Chương 10

Author: Thiên Lam Tử Vũ

Câu chuyện được dựa trên cái trí tưởng tượng đầy hư cấu và ảo tưởng của tác giả.

________

Chương 10: Suy nghĩ (1)

Đẩy cánh cửa phòng Yoongi đang đóng kín kia, Jimin vẫn là không nhịn được tiến vào xem anh. Phải rồi, tâm của cậu vốn trao cho anh lâu rồi, lâu đến mức cậu có thể làm bất cứ điều gì chỉ cần được ở bên cạnh anh.

Jimin đã nói dối. Cậu nói dối anh rất nhiều. Nói dối mệt mỏi để anh chăm sóc. Nói dối buồn phiền để anh an ủi. Đúng rồi, cậu đã nói dối anh, kể cả lời nói khi ấy.

Yoongi vẫn luôn quan tâm chăm sóc cậu nhiều như vậy. Nhiều đến mức chính bản thân Jimin lầm tưởng rằng anh cũng yêu cậu như cái cách mà cậu yêu anh. Đã không biết bao nhiêu lần cậu ảo tưởng để rồi cười một mình tủm tỉm vui vẻ.

Nhưng dù vậy Jimin vẫn muốn thử lòng anh, cậu nói với anh cậu yêu Taehyung, thằng bạn thân đôi lúc không được bình thường. Cậu hi vọng anh sẽ ghen tuông, sợ mất cậu, sẽ nói lời yêu với cậu.

Tâm trí đã mường tượng ra bao nhiêu cảnh về phản ứng của Yoongi, về cách mà anh với cậu sẽ đến với nhau. Hi vọng rồi thất vọng, đôi mắt của anh ngoài sự ngạc nhiên và bất ngờ còn lại thì chẳng có một chút tình cảm nào cho cậu.

Dù chỉ là một tia ghen tuông hay thất vọng nho nhỏ trong đôi mắt kia cũng chẳng hề tồn tại, Jimin cười buồn. Nỗi sầu bi khi ấy thể hiện nơi đáy mắt mà anh vẫn cho là cậu buồn phiền về tình cảm với Taehyung.

Ngay sau đó, rốt cuộc Jimin cũng dần nhận thấy hoá ra Yoongi vô tâm của cậu cũng biết yêu, nhưng người đó lại chẳng phải là cậu. Biết làm sao được khi mà tâm của anh lại hướng về người khác cơ chứ.

Jimin nhìn khuôn mặt thiên sứ của anh trong lòng có bao nhiêu mệt mỏi lo toan liền bay biến. Cậu vươn tay khẽ vén vài sợi tóc còn vương trên trán anh, chạm khẽ vào làn da trắng âm ấm kia.

Mi mắt Yoongi giật gật, anh mơ màng mở mắt ra. Trông anh bây giờ đáng yêu đến lạ lùng. Khoảnh khắc ấy làm trái tim cậu điên cuồng đập loạn nhịp.

Nhưng chỉ phút chốc liền tan biến bởi vì anh vẫn là anh, Yoongi vẫn là Yoongi của ngày thường.

"Làm cái gì đấy?"-Yoongi cau mày khẽ gạt tay Jimin ra.

Có chút hụt hẫng thoáng qua nhưng cũng nhanh chóng biến mất bởi Jimin biết rất rõ rằng hiện tại anh chỉ đang giả bộ mà thôi. Giả bộ để không ai phải lo cho mình.

"Em đã bảo là đừng bao giờ lên đó nữa, có chuyện gì cứ nói với em. Anh đã hứa mà chẳng bao giờ chịu thực hiện."

"Không phải cậu giận anh sao?"- Thật ra là anh bị mộng du chứ thật tình Yoongi anh cũng chẳng điên tới mức tự sát như vậy.

"Em chẳng giận ai quá lâu bao giờ cả. Anh cứ suy nghĩ phức tạp hoá vấn đề."

Ngừng một lúc Jimin nhìn anh, nhìn gương mặt xanh xao của người cậu thầm thương, chưa kịp để anh lên tiếng cậu đã nói.

"Yoongi hyung, em xin lỗi."- Xin lỗi vì đã làm anh áp lực. Xin lỗi vì lời nói dối của em đã khiến anh phải suy nghĩ nhiều.

"Anh tưởng anh mới là người nên xin lỗi chứ."- Yoongi bật cười khiến khuôn mặt tái nhợt kia có thêm một tia sức sống.

"Vậy anh xin lỗi em đi."- Thấy anh cười trên môi Jimin bất giác cũng nở một nụ cười vui vẻ.

Trong đầu Jimin vốn còn đang suy nghĩ rối rắm về lời tuyên chiến của Jungkook sáng nay liền bị vứt ra sau đầu. Đối với cậu hiện tại nụ cười của anh mới là đáng quý. Tranh tranh đấu đấu vẫn là nên để lúc khác mà nghĩ.

"Ừm, thật ra anh cảm thấy chuyện mình làm xác thực có chút không nên."-Nhưng anh vẫn sẽ làm.-"Anh đáng ra nên suy nghĩ đến cảm xúc của em và Jungkook nhiều hơn."-Anh làm vậy suy cho cùng cũng là tốt cho em và Jungkook.-"Anh xin lỗi em, Jimin."-Lần nay anh sẽ không sai, Jimin à.

Yoongi vừa nói vừa nghĩ, anh vẫn cố chấp giữ khư khư những suy nghĩ đầy lý trí của bản thân mà anh cho là đúng, không thay đổi.

Anh vẫn chẳng bao giờ nghe theo cảm xúc. Thế rồi anh sẽ lại tiếp tục tự làm tổn thương mình nữa thôi, Yoongi.

Lý trí nó đang huỷ hoại chính bản thân anh.

Jimin không biết những suy nghĩ trong thâm tâm của Yoongi nhưng nếu cậu có biết thì đã sao. Chẳng ai có thể thay đổi suy nghĩ của Yoongi ngoài chính bản thân anh ấy cả. Có biết cũng chỉ là thêm một người nữa phải chịu tổn thương bởi chính sự lạnh lùng kia thêm nữa mà thôi.

.......

Vài ngày sau, Yoongi khỏi hẳn. Jin hyung đã ép anh phải nằm nghỉ thêm nhưng anh vẫn quyết tâm quay trở lại với công việc ngày thường của mình.

Album mới gần tháng 5 mới ra mắt nhưng Yoongi vẫn cứ thế ôm đồm mọi việc vào mình.

Rốt cục cũng đến ngày lễ, mọi người trong nhóm thở phào một hơi, cuối cùng họ cũng có thời gian để nghỉ ngơi.

Thế nhưng lịch trình bận rộn nên lại chẳng có ai được về nhà. Jin quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng nho nhỏ về những gì trong một năm mà họ đã trải qua.

Sau khi giao việc dọn nhà cho Namjoon và Hoseok. Jin cầm danh sách ngước mắt nhìn bốn người còn lại.

"Yoongi và Jimin, hai đứa trang trí bánh giống năm ngoái nhé."

"Yoongi hyung đã làm năm ngoái rồi năm nay cho anh ấy đi mua đồ với em đi Jin hyung."-Jungkook mè nheo.

Nó đương nhiên không thể nào mà đồng ý tạo cơ hội cho hai người đó được.

"Không, Yoongi hyung trang trí bánh rất đẹp, phải là anh ấy đi với em mới được."-Jimin phản đối dù rằng đối với cậu mắt thẩm mỹ của anh không hẳn là tốt đâu.

Cậu cũng tự nhiên không thể nào để Yoongi của cậu đi mua đồ cùng con sói đội lốt thỏ kia được.

"Hai đứa bay ngậm miệng lại, đừng có cãi nhau. Jimin với Jungkook đi trang trí bánh, Yoongi hyung, anh đi mua đồ với Taehyung đi."-Namjoon đang dọn nhà, tay còn cầm cái chổi lông gà tiến đến giúp người thương giải quyết mớ hỗn độn khó xử này.

Taehyung hiểu ý kéo tay Yoongi rời đi trước khi căn kí túc xá này trở thành chiến trường của hai con người đang chìm đắm trong tình yêu kia.

.......

" Hai đứa chúng nó bị sao vậy? Chỉ là đi trang trí bánh hay mua đồ thôi mà cũng phải tranh nhau."- Rời khỏi kí túc xá Yoongi vẫn cảm thấy khó hiểu trước hành động và lời nói của Jimin và Jungkook. Anh chìm đắm nghĩ thậm chí còn quên cả việc cổ tay của mình vẫn đang bị Taehyung nắm lấy.

Taehyung liếc qua chỗ tay mình đang nắm lấy cổ tay anh kia cũng không buông ra. Miệng khẽ cười, Taehyung nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ kia.

"Anh ngốc thật hay giả vờ ngốc đấy?"- Taehyung nói miệng vẫn giữ nụ cười hình hộp quen thuộc.

"Ngốc cái *beep*, anh mày biết rõ là hai thằng kia muốn làm chung với anh chỉ để anh giúp tụi nó làm hết mà thôi. Ai bảo anh mày là thiên tài."-Yoongi trừng mắt nhìn Taehyung rồi tự luyến, anh vẫn không nhận ra tay mình đang được bàn tay ai đó mon men nắm lấy.

Ừ, vì anh là thiên tài nên anh mới làm đổ gục được cả bốn người tụi em.

Chờ đã!

Bốn người?!!

________


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip