Chap 4: Destiny

*Lưu ý: Trở về quá khứ. Một ngày sau khi Kookie tỉnh dậy. Trong hoàng cung...

"Con nói đi. Con không còn xem ta ra gì nữa à?"

Chanyeol nổi giận đập mạnh chiếc bàn gỗ. Đôi mắt nảy lửa nhìn vào con người đang quỳ trước mắt với nhan sắc tuyệt vời, là nam thần, chỉ có thể là nam thần với đôi mắt sắc, lạnh đến đóng băng, chỉ cần lườm một cái cũng đủ khiến người khác lạnh cóng.

"Con nói đi Taehyung. Chẳng phải ta đã bảo con phải biết kiềm chế cơn nóng giận của con rồi sao? Còn nữa ta còn dặn con không được làm hại con trai Jeon Gia, mọi thứ chỉ là quá khứ, sao con cứ cố chấp mãi thế. Đằng này con còn làm người ta mất trí, bị tổn thương đến đầu một lần nữa thì sao?"

Anh vẫn im lặng, môi không cử động chi.

"Con à, xin lỗi phụ vương của con đi. Đừng để ông ấy giận."

Baekhyun nhẹ nhàng nói.

Anh không muốn mẹ mình đau lòng. Anh nhìn mẹ đau khổ rồi mới cất lên giọng nói, giọng nói trầm, ấm trái ngược hoàn toàn với tảng băng bên ngoài kia.

"Con xin lỗi"

"Chỉ vậy thôi sao? Con không còn gì để nói với cha con sao?"

"Con thật không hiểu tại sao phụ vương cứ nhất quyết bảo vệ cho hắn. Còn nữa, con không muốn nhắc lại quá khứ. Con về cung đây."

"Con... Thật là... Do em quá cưng chiều nó nên nó mới như thế đấy."

"Anh cũng đừng nóng như thế! Cứ để con nó yên tĩnh một chút. Nó sẽ tự biết suy nghĩ, đã 22 tuổi rồi đâu phải con nít nữa đâu mà anh lo lắng thế."

"Haizz, lần nào em cũng nói thế, từ 19 tuổi đến 20, 21 rồi giờ là 22 tuổi. Không biết nói gì với em nữa ấy."

"Hì, thôi khuya rồi nghỉ ngơi thôi."

Ngủ rồi đấy, ngủ hết rồi, Tae cũng ngủ, ChanBaek cũng ngủ...............

........................................................

Trở về hiện tại, là thời điểm bây giờ á (không phải thế kỉ XXI nha, đừng nhầm)

"Chíp chíp"

"Kookie à, sáng rồi đấy. Dậy thôi. Ta còn kế hoạch hôm nay nữa cơ mà. Dậy!"

"Còn sớm mà, chỉ chút nữa thôi!"

Jungkook cuộn tròn trong chăn mà nói vọng ra.

"Cậu dậy ngay lấp tức cho tớ. Dậy ngay, trên đường đi tớ mua bánh gạo cho ăn!"

"Là cậu nói đấy nhá!"

Nghe đến đồ ăn là mắt Kook sáng rỡ. Cậu phóng dậy thay y phục rồi xuất hiện trước mặt Jimin trong tích tắc.

"Đúng là con thỏ cơ bắp mà."

"Rồi rồi, sao cũng được đi thôi."

Đúng như lời hứa, Jimin mua cho Kookie bánh gạo, cậu ăn ngon lành cho hết quãng đường đến cung.

"Cậu chủ, đến cung rồi ạ."

"Đến rồi sao?"

Vừa hỏi cậu nhảy phắt ra khỏi kiệu, đồng tử giãn hết cỡ, còn miệng không ngừng phát ra âm thanh lạ. -__-

"WOW, đẹp thật đấy Jimin à, cậu chắc đã vào đây rồi nhỉ?"

"Đương nhiên rồi, mà khổng phải mình tớ mà là cả hai ta, tớ là Thái Y còn cậu là người rất quan trọng đối với Vua Kim."

"Vậy sao? Ta đi dạo thôi."

Vừa nói JungKook kéo tay Jimin chạy đi khắp nơi.

"Này chúng ta còn phải vào gặp vua, hoàng hậu cả thái tử điện hạ nữa đấy. Trễ thì không hay đâu."

"Gì chứ, trễ cũng đâu sao! Hơi trễ chút thôi mà"

Vừa nói Kookie vừa ngoảnh đầu lại vừa chạy nhìn Jimin phía sau.

"Coi chừng đó Kookie...."

"Rầm"

Cậu va phải người nào đó....

"Này cẩn thận chứ"

Vừa nói cậu vừa ngẩng mặt lên xem người mình va phải. Vừa ngẩng lên, cậu bị đóng băng ngay lập tức, mặt đỏ ửng lên, con tim bị loạn nhịp đập inh ỏi trong lòng ngực. Cậu bị thế là do cái con người băng lãnh kia đang lườm cậu một cái, nhưng vẻ đẹp chim sa cá lặn, vẻ nam thần của anh thì không ai phủ nhận được.

"Quả là trai Hàn Quốc thời Joseon đẹp thật mà."

Trông lúc cậu còn ngây người chiêm ngưỡng cái khuôn mặt hoà hảo mọi góc cạnh kia thì Jimin đánh thức cậu dậy bằng câu nói:

"JungKook à mau xin lỗi hyung ấy đi. Nếu không thì không xong đâu."

"Gì cơ.... À ờ.... Tôi xin lỗi, hyung bỏ qua...."

Còn đang ấp úng thì JungKook được đáp lại bằng một câu nói

"Vô dụng."

Nghe vậy. Cậu trơ mắt ra, đứng một lúc rõ lâu trong khi người ta đã đi khuất từ một "ngàn" năm trước rồi.

"JungKook à! Cậu không sao chứ. Chẳng lẽ bị sốc đến nỗi hoá đá rồi á?"

Cậu gật gật cái đầu của mình (đó là phần duy nhất chuyển động)

"Anh ta là ai thế? Người đẹp kiêu sa mà sao lại có thể nói như thế kia? Còn nữa không lẽ tớ va phải anh ấy là do tớ vô dụng đấy chứ?"

"Không sao Kookie à. Cậu sẽ quen với cái khuôn mặt điển trai của anh ta, cái khuôn mặt đẹp trái ngược với những lời nói lạnh lùng đến đáng sợ của anh ta thôi."

"Ý cậu là sao cơ?"

"Anh ta là Thái Tử Điện Hạ - Kim Taehyung, lớn hơn chúng ta hai tuổi. Là con một của vua Park và hoàng hậu Byun. Nổi tiếng tài sắc vẹn toàn, chỉ không giỏi võ vì từ nhỏ hoàng hậu sợ làm anh ấy tổn thương nên không cho anh ấy học võ. Vẻ đẹp hoàn hảo, lạnh lùng của anh ấy đã làm động lòng bao nhiêu người, nhưng vẫn chưa quên được hình bóng của người con gái mà anh ta yêu cách đây hai năm. Anh ta rất ghét cậu. À còn nữa, anh ấy là người hôm đó tranh cãi với cậu rồi đẩy cậu xuống nước...."

"Gì cơ? Là anh ta sao?"

Nghe đến đoạn "đẩy cậu xuống nước" cậu bị đóng băng lần hai và người phá băng cũng là Jimin.

"Kookie à, đừng như thế, cậu sẽ quen thôi. Nào nhanh chân lên sắp trễ rồi đấy."

"Ừ... À mà Jimin này, lúc nãy cậu bảo tên Soái Ca đó yêu ai à...?"

"Soái ca sao?"

"À không, tớ chỉ muốn gọi hắn một cách đặc biệt như cách hắn đối xử đặc biệt với tớ vậy thôi mà."

"À, chuyện đó dài lắm, có gì về đến nhà tớ kể cậu nghe. Cô gái đó là Min Eunji."

"Họ Min sao? Họ này hiếm lắm ấy! Chắc lại đẹp nghiêng nước nữa nên tên kia mới yêu?" Cậu tự hỏi.

"Haizzz, cậu lại trưng bộ mặt đó ra rồi. Đừng lo tớ sẽ kể cậu nghe cả mà.............A đến rồi này. Ta vào thôi, à mà nhớ hành động như những gì tớ dạy nha."

"Ừ, cậu đừng lo, Kookie tớ diễn xuất giỏi lắm, trí nhớ cực đỉnh."

Mặc cho cậu đứng đó ca tụng bản thân, Jimin vào thượng trièu trước.

"Này, chờ tớ."

"Cánh cửa lớn ngăn dòng tuổi trẻ" (xin lỗi đi hơi xa rồi) được mở ra.

"Két"

Ánh sáng dần len lỏi vào cái căn phòng kia. Chân dung của người ngồi trên ngai vàng, mặc long bào cũng dần hiện ra. Rất đẹp! Ông ấy rất đẹp. Đôi mắt to, tròn, dáng cao và thân hình vạm vỡ. Bên cạnh là Nương Nương "Baekhyun". Người sở hữu nụ cười hình chữ nhật đáng yêu nhất quả đất, đôi mắt một mí nhưng rất cuốn hút. Và còn lại là "tên" Thái Tử, người mà cậu đã gặp khi sáng. Vẫn khuôn mặt đó, ánh mắt lạnh như băng đó cũng đang hướng xuống cậu một cái nhìn khinh bỉ.

Cậu rùng mình một cái, nhưng đôi mắt vẫn cứ dán vào con người ấy, mà không thể dứt ra được bất kì giây phút nào.

Cậu quỳ ở đó, cùng với Jimin, mắt vẫn hướng về con người kia, cho đến khi tiếng gọi rõ to của Jimin vang lên mới lại cậu "tỉnh dậy"

"JUNGKOOK ah~~~"

             _____TBC_____

Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip