Chương 41
Author: Thiên Lam Tử Vũ
Câu chuyện được dựa trên cái trí tưởng tượng đầy hư cấu và ảo tưởng của tác giả.
________
Chương 41: Quên
Vị mặn vẫn lấp đầy nơi cổ họng. Yoongi cần nước, thứ thức uống thanh mát ấy. Anh lê thân thể nặng nhọc của mình đứng dậy bước đi. Jimin đã làm đúng như ý anh, rời khỏi hoàn thành lịch trình dở dang của mình. Lời nói kia đã tác động sâu sắc đến thằng bé.
Biết rõ cảm giác bị phũ phàng là như thế nào nhưng cuối cùng anh vẫn kéo theo người chịu cùng nỗi thương đau với mình. Nếu Jungkook và Taehyung đang hành hạ anh thì lúc này anh cũng đang đày đọa lại đứa em tên Jimin.
Đau một lần rồi thôi còn hơn như anh tuyệt vọng, thống khổ với chính những lần dây dưa không dứt với tình cảm của mình. Nỗi đau gần như đã cắn nát linh hồn này. Anh thấy được tâm mình trống rỗng đến dần mục nát.
Không muốn hủy hoại thằng bé, chi bằng anh tự hủy hoại chính mình.
Màu nắng của mùa đông đã nhạt không cần chứa thêm một người như anh.
Tất cả là lỗi của anh. Là anh khiến một Jungkook đáng yêu bỗng biến chất. Là anh khiến một Taehyung ngốc nghếch trở nên điên cuồng. Là anh khiến một Jimin tốt bụng phải khổ đau.
Xin để anh tự mình hứng chịu, những sai lầm bản thân đã gây nên.
Mơ, giá mà mọi thứ thật sự chỉ là một cơn ác mộng.
Quên, nếu như có thể quên được tất cả.
Mở ra chiếc điện thoại đã không được anh sử dụng từ hôm qua tới giờ. Những cuộc gọi nhỡ và số máy kéo dài trên danh bạ. Là của Taehyung cũng là của Hoseok.
Những tin nhắn sớm lấp đầy, không ngừng nhắn, không ngừng gọi dường như muốn ai kia phải trả lời.
Yoongi không đọc cũng không gọi lại. Cuộc hội thoại đã kết thúc, đã nhỡ thì chẳng thể bắt máy được.
Một chuyến tàu chạy đi không bao giờ chờ người đến trễ. Tất cả quá muộn để tiếp tục lại một lần nữa.
Đêm hôm qua đã là lần cuối cùng cho mối tình dở dang này. Chúng không đi đến đâu cả, anh vẫn chỉ nên là anh thôi.
Tay vừa buông điện thoại lên bàn, tiếng chuông đã vang lên, điện thoại rung lên từng nhịp báo hiệu một cuộc hội thoại mới lại bắt đầu.
Đoán là Taehyung, Yoongi không muốn nhìn cũng không muốn nghe. Dường như hiểu thấu lòng anh, điện thoại rung rồi lại tắt, tắt rồi lại rung, kiên trì dằng dặc cho đến khi tâm trí của anh mỏi mệt và đầu hàng.
Cầm lên điện thoại, màn hình đã chẳng phải là của Taehyung như anh nghĩ. Một người hoàn toàn khác, người mà anh vốn không nghĩ đến ngay lúc này.
Jungkook, đứa trẻ kia lại bắt đầu tìm đến.
Nó vẫn không chịu buông tha cho anh, ý định của nó là gì đây?
Do dự giây lát, cuối cùng Yoongi vẫn bắt máy. Jungkook sẽ chẳng để yên nếu anh còn tiếp tục chần chừ.
"Có chuyện gì?"- Nhưng điều đó không có nghĩa Yoongi sẽ ăn nói ngon ngọt nịnh bợ kẻ đang nắm thóp mình.
"Lạnh lùng thế Yoongie? Bé yêu gọi mãi sao anh không nghe máy, hử?"- Giọng điệu của Jungkook bỡn cợt rồi càng trở nên kệch cỡm.
Nó vuốt ve lọ thuốc trong lòng bàn tay.
Để em xem anh còn ương ngạnh như thế đến lúc nào.
Sắp tới anh là người chạy theo em chứ không còn là em chạy theo anh đâu, cục cưng bé nhỏ ạ.
"Bé yêu cái *beep*, tao sớm đã không còn hứng thú nói chuyện với mày!"
"Vậy ư? Anh đang muốn đoạn ghi âm ấy bị phát tán à? Cũng phải thôi, anh đã dâm đãng đến mức ấy kia mà!"- Jungkook thư thái tựa lưng vào ghế nhàn nhạt cười khẽ. Giờ nó đang là người chiếm thế thượng phong. Con mèo nhỏ kia buộc phải nghe theo nó.
"Khốn kiếp, mày có thể hủy đi tao nhưng tao cấm mày hủy đi tiền đồ của cả nhóm."- Yoongi phẫn nộ hét lên, cổ họng đã khàn nay còn khàn hơn. Âm nhạc là giấc mơ của anh, anh không muốn bất cứ ai hủy hoại điều đó.
Cả những thành quả sau những ngày dòng dã luyện tập và cố gắng.
Nỗi tức giận nháy mắt che mờ suy nghĩ.
"Vậy thì đến đây đi Yoongie, em không biết mình sẽ làm gì nếu anh trễ hẹn đâu?"
Yoongi thật ra ngốc lắm. Anh không thấu Jungkook, nhưng thằng bé lại hiểu rõ anh. Nó biết yếu điểm của anh, dùng cái điểm yếu đó chế ngự anh.
Âm nhạc là thứ duy nhất có thể rằng buộc Yoongi.
Anh thật ra không hề biết, Jungkook cũng chẳng nỡ lòng nào hủy đi công sức của chính mình gây dựng cùng cả nhóm đâu.
Đó là ước mơ của anh nhưng cũng là khát vọng của nó.
Nó chỉ đang dùng thứ kia làm mồi nhử dụ con mồi nhỏ vào bẫy.
Không ngoài dự đoán con mồi kia đã dính bẫy, giờ thì chỉ chờ việc mà nó đang đợi đây thôi.
.......
"Anh đến cũng thật nhanh đấy, Yoongie!"- Jungkook chống cằm nhìn người vừa mới bước vào.
Vẫn bộ đồ đen kín mít ấy nhưng khiến mắt nó không thể rời đi đâu được. Chúa mới biết được con tim của nó đập điên cuồng đến mức nào khi lại gần anh. Nhất là cái cảm giác những tế bào đang được giãn nở và nỗi khao khát từ tận sâu trong đáy linh hồn.
"Đây sẽ là lần cuối cùng tao với mày gặp nhau như thế này đây!"- Ngay cả khẩu trang Yoongi cũng không kéo xuống đáp trả một câu vô cảm. Anh chính là không muốn nó nhìn thấy mặt mình lúc này.
"Thế mà chúng ta sẽ có thể gặp nhau dài dài ấy."- Jungkook câu môi, nhếch mép nở một nụ cười như có như không. Tà tứ đến mức Yoongi sởn da gà rồi có cảm giác lành lạnh nơi sống lưng.
"Nói điều kiện của mày đi, biết đâu tao có thể đáp ứng!"- Dù có cảm giác bất an nhưng trái lại Yoongi lại quá đỗi bình thản.
Về khí thế tuyệt đối không thể thua.
"Đơn giản lắm, trước hết anh cứ uống tách cafe này rồi chúng ta nói chuyện tiếp."- Jungkook đẩy tách cafe lại chỗ Yoongi.
Giấu sâu nỗi chờ mong vào trong lòng, nó nhìn chằm chằm anh như nếu chỉ nháy mắt một cái liền bỏ lỡ thời khắc quan trọng nào đó.
"Tao không muốn uống, mày nói luôn đi."- Yoongi lắc đầu từ chối.
Ai biết được thằng khốn này lại bỏ gì vào tách cafe kia. Một lần uống phải thứ thuốc ấy là quá đủ, anh không muốn lại phải chịu thêm dày vò về thể xác.
"Vậy điều kiện của tôi là anh uống hết tách cafe này."- Jungkook không chút chần chừ trả lời. Nó biết thừa anh đang đề phòng nó. Vậy thì cũng chả cần tính toán làm gì cho thêm mệt mỏi.
Yoongi thoáng do dự. Lại nghĩ nếu thật sự xảy ra vấn đề, nơi đông người thế này nó cũng chẳng dám làm gì anh. Chỉ cần anh cố chịu đựng, cố lết cái xác mệt mỏi này về lại căn nhà của Jimin đang vắng người tạm trú một hôm, vậy sẽ chẳng có gì xảy ra hết.
Nên làm một lần cho xong mọi thứ. Cảm giác bị đe dọa này anh không thể chịu đựng thêm.
"Nếu đó là ý của mày!"
Kéo xuống lớp khẩu trang, khuôn mặt nhợt nhạt của anh lộ ra. Đôi môi khô khốc thiếu sức sống, bị thương, rách nát và dường như nó đã phải trải qua một cuộc tra tấn dữ dội. Mắt anh thâm quầng, một đêm không hề ngủ khiến trông anh như người bệnh mới rời giường.
Yoongi cầm lấy uống cạn ly cafe, vị đắng mà anh yêu thích không hiểu sao lại xen vào chút ngọt ngào, hương thơm nhàn nhạt tràn vào chóp mũi. Có gì đó khiến anh mê say như muốn được thưởng thức mãi thứ chất lỏng này.
Từng khoảnh khắc trong đầu vận chuyển, một thước phim chạy chậm trong đầu. Yoongi ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Mờ dần hình bóng của Hoseok, cái ôm của Taehyung vùi vào màn sương, nắm tay dịu dàng của Jimin cũng thoảng theo gió bay đi. Trong tâm trí phút chốc trống rỗng chẳng còn lại gì.
Những ký ức vẫn như thế tồn tại bất quá lại không hề có cảm giác. Vẫn là Hoseok nhưng không khiến anh yêu thầm. Vẫn là Taehyung nhưng không khiến anh thấy ấm áp. Vẫn là Jimin nhưng không khiến anh rung động. Cảm giác đối với họ tựa theo làn sóng rút khỏi bờ không còn lại một chút gì.
Như đã quên điều gì mà anh không thế nhớ tới được. Từng sợi tơ vương vấn nơi cõi lòng, day dứt đã sớm tan biến vào hư vô. Xúc cảm đã thật sự mất đi hay chỉ đang ẩn giấu sâu tại một nơi nào đó.
Anh nhìn thấy trong ký ức kia một gương mặt. Người trẻ hơn anh những bốn tuổi, giác quan mở rộng, đôi mắt lấp đầy hình bóng người kia. Trái tim đập mạnh, trí nhớ không thôi ngưng nghĩ.
Đầu anh đau quá, mọi thứ cứ rối loạn như mớ dây thừng thắt lại vào nhau chẳng thể nào gỡ nổi. Đáng lẽ phải là hận, sao cứ nghĩ mãi về người nọ. Sao mọi giác quan như được nâng lên, xúc cảm muốn được chạm vào. Nỗi nhớ nhung dù ở ngay trước mặt.
Đây là thích?
Hay là...
Yêu?
Anh đang quên một thứ gì đó rất quan trọng, vẫn không thể tài nào nhớ ra nổi. Ôm đầu và cố nghĩ. Phải chăng anh đã điên rồi. Thằng bé đã hành hạ anh đến mức này cớ sao còn được gắn vào một được một yêu.
Anh đã mất đi thứ gì?
Anh đã quên đi sao?
Rốt cuộc chuyện quái quỷ nào đang diễn ra.
Đầu đau quá, nghĩ lại đi, nghĩ lại đi !
Quên, sao lại quên?
________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip