Chap 12
Cứ ôm hắn cứ khóc nấc lên mỗi lúc một lớn, nổi đau khổ mỗi lúc càng bao trùm lấy cậu. Cậu mất hắn thật rồi, tên Kim Tại Hưởng rời bỏ cậu thật rồi:
"Tại Hưởng à, dù có bị anh chán ghét hay mắng chửi thêm một lần nữa cũng được...miễn...hức...miễn là anh tỉnh dậy, đừng cứ nhắm mắt thế này mãi. Làm ơn...hức.."
Dù cậu biết, những lời cậu nói hiện giờ hoàn toàn vô nghĩa, hắn sẽ không nghe thấy hay tỉnh lại được nữa.
Trong căn phòng tối tăm, có một người con trai đang ôm chặt người thanh niên đang nằm trên giường bất động mà khóc nức nở. Một khung cảnh buồn đầy bi kịch. Có thể nào số phận đã an bày như thế??
Tiếng khóc vang khắp phòng tăm tối này. Thì đột nhiên một tiếng cười vang lên áp chế tiếng khóc của cậu.
"Là cậu nói đấy Chung Quốc. Cậu phải mãi mãi bên cạnh tôi mà nghe tôi mắng đấy."
Nghe được giọng nói quen thuộc phát ra trên đỉnh đầu. Chung Quốc hốt hoảng bật dậy nhìn hắn. Không sai, hắn đang mở mắt nhìn cậu, hắn đang cười tươi rối trước mặt cậu. Sao lại thế? Hắn ta lừa cậu sao?
Nhưng không hiểu sao tuyến lệ không thể ngừng tiết ra giọt lệ. Dù nước mắt đang rơi nhưng đôi môi cậu lại nở một nụ cười hạnh phút rồi ôm trầm hắn, vùi mặt vào hõm cổ hắn mà khóc.
"Anh còn sống? Là thật sao? Hức..hức.. "
Tại Hưởng nhẹ nhàng đặt tay vòng qua eo ôm cậu siết chặt vào lòng. Hắn khẽ cười, rồi xoa đầu tên nhóc đang khóc đến khan cả tiếng rồi.
"Em đúng là quá ngốc. Người chết hay còn sống vẫn không phân biệt nổi"
Chung Quốc đẩy hắn ra, lau đi nước mắt. Đôi mắt mèo con đỏ ngầu tỏa ra tức giận nhưng lại đáng yêu không tả nổi. Kênh mặt với hắn, đánh vào ngực hắn một cái, như hờn giận.
"Ai ngốc chứ?? Là anh nói dối tôi. Gã bác sĩ cũng đồng lỏa với anh nói dối tôi...hức...đáng ghét"
Tại Hưởng nhìn kẻ đáng yêu trước mặt, tim hắn đột nhiên lệch nhịp. Nở nụ cười thú vị nhìn cậu, nhanh chóng ngồi dậy ôm cậu vào lòng, xoa xoa mái tóc nâu mềm mượt.
"Em có thấy ai chết mà đưa xác về nhà đặt vào phòng, trong khi không có bóng người nhận xác?? Em đúng là con mèo ngốc"
Chung Quốc không hiểu sao lại nhẹ lòng đi rất nhiều, cậu hoàn toàn quên đi là cậu đang hận hắn đến nhường nào.
Vòng tay ôm eo hắn, ngước mặt lên nhìn hắn bằng cặp mắt oan ức. Còn hít hít mũi tỏ vẻ rất uất ức. Còn nói là không đáng yêu chết người đi.
Hắn vừa nhìn thấy cậu đang trong lòng cậu làm hành động đó. Không thể nào kiềm lòng lâu hơn nữa.
Hắn bạo gan cuối đầu gặm nhắm đôi môi hồng mềm mại của cậu. Chiếc lưỡi bạo dạng liếm láp vành môi cậu tìm kiếm cơ hội vào trong.
Hành đột ngột quá bất ngờ của hắn làm Chung Quốc không kịp phản ứng. Đôi mắt mở tròn hốt hoảng, cậu không thế tin là hắn đang hôn cậu. Lúc đầu còn hoảng loạn mà xô hắn ra nhưng không thành, lực cậu không thấm vào đâu. Rồi bất lực chìm vào nụ hôn của hắn.
Bị lưỡi hắn liếm láp thật khó chịu. Cuối cùng dục vọng của cậu cũng ào tới. Nhẹ nhàng hở môi để chiếc lưỡi hắn chen vào. Vụng về đáp trả, cuốn lấy lưỡi hắn, để lưỡi hắn làm loạn trong khoan miệng cậu. Vòng tay ôm cổ hắn, nhắm đôi mắt mà hưởng thụ.
Nhìn con mèo phía trước, làm hắn ngày càng hứng thú. Tại Hưởng mạnh bạo đè cậu xuống giường, nụ hôn kéo dài triền miên. Dục vọng bắt đầu áp chế hoàn toàn tâm trí hai người. Sự chiếm hữu lan tỏa trong lòng hai người.
Hắn ngồi lên nhanh chóng cởi áo của mình quăng xuống đất. Rồi tiếp tục cuối xuống vồ lấy đôi môi ẩm ướt của Chung Quốc. Đôi tay không yên vị lần mò cở từng cúc áo của cậu, kéo áo xệ vai, lộ ra cái cổ cùng khuôn ngực trắng mịn. Đôi nhũ hồng hồng nhỏ nhắn trước ngực đang nhô ra mời gọi. Hắn từ từ nhả đôi môi cậu ra, trượt xuống cổ mà mút mát, chỗ đôi môi hắn đi qua đều để lại dấu tích đỏ ám muội. Lém láp bên nhũ của cậu, hắn thích thú đùa nghịch.
Cậu bị hắn trêu ghẹo mà hận, mắt đối mắt với hắn, tỏ ra bi ai, uất ức. Chung Quốc vô tình khó chịu mà rên nhẹ, đủ cho hắn nghe rất rõ.
Đôi môi thô bạo mà gặp lấy đầu nhũ, nút mạnh vang lên tiếng ái muội làm Chung Quốc đỏ mặt. Cậu ưỡn ngực đưa đầu nhũ sâu vào miệng hắn. Đưa tay đặt lên mái tóc hắn, thoát ra tiếng rên dâm đãng, làm hắn kích thích vô cùng.
Cậu nhỏ hắn cương lên đến đau rồi. Hắn cắn nhẹ đầu nhũ rồi chuyền qua bên nhũ còn lại. Đôi tay hắn vuốt eo cậu rồi kéo quần cậu xuống, nắm lấy cậu bé của Chung Quốc mà xoa bóp.
"Arrr...." tiếng rên khoái cảm của cậu làm bản thân cậu thật xấu hổ chết đi được.
.....................................................
"Arrgg...chậm...arggr...chậm lại...Ta..Tại Hưởnggg aaa"
Trong phòng phát ra tiếng rên rỉ cùng tiếng giao hợp ái muội. Nó kéo dài đến đêm tối mới ngưng.
......................................................
Ánh nắng buổi sáng chiếu qua cửa sổ, rọi lên gương mặt xinh đẹp của cậu. Đôi mắt cậu từ từ mở ra, nhìn xung quanh tìm kiếm người bên cạnh. Hắn đã đi đâu mất, trong lòng cậu có chút hốt hoảng, chút trống vắng. Đôi mắt ứa đọng nước mắt sắp tuôn trào. Cậu sợ mất hắn lắm rồi.
Cánh cửa đột nhiên mở, hắn bước vào nở nụ cười nhìn cậu với ánh mắt cưng chiều. Hôm lên môi cậu một cái thật ấm áp.
"Em mau rửa mặt rồi xuống ăn sáng nào. Anh đã làm xong rồi"
Giọng nói trầm ấm của hắn làm tim cậu ấm áp dễ chịu đến nhường nào. Cuối cùng rồi cậu cũng có được tình thương của hắn. Cậu lúc này thật sự rất hạnh phúc, ước mong được suốt đời bên hắn giờ đã có cơ hội rồi.
Cậu bổ nhào lại ôm cổ hắn, vùi đầu vào hõm cổ hắn hít mùi hương bạc hà trên người hắn. Thật dễ chịu làm sao.
"Sao thế bảo bối?? Anh bế em đi rửa mặt. Nhanh nào"
Cuộc sống mỗi ngày trôi qua trong ấm áp hạnh phúc giữa cậu và hắn.
"Chung Quốc. Tôi mai đi với anh đến bữa tiệc của công ty."
Cậu đang ngồi trong lòng hắn ăn nhép nhép trái táo. Thật là cậu đang bị hắn cưng chiều đến hư. Tính tình ngày càng bạo dạng, không sợ ai. Xoay qua nhìn hắn
"Thì tiệc của công ty tất nhiên em phải đi. Em cũng là thành viên trong công ty mà."
Hắn nhìn cậu bật cười xoa đầu, hôn lên má cậu một cái.
"Không. Ý anh là đi chung với anh trên danh nghĩa là người vợ"
Chung Quốc mở to đôi mắt nhìn hắn.
"Anh muốn sao cũng được. Mà trong công ty ai mà chả biết hai ta là vợ chồng."
Cậu hỉnh mũi tự cao nhìn hắn. Đôi mắt hắn đối với cậu luôn một mực yêu thương.
"Tiệc này còn mời nhưng tập đoàn khác, là rất nhiều người đó"
Ánh mắt Chung Quốc đột nhiên sáng lên, vòng tay ôm cổ hắn:
"Quá tốt rồi, em sẽ cho tất cả biết anh là của em. Để mấy người con gái thích anh ý, tức chết mới thôi"
Giọng nói tự tin đầy kiêu ngạo của cậu làm Tại Hưởng buồn cười.
"Anh là của em mà. Nhưng em kiêu ngạo quá rồi....để xem đêm nay em còn kiêu ngạo như thế được nữa không"
Nói xong hắn cười nham hiểm. Bế cậu lên phòng mà xử lí cậu triệt để.
______________________________
Đã trả 2 chap rồi nha mọi người. Hãy vote và để lại bình luận nha.
. Love
HẾT -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip