𝟸𝟼. Thuyết phục


26. Thuyết phục

- Đè anh ra hôn xong rồi bây giờ lại bày đặt ngại với chả ngùng nữa à?

- Em k-không có!

Kim Thái Hanh nhoẻn miệng cười, rõ ràng là nó đang ngại đến mặt mày đỏ rần rồi còn gì.

- Hôm đó em thấy cậu đi cùng một người con trai nào đó, trông hai người thân thiết lắm nên em cứ nghĩ hai người là bạn bè thân thiết với nhau. Cho đến khi em thấy cậu trai đó khoác tay cậu rồi hai người cùng đi...

- Vậy là em ghen hả?

- Kim Thái Hanh!

- Thôi thôi, cho anh xin lỗi mà. Cậu ấy chỉ là một người bạn ở huyện trên xuống đây thăm gia đình anh thôi. Anh không có ý gì với cậu ta hết á, anh chỉ thương có mình em thôi!

- Thật không?

- Thật mà, cậu ta là một người nhiều chuyện và phiền phức. Chính cậu ta đã là người chủ động khoác tay anh đấy thôi, đã vậy còn kêu anh dắt đi vòng vòng chợ giữa cái nắng mười hai giờ trưa rồi còn kêu anh trả tiền bịch bánh bò cho cậu ta nữa! Đúng là đáng ghét mà!

Kim Thái Hanh nói xong lại bày ra bộ mặt uất ức mà chống hai tay ngang hông. Điền Chính Quốc nhìn thấy bèn không nhịn được mà bật cười.

- Tìm thấy rồi! - Thái Hanh sững sờ mà nhìn nó chằm chằm.

- Tìm thấy cái gì ạ?

- Nụ cười của người đẹp!

- Cậu này!

Rồi cả hai lại cùng nhau bật cười. Chính Quốc hết giận rồi, giờ thì Thái Hanh có nên nói cho nó biết chuyện cậu sẽ sang hỏi cưới nó luôn không ta?

- Cuối cùng thì em cũng hết giận anh rồi, anh vui quá đi mất!

- Cậu vui đến vậy sao?

- Đúng vậy, vui lắm luôn!

- Thôi cũng muộn rồi, em về đây...

Điền Chính Quốc đứng dậy vẫy tay chào tạm biệt cậu, tính quay lưng đi thì Kim Thái Hanh lại níu lấy tay người nọ.

- Cậu còn có chuyện gì muốn nói với em hả?

- À không... đ-để anh đưa em về, tối rồi nguy hiểm lắm!

- À dạ!

Lời nói đã đến đầu môi nhưng cuối cùng vẫn là không thể nói ra được. Mặc dù má cậu đã đồng ý nhưng còn cha cậu nữa, đợi đến lúc cha cậu gật đầu đồng ý thì cho dù là Điền Chính Quốc không đồng ý thì nhất định Kim Thái Hanh này cũng sẽ bắt người về nhà.

.

- Không được, chuyện này nhất định không được. Như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa!

Ông Kim tức giận đập mạnh tay xuống bàn một cái, hết thảy mọi người xung quanh đều giật mình mà mím môi im bặt.

Gia đình anh hai của Thái Hanh cũng đã tề tựu về đông đủ, vì chuyện hôn sự của cậu mà trong nhà ai ai cũng háo hức hết cả. Trên bàn hiện giờ có cha má, anh hai chị dâu cùng với Thái Hanh.

- Cha, tại sao lại không được chứ?

- Cha đã nói không được là không được! Con nghĩ xem, công tử quyền quý như như con mà lại đi mần đám cưới với một thằng nhóc giúp việc ở tiệm may. Như vậy thì gia đình mình còn ra cái thể thống gì nữa?!

- Cha à, cha bình tĩnh nghe em Hanh nói đã...

Kim Thái Hanh cúi gằm mặt trước người cha mình luôn kính trọng. Chẳng phải trước đó cậu đã rất kiên định rồi không phải sao? Tại sao bây giờ có cơ hội để nói thì lại ngập ngừng mãi cũng không thành lời được vậy chứ?

- Mình à, để tui nói cho mình nghe. Thằng bé đó nó dễ thương dữ lắm, vừa ngoan hiền lại vừa lễ phép. Đảm bảo mình nhìn một cái là sẽ thích ngay!

Má của Thái Hanh là người có tiếng nói nhất trong nhà họ Kim. Đến cả ông Kim cũng rất quý trọng và yêu thương bà nên chỉ cần bà Đào mềm giọng một chút là cha của Thái Hanh sẽ suy nghĩ lại ngay thôi.

- Không được, tôi đã nói không được là không được!!

- Cha, cả đời này con cũng chỉ muốn lấy em ấy thôi. Cha mà không cho con cưới em Quốc ở tiệm may là con chết cho cha coi. Con không cần con cái, người nối dõi gì cả, cha muốn để gia sản lại cho cháu nội thì cha cứ để lại hết cho gia đình anh hai đi, con không cần đâu!

- Con...! - Ông Kim trừng mắt.

- Từ trước đến nay con chưa từng xin cha điều gì... nhưng hôm nay, con xin cha cho con được cưới em Quốc làm việc ở tiệm may Viễn Đông. Cả một đời em vất vả cực khổ, không có người thân bên cạnh đã là buồn tủi lắm rồi. Nếu không có má giúp đỡ thì con cũng sẽ chẳng thể nào tìm ra được một người có thể khiến con yêu nhiều như thế...

- Con biết cha thấy chuyện này là trái với luân thường đạo lý nhưng mà... con yêu em Quốc! Chính vì vậy mà con xin cha...

Kim Thái Hanh nói rồi liền quỳ gối xuống trước mặt cha mình mà van xin.

- Con xin cha cho con được cưới em về, có được không cha?

- Kim Thái Hanh, con mau đứng dậy cho cha!

- Con không đứng! Đến khi nào cha gật đầu đồng ý thì con mới đứng!

- Trường An, con có muốn nói gì không?

- Dạ thưa cha, con thấy em Hanh thật lòng thật dạ thương thằng bé đó đến vậy thì cha cũng nên đồng thuận để em nó được toại nguyện, hà cớ gì mà cứ phải hà khắc khó khăn hả cha...?

- Hạnh Dung, còn con nghĩ thế nào?

- Dạ... dạ thưa cha, con thấy anh An nói cũng đúng! Con cũng nghĩ cha nên đồng ý cho em Hanh để em ấy có thể sống hạnh phúc mãi về sau...

- Còn mình, có muốn nói hộ con trai cưng của mình luôn không?

Ông Kim quay sang nhìn vợ mình đang nhìn Thái Hanh quỳ gối dưới sàn với ánh mắt vô cùng sốt ruột.

- Tui nói cho mình biết, mình mà còn khó khăn không chịu chấp nhận cho con thì tui giận mình luôn cho mình coi!

Nói rồi bà Đào liền đi đến đỡ Thái Hanh đứng dậy, mới đầu cậu còn cứng đầu không muốn nhưng không biết bà Đào đã thì thầm gì đó vào tai cậu mà Kim Thái Hanh liền thay đổi sắc mặt và ngay lập đứng dậy cùng má mình đi vào trong.

- Dạ tụi con xin phép!

Kim Trường An cùng Hạnh Dung vợ mình cũng đứng dậy lễ phép cúi chào ông Kim rồi sau đó cũng rời đi. Chỉ còn lại một mình ông Kim ngồi đó trầm ngâm thưởng trà.

.

Ông Kim hôm nay quyết định sẽ đến tiệm may Viễn Đông nức tiếng một chuyến. Mục đích là để "xem mắt" người mà con trai út của ông nhất quyết muốn cưới - Điền Chính Quốc.

Bà chủ Hương cũng có quen biết với ông thông qua bà Đào nên ông đã được cả tiệm may tiếp đón rất nhiệt tình.

Theo như ông quan sát được thì trong tiệm hiện đang có hai cậu con trai, một cậu thì lanh lợi hoạt bát lúc nào cũng quấn quýt bên một cô gái và luôn miệng gọi hai tiếng "Thảo ơi!".

Còn cậu trai kia thì lại đầm tính hơn rất nhiều, cậu nhỏ nhắn xinh xắn, khiến người khác nhìn vào lại không nỡ mắng mà chỉ muốn che chở cho cậu và đặc biệt là cậu rạng rỡ như bông hoa mặt trời của hiệu may. Đây chắc chắn là người khiến con trai út Thái Hanh của ông chết mê chết mệt đây mà.

Ông Kim cẩn thận đi đến gần Điền Chính Quốc và nói với nó rằng muốn nói chuyện riêng với nó. Quốc không biết ông là ai nên cũng có chút e dè nhưng nhờ sự động viên của bà chủ nên nó cũng an tâm hơn.

Hai người họ ra ngoài tán cây trước cửa hàng để nói chuyện, ông Kim từ tốn lấy một điếu thuốc từ trong bao ra hút. Điền Chính Quốc chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh cúi gằm mặt không dám nói gì.

Lửa trên điếu thuốc vừa bén, Quốc nó bị khói thuốc làm cho ho sặc sụa, từ trước đến nay nó ít khi nào được tiếp xúc với những thứ như thế lắm.

Ông Kim thấy nó ho trông rất khổ sở nhưng lại chẳng hề mở miệng bảo ông dập thuốc đi mà chỉ ngồi im một chỗ chịu trận thì trong lòng đột nhiên lại thấy áy náy. Ấy thế rồi ông cũng vội dập đi điếu thuốc chỉ vừa cháy chưa đến một nửa.

- Con năm nay bao nhiêu tuổi? - Ông ôn tồn bắt chuyện.

- Dạ thưa ông, con mười tám tuổi ạ!

- Con làm việc ở tiệm may này lâu chưa?

- Dạ, khoảng gần nửa năm rồi ông ạ!

- Hừm... nửa năm, cũng khá lâu rồi nhỉ?

- Dạ ông!

- Có phải là bà Đào đã giúp con để con được làm việc ở đây không?

- Dạ đúng vậy thưa ông, bà lớn giúp con nhiều lắm, con lúc nào cũng biết ơn bà hết. Mà... sao ông lại biết bà đã giúp con vậy ạ?

- Ừ thì, bà là vợ của ông mà...

- Dạ? - Chính Quốc nghe xong liền có chút không tin vào những gì tai mình vừa nghe được.

- Bà Trúc Đào là vợ của ông!

- Vậy... vậy tức là... ông là cha của cậu Thái Hanh?

- Ừm!

- Ôi con bất kính, con xin lỗi ông lớn!

Điền Chính Quốc liền hốt hoảng mà quỳ xuống để bày tỏ thành ý của mình. Ông cũng có chút bất ngờ mà đỡ nó ngồi trở lại ghế.

- Không cần quá khách sáo đâu, trước sau gì cũng là người một nhà cả mà!

- Dạ...?

Một câu nói ẩn chứa rất nhiều hàm ý của ông Kim được thốt ra lại càng khiến cho Điền Chính Quốc thêm ngơ ngác, không hiểu được gì hết.

- À không có gì đâu. Nhưng mà con không có sống chung với cha má hả?

- Dạ... dạ con mồ côi!

- Ôi trời, cho ông xin lỗi nhé! Ông không cố ý muốn làm con buồn đâu!

Nhìn thấy ánh mắt có chút tủi hờn của Điền Chính Quốc khi nhắc về cha má của mình thì lại càng khiến ông Kim thêm tự dằn vặt chính bản thân mình vì đã vô tình khiến đứa trẻ này phải buồn.

- Dạ không sao ông, con cũng quen rồi ạ!

Quốc nó nói xong liền cười hì hì cho qua, vốn dĩ chỉ là mỗi lần nhắc đến sẽ có cảm giác hơi nhớ nhung thôi chứ nó cũng không thể nào mà cứ nhớ đến chuyện cũ rồi buồn hoài được. Bây giờ chẳng phải nó vẫn còn rất nhiều người thân bên cạnh mình không phải sao?

- Dạ cho con xin phép ông, khách vào đông quá nên con phải trở vào phụ mọi người rồi, ông về cẩn thận nhé ạ!

Nói rồi Điền Chính Quốc ngoan ngoãn đứng dậy lễ phép cúi đầu chào ông phú hộ Kim rồi nhanh chóng chạy vào trong tiệm.

END CHAP 26.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip