảnh Diệu đang ngồi trên chiếc ghế mây trong vườn đọc báo cho ông nội nghe, đọc xong mỗi câu nó đều nhìn thái độ của ông nội, sau khi chắc chắn là ông tỏ ra hứng thú mới đọc tiếp. Mái tóc đen óng mượt, đôi mắt trong sáng, tĩnh lặng như nước hồ mùa thu, ánh tà dương cũng lan toả trên nụ cười trong sáng của của nó như vậy, trong sáng vô cùng. Trong giây phút đó, hắn muốn cưới nó, không phải vì rung động, không phải vì ham muốn, chỉ vì cảm thấy nó sẽ là một người bạn đời tốt.
Về sau, hắn mới biết được thân thế của Lâm Cảnh Diệu. Bố mẹ nó mất sớm, mười tuổi được nhà họ Lâm nhận về nuôi. Sống trong gia đình giàu có, mặc dù không phải lo cái ăn cái mặc nhưng phải chịu cảnh ăn nhờ ở đậu, lúc nào cũng phải thận trọng nhìn ánh mắt của người khác. Nó luôn nỗ lực học hành, làm việc, đặc biệt sau khi huyết thống duy nhất của nhà họ Lâm được tìm về, nó càng thận trọng hơn, không dám nói nhiều hơn một câu, không dám làm bớt đi một việc. Nhưng vận mệnh thật bất công đối với nó, khi nó đính hôn với Lâm Kiến Nghiệp, người anh trai không có cùng huyết thống đó. Lòng đầy hy vọng, nó ngỡ tưởng người đàn ông mà nó yêu thương sẽ yêu thương trân trọng nó, ở bên nó suốt đời, vậy mà nó lại tận mắt nhìn thấy vị hôn phu của mình gọi điện cho người con gái khác, đáng buồn hơn là sau khi cúp điện thoại, anh lại ra ban công đứng và hút thuốc suốt đêm. Đó là lần đầu tiên nó nhìn thấy Lâm Kiến Nghiệp hút thuốc.
Buổi tối hôm đó, V cũng lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Cảnh Diệu rơi lệ, lần đầu tiên thấy đau khổ vì một cậu trai. Hắn muốn yêu thương nó nhưng lại không thể yêu, muốn giúp nó nhưng lại không thể giúp. Hắn chỉ có thể im lặng nhìn nó khóc, im lặng nghe nó hỏi hết lần này tới lần khác.
Về sau, Lâm Cảnh Diệu từng hỏi hắn: "V, em phải làm thế nào đây? Em cần phải làm gì mới có thể giữ được trái tim anh ấy?"
V hỏi lại: "Tại sao nhất định phải níu giữ một trái tim không thuộc về em chứ?"
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip