Chương 96 END

Không thể trả thù cho em nhưng thay vào đó tôi lại chết dưới tay một gã cảnh sát nào đấy và được tự do

YeonJun... Tôi được gặp lại em rồi... Nụ cười của em thật xao xuyến khiêu gợi con tim tôi. Dường như tôi thấy được gương mặt thiên thần đó rồi, gương mặt tôi nhung nhớ mấy lâu nay, tình yêu của tôi

Nước mắt tôi rơi ra ấm nóng dòng lệ bên gò má, được rồi cơn đau đớn dằn vặt sẽ tan biến đi... Thế giới đầy nham nhở, tôi sẽ biến mất và đến bên cạnh em....

Kết thúc, kết thúc rồi. Soobin không còn thở được nữa, vết loang lổ từ máu chảy ra từ đầu không ngừng chảy ra ướt một mảng lớn bên dưới, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên mũi thật khó chịu. Taehyung và Jungkook nhìn thấy mà cảm giác như tim ngừng đập, Taehyung mệt nhữ người đôi mắt vô hồn mà ngã nằm bệch xuống sàn, vết thương trên ngực một lần nữa lại chảy máu ra

Là hắn kiệt sức rồi, chỉ cần một chút nữa thôi thì hắn có thể chết dưới tay của Soobin

Jungkook nhìn thấy Taehyung như vậy mà giật mình, vội vàng chạy lại đỡ Taehyung xong quay lên nhìn với đôi mắt cầu cứu hốt hoảng thì đập vào mắt mình là Hoseok đang trong bộ dạng vẫn còn đang cầm cây súng hun hút khói vừa bắn hồi nãy theo sau đó là Namjoon đang nhìn chăm chăm vào Soobin. Nhưng mà khoan đã, tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây? Mà không được, bây giờ không phải giờ tra cứu

"Còn đứng có nhìn làm gì!! Mau mau giúp tôi đưa Taehyung đến phòng cấp cứu!! MAU LÊN!!" Jungkook hét lên

Hoseok giật bắn người vội thu lại dáng vẻ bình thường nhét cây súng vào quần, ngoài sau các bác sĩ chạy nhanh vào người này góp sức người kia kêu y tá đỡ Taehyung lên xe rồi đẩy đến phòng cấp cứu. Soobin nằm bên dưới tưởng chừng chết không nhắm mắt nhưng chết trong vẻ rất yên bình sẽ được Namjoon và Hoseok đem đi đâu đó rồi chôn cất cho đàn ông

Gã và Hoseok đều lo lắng cho Taehyung, nhưng cái xác dưới đây không được dọn kĩ lưỡng thì không được. Hoseok đây không sợ gác mác tội giết người vì vốn dĩ Hoseok làm đúng, cũng không ngờ bản thân lúc đó lại nhắm đại trúng phách đến trán của Soobin vỡ sọ mà chết

Ở tình thế hiện tại thật sự là "ngàn cân treo sợi tóc" Jungkook bên ngoài không ngừng bứt rứt đi qua đi lại. Nước mắt lại không ngừng tuông trào bên trong nhầm lại cầu nguyện cho Taehyung

Cậu muốn nói tằng cậu yêu hắn, mãi mãi yêu hắn.... Cậu tự hỏi tại sao những khó khăn trắc trở cứ đâm vào hắn và cậu, tự hỏi tại sao năm đó bản thân không mạnh mẽ hơn để đối mặt với một người phụ nữ không phải đàn ông? Tại sao cậu lại nhu nhược đến vậy, cậu không muốn đánh mất hắn

Cậu mệt, cậu đau lắm. Vai cậu run run, cảm giác đầu óc trống không không thể suy nghĩ được gì nữa. Jungkook sợ, sợ mất đi Taehyung... Mặc kệ dòng người đi qua xung quanh cậu, Jungkook gục ngã ngồi xụp xuống ôm đầu như một cậu bé yếu đuối

Đúng vậy, Jungkook luôn là một người yếu đuối trong tình yêu và dễ rung động

Như hiện tại, có thể dễ dàng rời xa Taehyung nhưng trong thâm tâm trái tim vẫn để đấy trao cho hắn

Ai bảo cậu ghét Taehyung cơ chứ? Là cậu rất ghét, cậu ghét cái tính cách cả gương mặt đó. Ghét đến nổi khiến cậu xao xuyến mãi mãi không thể nào quên được, nhiều lúc muốn đá hắn ra khỏi tâm trí của mình nhưng thật sự không thể

Tim Jungkook cứ như vậy đập nhanh, Taehyung nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ như vậy

Một tiếng trôi đi thật nhanh, mồ hôi hột Jungkook chảy ra thật nhiều nước mắt cũng rơi ra thật nhiều. Để ý kĩ trong đôi mắt liền thấy những gân đỏ lỏm chởm liên kết như tình yêu của cậu trao cho hắn thật nhiều đường đi, nhưng điều đó thì sao chứ? Cậu sẽ chọn đúng đường mà. Jungkook cắn móng tay đến ăn sâu vào trong chảy máu, rất đau... Nhưng không đồng nghĩa với đau trong tâm, mất đi ngón tay có thể tự lành nhưng mất hắn con tim của cậu sẽ mãi mãi chảy ra dòng lệ máu chết dần chết mòn

Nửa tiếng nữa lại được trôi qua, Jungkook muốn đập cửa vào trong. Jungkook dằn vặt, tự véo vào người mình nhiều đến nổi thật nhiều vết bầm tím

'cạch'

Những người bác sĩ từ bên trong bước ra ngoài như khiến tim Jungkook ngừng đập, một vị bác sĩ cởi găng tay của mình ra chuẩn bị để lên khay thì bị Jungkook làm giật bắn người vì bị báu chặt lên vai

"Bác sĩ, Taehyung sao rồi!!???? Anh ấy sao rồi!!"

Bác sĩ thở dài tặc lưỡi lắc đầu, Jungkook mở to mắt với dáng vẻ này là sao? Taehyung có chuyện gì rồi, không được phải vào kiểm chứng. Chưa nghĩ đến thì nước mắt lại tuôn trào rồi, không thể, không thể nào

Taehyung của cậu, không thể chết. Hắn là tất cả của cậu, hắn là thứ duy nhất của cậu, cậu yêu hắn

"TAEHYUNG!! ANH KHÔNG ĐƯỢC BỊ GÌ!!! ANH BỊ GÌ TÔI LIỀN HẬN ANH CẢ ĐỜI!!" Jungkook thét lên muốn chạy vào trong thì bị vị bác sĩ tóm lấy, Jungkook quay sang nhìn ông "Buông tôi ra!! Tôi phải đánh hắn một trận nhừ tử cho hắn tỉnh!! Hắn ta chỉ là đang ngủ thôi!! Ngủ thôi. Tại sao vậy!? Tôi yêu hắn ta mà!!"

Vị bác sĩ một lần nữa thở dài "Cậu có cho tôi nói hết câu không vậy? Hay chưa gì hết nhảy vô cuốn họng của tôi rồi?" *Tiếng hàn*

Jungkook mím môi, cũng đúng... Jungkook chỉ là hành động nhanh hơn não... Không nghĩ đến việc chưa nói hết

Taehyung!? Không lẽ hắn còn sống?

"Bệnh nhân chỉ là động mạnh vết thương nên mất máu quá nhiều đang trong giờ tiến trình truyền máu thôi, vẫn cử động vẫn nói chuyện bình thường vừa sức. Cậu không cần làm quá như vậy, chỉ là do không có thời gian đưa bệnh nhân đến phòng khác vì sợ chậm trễ thời gian truyền máu nên thêm tại ở phòng cấp cứu, đang trong tiến trình tầm vài giờ sau có thể chuyển phòng khác . Còn bây giờ, nếu cậu là người thân trong gia đình cậu có quyền vào thăm" *tiếng hàn*

Jungkook xấu hổ cúi thấp mặt, vậy là Taehyung an toàn rồi... Trong lòng nhẹ hẳn đi, Jungkook biết mình lật mạnh nhanh như lật bánh. Nhưng chỉ có người thân mới vào thăm đi, vậy Jungkook bắt buộc phải nói mình là chồng kiêm vợ hợp pháp của hắn sao?...

"Tôi... Là chồng kiêm vợ của hắn, tôi vào được rồi chứ?"

Vị bác sĩ hừ một cái, chỉnh lại áo không trả lời mà quay đi. Ông khi quay đi chỉ âm thầm nở một nụ cười, giới trẻ hiện giờ ảnh hưởng từ phim quá nhiều sao? Jungkook khi thấy ông và vài bác sĩ phụ theo sau khuất đi thì mình thật nhanh lật đật chạy vào thì dáng vẻ Taehyung đang được truyền máu với đôi mắt vô hồn nhìn cậu

"Taehyung..."

Taehyung cười nhẹ, đáy mắt cong cong khiến cậu bất giác phải cười theo

"Jungkook... Đừng rời xa tôi nữa có được không?" Một lời nói chân thành xuất phát ra từ tận đáy lòng khiến tâm tư Jungkook rung động

Như chỉ mới thoáng qua, như chỉ mới như ngày đầu, như một cảm giác của tuổi trẻ ào ạt về. Nước mắt Jungkook rơi, nước mắt Taehyung cũng rơi

Chỉ cần là Taehyung bây giờ, Jungkook có thể bất chấp tất cả chống đối thế giới thị phi mà đến bên hắn

Chỉ cần là Jungkook, Taehyung nguyện vứt bỏ dáng vẻ băng lãnh nghiêm nghị mà trở nên ôn nhu đến bên cạnh cậu

"Năm xưa thật sự xin lỗi anh..." Jungkook một bước rồi hai bước bước tới

"Năm cũ nếu nó đã là quá khứ không đẹp tôi vẫn mãi mãi tôn trọng nó, hôm nay hôm sau thậm chí là mãi mãi thì tôi vẫn tôn trọng. Taehyung đây xin thề sẽ không bao giờ tổn thương Jungkook nữa... Nào, hãy đến bên cạnh tôi lần nữa, được không?"_Taehyung

"Taehyung, em yêu anh"

Jungkook cười, Jungkook cười nhẹ thanh tao. Cậu gật đầu, gật đầu liên tục, sẽ không đánh mất nữa. Không làm chủ được lý trí mà chạy lại ôm lấy Taehyung, Taehyung cố gắng dồn nén cơn đau nhăn mặt. Taehyung cơ hồ cũng không để ý đến vết thương mà ngoài mặt tuy có hơi nhăn nhưng vẫn tràn đầy hạnh phúc

Jungkook quên mất rằng Taehyung đang bị thương, nhớ lại liền giật mình buông ra liền thấy một mảng máu nhỏ đang chảy ra... Trời ơi, chỉ mới ôm một chút thôi mà. Jungkook muốn đi kêu bác sĩ thì Taehyung kéo tay lại ôm chặt lấy

"Đừng đi, để tôi ôm em một chút..."

Định mắng cho Taehyung một trận thì để ý phản chiếu sau tấm gương là khuôn mặt yên bình đang nhắm mắt nghiền ôm cậu. Thật hạnh phúc

Một chút thôi, chỉ cần một chút thôi cũng khiến hắn hạnh phúc

Hai chú chim nhỏ cũng đã đến lúc tự do và tìm đến hạnh phúc riêng cho mình

Ba lần bảy lượt khó khăn, cũng đã đến kết thúc rồi

Một kết thúc mỹ mãn...

Nước mắt chúng ta rơi, nụ cười cùng nhau nở, vòng tay mở rộng ôm lấy tay trong tay...













Hoàn chính văn....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip