𝟸𝟿. Giao thừa


29. Giao thừa

"Bao nhiêu thương nhớ gom nhặt đầy anh trở về thăm em.

Bao lần ngồi thâu đêm, nghe mùa xuân vừa đến.

Em ơi hoa thắm rơi ngập đường trời nắng xế vương vương.

Lòng nhớ tới em luôn khi chiều tàn chim gọi đàn..."

(Bài hát Mùa xuân đầu tiên)

.

Ba mươi Tết, tiệm may Viễn Đông cũng đã tạm dừng mọi hoạt động buôn bán để cùng nhau đón xuân. Bà chủ đặt mua một chậu mai cỡ trung đặt trước cửa hàng, cả tiệm may đều được trang trí tràn ngập sắc xuân.

Năm nay là năm đầu tiên Điền Chính Quốc được đón năm mới cùng với mọi người trong hiệu may, cũng là năm đầu tiên được đón Tết với gia đình và còn có cả người thương nữa.

Những năm trước, nó hay loanh quanh cùng mấy bà con tiểu thương trong chợ. Người ta thấy nó còn nhỏ mà lại không cha không mẹ không gia đình thì cảm thấy rất thương xót mà cho nó cái này cái kia.

Có người cho thức ăn, có người cho quần áo, có người còn cho cả tiền nữa. Một lần, nó được người ta cho cái áo ấm để mặc mấy ngày cận Tết vì khi đó thời tiết đang trở lạnh. Nó mặc kĩ lắm, Tết năm sau lại mang ra mặc tiếp nhưng nhìn vào vẫn mới toanh.

Ngày xưa nghèo khổ, ai cho gì thì nhận cái đó không dám chê bai nửa lời. Dù cho chỉ là một bộ quần áo cũ kỹ được người ta cho, Quốc nó cũng ráng giữ gìn mà mặc. Rách rồi thì đi xin người ta mấy mẫu vụn vải rồi vá vào mặc tiếp, không dám bỏ.

Khi đó đến cái ăn còn không có nổi thì nói chi là có tâm trạng để đón Tết chứ. Đến Tết, người người nhà nhà đều đổ xô ra đường, như vậy lại càng làm cho mọi ngóc ngách ở đường phố Sài Gòn thêm đông đúc, náo nhiệt.

Bất giác trong những khoảnh khắc ấy, Điền Chính Quốc nó thèm cái cảm giác được đón Tết cùng gia đình, hay bạn bè, người thân. Lúc ấy cũng chỉ có thể ngơ ngẩn mà rơi nước mắt vì nó đã nghĩ rằng bản thân mình sẽ chẳng bao giờ có thể trải nghiệm được cảm giác ấy.

Nhớ về những ngày xưa cũ, Chính Quốc lại thấy bản thân mình bây giờ thật sự rất may mắn hơn hàng trăm, hàng ngàn người ngoài kia. Nếu lúc đó nó không giúp bà Kim giật lại cái túi xách mà cứ ngoảnh mặt làm ngơ rồi bỏ đi thì chắc là giờ này nó sẽ lại tiếp tục ngồi co ro mà rơi nước mắt ở một xó chợ nào đó rồi.

- Quốc, em đang nghĩ cái gì mà trầm tư thế?

Chị Thảo huơ huơ cánh tay trước mặt nó, Quốc nghe chị gọi thì cũng giật mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ về chuyện ngày xưa cũ.

- À không có gì đâu chị, chỉ là em nhớ lại chút chuyện xưa thôi ạ!

- Thôi, chuyện xưa rồi thì cứ để cho nó qua đi em, hà cớ gì lại phải suy nghĩ cho nhọc lòng! Nào, bây giờ em vào trong thử mấy bộ đồ này cho mọi người xem, là má Hương và anh chị đã may cho em đấy!

Thảo giơ ra trước mặt nó mấy bộ đồ đẹp đẽ, mới toanh. Còn có cả áo dài cách tân trông rất đẹp nữa, không ngờ mọi người lại dành nhiều tâm huyết để may cho nó mấy bộ đồ để mặc vào năm mới như vậy. Thành thật, Điền Chính Quốc cảm thấy rất biết ơn họ, họ bây giờ chính là gia đình của nó.

- Mèn ơi, đẹp quá chị Thảo. Để em vào trong thử ngay ạ!

Điền Chính Quốc nhận mấy bộ đồ mà chị Thảo đưa cho rồi vào bên trong mặc thử cho mọi người cùng xem.

.

Sau khi ngó qua hết một lượt thì Quốc nó vẫn là thấy thích bộ áo dài cách tân màu xanh lam nhất nên nó quyết định sẽ thử bộ đó trước.

Khi đã điều chỉnh xong xuôi thì Chính Quốc liền bước ra bên ngoài để mọi người cùng nhau nhận xét.

- Em thay xong rồi ạ!

Ngay lập tức tất cả mọi hoạt động của mọi người đều như bị đình trệ.

Bà Hương đang bấm cái máy tính lạch cạch để tính doanh thu của hiệu may trong năm vừa qua thì khi ngước lên bà cũng phải tháo kính và chân mày cũng giãn ra.

Thằng Trọng đang vác một súc vải lên cũng bị làm cho đứng hình mà làm rơi cả súc vải ấy xuống đất. Trâm và Thảo thì đang hí hửng trang trí cây mai trước tiệm cũng bị làm cho biến thành pho tượng.

Đặc biệt hơn cả là cái cậu công tử Kim Thái Hanh vừa trùng hợp từ ngoài cửa hàng bước vào cũng phải há hốc mồm đến không ngậm lại được.

- Bộ... bộ em mặc xấu lắm h-hả?

Nghe đến đây mọi người mới như bừng tỉnh, ai cũng tấm tắc khen ngợi Quốc một câu.

- Đâu có, đâu có, em mặc đẹp gần chết luôn!

- Bộ này hợp với em lắm đó Quốc à, đúng là không uổng công bà chủ của chúng ta đã dồn hết tâm huyết vào nó để may tặng cho em!

- Con cảm ơn mọi người nhiều lắm, con cũng cảm ơn má nhiều nhiều nữa!

Điền Chính Quốc nói rồi liền đi đến bên cạnh bà Hương rồi ôm chầm lấy bà nũng nịu.

- Con là út cưng của má mà, sao mà không cưng cho được? - Bà Hương yêu chiều mà véo mũi nó chọc ghẹo.

Đến lúc này Kim Thái Hanh mới đánh tiếng để mọi người trong tiệm có thể nhận ra được sự hiện diện của cậu trong tiệm từ nãy đến giờ. Điền Chính Quốc vừa nhìn thấy cũng đã chạy đến ôm chầm lấy cậu công tử họ Kim.

- Anh mới đến!

- Anh đến từ lúc em bước ra với bộ áo dài này rồi! - Nói đoạn Thái Hanh lại đưa tay vuốt dọc phần sống lưng của nó rồi nói tiếp - Em mặc đẹp lắm đấy, rất hợp với em!

- Thế á?

- Đúng thế, em đẹp mà, mặc chi mà chả hợp?

- Cái này em tính sẽ mặc vào mùng một Tết ngày mai!

- Thế mặc bộ này sang nhà anh chúc Tết đi. Họ hàng anh nhiều người lắm, em mà sang thì thể nào cũng nhận được bộn tiền lì xì cho mà xem!

- Em đâu có sống vật chất như vậy!

- Anh tính cả rồi, cho dù em không chịu sang thì anh cũng sẽ đến tận đây rồi vác em sang. Con dâu tương lai mà lại không muốn sang chào hỏi họ hàng nhà chồng gì hết hả?

- Anh nói cứ như em là heo vậy, vác cái gì mà vác chứ? Phải nói là mời em sang chúc Tết mới đúng chứ!

- Không, anh cứ thích vác đấy! Bé heo Chính Quốc của anh!

- Hứ, anh mà còn nói nữa là em giận anh luôn cho coi!

Nói đến đây Điền Chính Quốc lại khoanh hai tay trước ngực rồi bĩu môi quay đi hướng khác.

- Thôi mà, em đừng có giận. Mới năm mới mà đã giận anh vậy thì chẳng khác nào là cả năm nay ngày nào em cũng sẽ giận anh?

- Thì sao?

- Anh chỉ muốn chọc để em thấy vui chút thôi. Mà bộ... em quên năm sau là năm con heo hả Chính Quốc?

- Anh...!

- Thôi mà, thôi mà, anh xin lỗi, đừng có giận mà!

- Rồi hôm nay anh qua đây chi đây?

- Anh qua để rủ mọi người đi chơi!

- Mọi người? Đi chơi?

Thằng Trọng vẫn luôn là cái thằng tài lanh nhất mà liền sấn đến chỗ cậu Hanh và Chính Quốc đang đứng, nó gấp gáp hỏi:

- Vậy ý cậu là, cậu cũng rủ tụi tui đi đúng hông cậu Hanh?

- Đúng rồi, đêm nay mọi người cùng đi cho vui, giao thừa mà!

- Má Hương cũng đi với tụi con cho vui! - Kim Thái Hanh vẫn là luôn nhớ đến vẫn còn có một người phụ nữ trung niên nữa vẫn còn đang ở đây.

- Thôi, mấy đứa cứ đi đi. Tối nay má có hẹn với má Thái Hanh sang nhà bà ấy uống trà rồi!

- À, vậy là bà chủ cũng đã có hẹn từ trước. Như vậy thì tối nay tụi con cứ đi thỏa thích bà chủ ha?

- Ừ ừ, giao thừa mà, mấy đứa muốn đi bao nhiêu thì đi!

- Thế tối nay hai mươi mốt giờ tụi mình đi chợ hoa ở chỗ gần đây rồi đón giao thừa luôn nhé!

- Đồng ý luôn!

.

Đúng hai mươi mốt giờ, hội người trẻ ở hiệu may đã xúng xính áo quần để chuẩn bị đi chơi giao thừa. Kim Thái Hanh cùng thằng hầu của mình là thằng Minh cũng vừa đến đúng lúc, thế là cặp nào lại vào cặp nấy.

Chỗ chợ hoa chỉ cách tiệm may Viễn Đông tầm mười phút đi bộ nên cả bọn quyết định sẽ vừa đi vừa ngắm phố.

Đến chợ hoa, ai cũng thấy háo hức vì ở đó có rất nhiều hoa đẹp và sặc sỡ, tràn ngập sắc xuân.

Người người đổ xô ra đường để cùng nhau tận hưởng không khí đêm giao thừa.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đi bên cạnh nhau, cậu bảo Quốc hãy khoác tay cậu cùng đi kẻo cả hai lại bị lạc nhau giữa dòng người đông đúc.

Còn bốn đứa kia cứ như là con nít mới lên thành phố, đứa nào đứa nấy cũng háo hức chạy nhảy khắp nơi.

Hai đứa Minh và Trọng là hai đứa chí choé nhất ở đấy. Thằng Minh nghe nhỏ Trâm mắng vốn với mình rằng thằng Trọng lúc nào cũng hơn thua với nhỏ, lại còn hay chê nhỏ xấu xí. Minh nghe thế thì liền nổi đoá lên mà trách cứ thằng Trọng:

- Này nhá cậu Trọng, đừng tưởng cậu được làm chung với em Trâm rồi thì muốn nói thế nào cũng được! Tui đây bây giờ sẽ là người chống lưng cho em Trâm!

- Này nhá cậu Minh, cậu là cái gì mà tui phải sợ cậu chứ?

- Tui là người yêu của em Trâm! Còn cậu là cái gì, nói xem?!

- Ừ, tui là người yêu của em Thảo chứ là ai?

- Cái gì đấy? Hai người cãi nhau cái gì?

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc tiến đến chỗ bốn đứa nó thì liền nghe một trận ầm ĩ của hai thằng đực rựa kia.

- Cậu Hanh, cậu phải về phe con! - Mắt thằng Minh long lanh mong chờ.

- Bé Quốc, em phải về phe của anh! - Trọng thì lại kiên định chắc rằng Chính Quốc nhất định sẽ về phe của mình.

- Thôi, hai người cứ như là con nít vậy. Kết thúc chuyện này ở đây, nhé!

- Ơ kìa cậu...

Kim Thái Hanh tiến lên đi trước dẫn đầu, Điền Chính Quốc đi bên cạnh cậu cũng phải bật cười khanh khách vì vẻ mặt uất ức của anh Trọng và anh Minh.

Rồi mọi người lại cùng nhau đi tiếp, đến một điểm gần giữa chợ, có một người đàn ông trung niên đã nhiệt tình mời bọn họ cùng nhau chụp một vài bức ảnh để làm kỉ niệm.

Sáu đứa cũng đồng ý với lời đề nghị đó, thế là cả sáu cùng nhau tạo một kiểu ảnh thật đáng yêu trước ống kính. Người chụp hình hô lên ba tiếng, tách một cái đã có một bức ảnh dễ thương ra đời.

Sau đó lần lượt từng cặp đôi của chúng ta lại nô nức muốn chụp riêng với nhau, thế là lần lượt vào vị trí hết cả.

Đầu tiên là Trọng với Thảo, thằng Trọng sung lắm nên cứ ríu ra ríu rít muốn chụp ảnh trước. Thế là hai cặp đôi kia cũng nhường lại cho Trọng và Thảo luôn.

Thằng Trọng chỉnh chỉnh lại cổ áo sơ mi đóng thùng, sau đó lại vuốt vuốt quả đầu hai mái trông cực kỳ ngố tàu của mình. Cái Thảo đứng bên cạnh cũng vì hành động đó của Trọng mà bật cười không ít.

Nguyệt Thảo cầm trên tay một nhánh hoa mai giả, tay kia nhẹ nhàng khoác tay người thương. Cả hai mỉm cười thật tươi, cùng nhau vui vẻ mà tạo ra một vài kiểu ảnh ngộ nghĩnh vì Hoàng Trọng quá nhoi.

Sau đó là cặp đôi "tình ngay lý gian" Lê Công Minh và Đặng Quế Trâm, hai đứa này được cái tình trong như đã mặt ngoài còn e. Đã yêu nhau muốn chết đi được rồi mà cứ thích giấu giấu giếm giếm mãi.

Công Minh gần như cười không khép miệng lại được khi cuối cùng sau bao nhiêu lâu lén lút cùng em Trâm của mình thì bây giờ hai đứa cũng có thể đường đường chính chính đi bên cạnh mà nắm tay nhau không chút e dè.

Sau đó thì hai đứa cũng chụp được kha khá bức ảnh ưng ý. Cuối cùng thì nhường lại vị trí trung tâm cho cặp đôi "nồng cháy" của chúng ta đây.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đứng ở giữa khung hình, trên tay Chính Quốc cầm một bó sen trắng mà khi nãy Thái Hanh đã đặc biệt chọn cho nó.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay phải của người yêu. Đầu nó cũng tựa lên vai Thái Hanh, cả hai mỉm cười thật tươi.

Những người đi đường xung quanh, Trọng, Thảo, Minh và Trâm cũng như người thợ chụp ảnh không ngừng khen ngợi hai người họ thật sự rất đẹp đôi.

Sau khi đã chụp ảnh xong xuôi, sáu đứa cùng nhau chờ khoảng mười phút để người thợ rửa ảnh cho mình. Chỉ còn tầm hai mươi phút nữa thôi thì sẽ đến khoảng khắc giao thừa đón năm mới.

Sau khi đã trả tiền chụp ảnh cho người thợ chụp thì cả bọn cùng nhau kéo đến một khoảng đất rộng rãi, thoáng đãng mà từ nơi này có thể nhìn thấy được pháo hoa.

Trong lòng Điền Chính Quốc vô cùng phấn khích vì đây là lần đầu tiên nó được xem pháo hoa. Mà còn là dịp được ở bên cạnh người thương của mình, cùng nhau trải qua một khoảnh khắc mà được nhiều người cho là thiêng liêng vô cùng.

Điền Chính Quốc của mùa Tết năm ngoái chắc hẳn cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện vào năm sau cuộc sống mình sẽ có nhiều thay đổi đến chóng mặt như thế này.

Chỉ còn lại một phút nữa sẽ là khoảnh khắc giao thừa thiêng liêng, Kim Thái Hanh đứng bên cạnh lại càng siết chặt tay của người thương, cậu thì thầm:

- Anh yêu em!

- Em cũng yêu anh! - Điền Chính Quốc cười híp mắt đáp lại.

Tiếng đếm ngược của mọi người xung quanh ngày một lớn dần làm Điền Chính Quốc càng cảm thấy nô nức muốn được ngắm cái thứ đẹp đẽ mà người ta gọi là pháo hoa kia. Tiếng đếm ngược ngày càng dồn dập về sau, xung quanh cũng có rất nhiều người kéo đến đây để cùng xem pháo hoa.

Tiếng đếm ngược vừa kết thúc, Điền Chính Quốc duy chỉ nghe thấy một tiếng đùng rất lớn, còn chưa kịp nhìn xem hình dạng pháo hoa ra sao đã bị Kim Thái Hanh kéo lại quấn quýt hôn môi.

Mặc kệ cho đây là chốn đông người, Kim Thái Hanh vẫn không hề ngại ngùng mà ra sức hôn Điền Chính Quốc. Quốc nó cũng có chút gấp gáp muốn đẩy Thái Hanh ra để được xem pháo hoa nhưng nó cũng không nỡ làm như thế.

Sau khi vừa dứt ra khỏi nụ hôn sâu, Điền Chính Quốc đã gấp gáp muốn nhìn lên bầu trời cùng với những đợt pháo hoa tuyệt đẹp kia. Lần đầu tiên trong đời Quốc được thấy pháo hoa, không ngờ lại đẹp như thế. Một phần là vì bên cạnh có người ấy nên nó lại thấy pháo hoa càng đẹp hơn gấp bội.

Mắt Điền Chính Quốc sáng rực hết cả lên, hai tay không ngừng vỗ vào nhau mà khen pháo hoa rực rỡ quá với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh thấy thế thì mỉm cười ôn nhu, cậu dịu dàng ôm nó từ phía sau lưng, gác cầm lên vai nó mà thủ thỉ:

- Chúc mừng năm mới, vợ của anh!

END CHAP 29.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip