Chương 2 Chap 1: Tại Hưởng

Tôi tên là Kim Tại Hưởng.

Cuộc đời tôi thực ra cũng chẳng có gì cao trào , kịch tính, tất cả đều xoay quanh một trọng tâm duy nhất là cậu trai có tên Kim Chung Quốc. 

Cái gọi là " cuộc đời tôi" thật ra cũng chẳng dài, tính tới bây giờ mới được mười bảy năm, hai trăm bốn mươi ngày, chín giờ, ba mươi lăm phút, chín giây mà thôi. 

Từ nhỏ tới lớn, nhận xét của giáo viên về tôi nói chung đều quanh đi quẩn lại mấy từ như : phẩm hạn tốt, biểu hiện xuất sắc, ham học, có chí tiến thủ. Kỳ thực, đó cũng chỉ vì là hoàn cảnh gia đình, muốn lĩnh học bổng ấy mà. 

Giống  như tất cả mọi người, tôi có một người cha và một người mẹ luôn tôn trọng lẫn nhau, còn có một cậu em trai vô cùng đáng yêu, hoạt bát nhưng lại không thích được khen là đáng yêu, vì đó là biểu hiện của sự non nớt, chưa trưởng thành, cũng không thích được khen là hoạt bát vì bệnh nghi ngờ của nó rất nặng, cho rằng như thế là có ý mắng nó nghịch ngợm. 

Đứa con gái đầu tiên thổ lộ tình cảm với nó đã hy sinh oanh liệt. 

Quốc hỏi con bé thích nó ở điểm gì?

Ai dè con bé trả lời :" Vì cậu rất hoạt bát,đáng yêu." 

Không khó để tưởng tượng cô bé này sẽ chết thảm thế nào, nhỉ?

Quốc thấy cô bé đó thật đáng ghét, dám dùng cách này để chế giễu nó. 

Còn tôi lại cảm thấy thằng bé bị mắc chứng sợ mơ mộng hão huyền. 

Lần đầu tiên  cậu em trai được tỏ tình, kết quả là đối phương bị đánh bẹp đầu, xin hỏi tôi nên có phản ứng gì?

Rất xin lỗi, tối hôm đó tôi cười đến sái quai hàm, không rảnh để phát biểu cảm tưởng. 

Quốc nhà chúng tôi không giống những đứa trẻ khác, nó là một loài hoa lạ, từ nhỏ đã sôi...sôi nổi (Từ này không phạm vào điều cấm kỵ của nó nhỉ ?)Một đứa trẻ khỏe khoắn, hiếu động, chẳng có lấy một khắc ngồi yên , vừa biết bò đã chui khắp phòng, sau khi biết đi, đừng hòng thằng bé ngồi một chỗ, loáng cái lại phải đi tìm nó khắp nơi. 

Thằng bé rất thích chơi trò trốn tìm, chui bên đông, trốn bên tây, bắt người khác đi kiếm nhưng rất lạ, cho dù nó trốn ở đâu tôi vẫn mò ra được, người đầu tiên tìm thấy nó luôn là tôi.

Điều khác thường nhất là, có một năm thu hoạch ruộng, cha mẹ không yên tâm để hai đứa trẻ ở nhà, liền đem chúng tôi theo, lúc đó Quốc đã biết bò, đang học đi, cả ngày bò đi bò lại, hãnh diện thể hiện thành quả, không biết loay hoay thế nào lại bò lên đống rạ đầy, cuối cùng không xuống được. Chẳng ai biết rốt cuộc làm thế nào thằng bé bò lên được trên đó, người lớn cũng không biết phải cứu kiểu gì.Nghe nói, nếu mà ngã từ độ cao đó xuống thì đủ khiến đứa trẻ chưa đầy một tuổi không biết trời cao đất dày ấy phải bỏ mạng.

Tuổi thơ của thằng bé chỉ toàn là mạo hiểm và kích động. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip