cho em vĩnh cửu (gói trong muôn ngày)

viết bởi weonxx | design: Cornie


1.

Jimin tin rằng thế giới này được phân ra làm hai loại người: băng và lửa.

Những người như lửa chạm vào linh hồn của rất nhiều người, và chóng vánh rời đi, những tàn tích còn lại biến dạng dị thường, cái động chạm hằn trên da thịt sẽ thành những vết bỏng rát cay, những con đường lửa đi qua chỉ để lại sự tàn diệt, mục đích duy nhất của lửa là hủy hoại nhiều sinh mạng nhất có thể.

Những loại người như băng thì khác một chút. Họ thích tận hưởng thời gian, tiến dần đến lõi tim của một con người, rồi đóng băng tất cả. Chậm rãi và cẩn trọng. Sự lạnh lẽo của họ dần xuất hiện, và đây là cách họ vận hành, cuộn các khối tim lại với nhau, và chỉ bằng một cái chạm, hoàn toàn hóa đá. Bàn tay giá buốt của thần Chết.

Điểm chung của hai kiểu người trên, họ cơ bản giống nhau, đều tin kẻ còn lại là ác quỷ. Nhưng Jimin thừa biết, cậu chưa từng là thiên thần. Jimin chính là lửa đỏ, những người còn lại ngụy tạo nên thế giới giả lập tốt đẹp, độc ác như băng. [1]

0.

Jimin không thể ngừng khóc.

Cậu đang ngồi trong góc phòng, cuộn tròn người lại, hai tay siết chặt lấy gấu áo nát nhàu, mím môi cố ngăn không cho tiếng nấc trào ra.

Cậu luôn là đối tượng bị bắt nạt ở trường tiểu học. Chuyện này đã diễn ra ngay từ ngày cậu còn bé, càng lớn thì mọi chuyện càng tệ dần hơn.

Jimin đã sống những tháng ngày vô thanh. Lặng lẽ ngắm nhìn những gương mặt lạ lẫm lướt qua bên đời, cậu bị cự tuyệt để hòa vào một phần của dòng chảy, không thể nào thuộc về những nơi huyên náo, không bao giờ được chào đón ân cần. Mớ rối ren phức cảm đó bị nén vào một chiếc hộp khóa kín, ngày càng chất đầy và chất đầy hơn, nắp hộp căng tức, chốt khóa cũ kỹ hoen gỉ, và một ngày, bùm, nó bục vỡ. Jimin không có cách nào giải quyết hệ lụy kéo theo sau đó. Dây nhợ này kéo theo dây nhợ khác, nhưng loại cảm giác đầu tiên, mãnh liệt nhất: Một cơn thịnh nộ và rành mạch tức tưởi. Chúng bóp cậu chết ngạt, phải đưa chân ra giãy hùng hục khẩn cầu sự sống.

Cậu đã kìm nén quá nhiều rồi, và giờ đây nó giống như một sự giải thoát, cuối cùng cậu cũng cho phép bản thân bộc lộ những cảm xúc chất chồng như rơm rạ. Cậu được quyền cảm thấy mình đáng thương, dù sao cậu cũng là con người, chứ không phải là một cái vỏ rỗng, hay một món đồ hư hại ném ra giữa đường. Nhưng càng nghĩ nhiều về chuyện này, cậu lại càng cảm thấy tức giận, dạ dày cậu đột nhiên co thắt, không khí trong buồng phổi cũng bị rút hết ra ngoài. Tâm trí cậu chồng chéo những câu nhục mạ, "Mày là đồ quái đản, tốt nhất là biến đi cho khuất mắt bọn tao."

Và dù cậu có đặt nhiều niềm tin như thế nào thì những điều tốt đẹp cũng không bao giờ xảy đến, số phận luôn biết cách đày đọa con người.

Lửa bùng lên, bắt đầu từ bàn học trước mặt và lan đi nhanh chóng, sự sống như bị co hẹp hoàn toàn chỉ trong tích tắc dưới sắc đỏ. Jimin không hiểu chuyện gì đang diễn ra, phút trước cậu còn đang sụt sùi nước mắt, giây sau thì mọi thứ bị biển lửa nuốt chửng. Lẽ ra Jimin phải thét gào kêu cứu, để ai đó có thể nghe thấy và giúp cậu. Nhưng quá hoảng sợ, lồng ngực cậu thối rữa, tim cậu nhức mỏi như mang đá tảng, cả căn phòng bắt đầu quay cuồng. Vào thời khắc đó, cậu vô cùng hy vọng rằng bố mẹ đã nhận ra sự khác lạ, họ sẽ gọi cảnh sát và xe cứu hỏa, nhưng đoạn đường đến nhà cậu thường bị ùn tắc giao thông. Cậu muốn đứng lên và bỏ chạy, nhưng lối ra vào duy nhất đã bị lửa vây kín và Jimin ngồi co ro tại chỗ, không biết đang đợi đám cháy hay xe cứu hỏa đến gần.

Ngột ngạt quá, cậu không thở được, mắt cậu cay xè, tầm nhìn nhòe dần đi. Cậu gượng đếm đến năm, nhưng những con số đang dang dở nằm lại nơi đầu lưỡi chưa kịp nhảy vọt ra, thì cậu gần như mê man bất tỉnh.

Một giọng nói cất lên, như thể người kia đang đứng ở đầu còn lại của một đường hầm tăm tối, cậu có thể nghe thấy nó rất rõ ràng, kề sát bên tai, nhưng âm vang của nó dường như ở một nơi xa xôi lắm, "Đừng lo, cậu sẽ ổn cả thôi," tim cậu hẫng một nhịp và bằng tất cả sức lực cuối cùng sót lại, cậu cố mở to mắt, nhìn quanh. Đầy ngọt ngào và nghiện ngập trong từng lời nói, bấu víu lấy sự chú ý của cậu, cậu sợ phải nghe thấy chúng.

Đó là lần đầu tiên, cậu biết, mình là lửa. Chấp nhận việc này thật quá khó khăn, những sự bức bối tối tăm, những góc khuất người đó trong cậu, những kìm nén, đều dễ dàng dùng nó để chống lại kẻ khác. Cơn nóng giận bộc phát, cảm xúc điên cuồng không kiểm soát, đều phát hỏa, có rất nhiều nỗi trần ai dễ dàng vướng phải, nhưng mà đau lòng nhất, có lẽ là việc cậu phải đương đầu với nó một mình. Như kiểu một phong bì tuyệt mật bị niêm phong dán kín, không bao giờ được hé mở, không được để lộ ra cho bất kỳ ai cả. Jimin đã sống những ngày dài như thế.

Đã có những lúc trong quá khứ Jimin thoáng nhận ra, khi cậu thơ thẩn làm cháy cánh hoa bồ công anh những ngày nắng vỡ đầu rong chơi không về nhà sau giờ học, cậu đốt một que diêm bằng cách ngắm nhìn nó không rời mắt một hồi lâu. Nhưng Park Jimin lúc đó không bao giờ hiểu được, rằng đây là chuyện hoang đường, rằng không phải ai, cũng chính là lửa, hủy diệt mọi thứ họ chạm vào, kể cả bản thân và những điều họ dựng tạo.

0.1

Taehyung cảm thấy có gì đó không đúng, cậu cũng không biết vì sao. Rất nhiều người đứng bên ngoài tòa nhà, họ nói bằng phương ngữ khó hiểu, tay liên tục chỉ trỏ lên tầng lầu có khói đen bay ra mù mịt. Khung cảnh xung quanh quá đỗi xa lạ, cậu chưa một lần đặt chân đến nơi đây.Và trong đống hỗn loạn những tạp âm, cậu nghe được tiếng tim ai đó đập loạn nhịp rồi yếu dần đi, không thể đợi chờ được nữa, cậu lập tức dịch chuyển xuyên không.

Càng tiến gần đến, cậu nhắm mắt, và cố nghe thêm lần nữa.

Đây rồi. Cửa phòng màu cam, một thằng nhóc trạc tuổi đang nằm cuộn tròn lại như một quả bóng, và vài giây ngắn ngủi, cậu đã đứng kế bên, nâng người thằng nhóc lên và nó dựa hẳn vào cậu, mặt vùi vào hõm cổ, hơi thở gấp rút và nặng nề. Taehyung không hỏi có chuyện gì xảy ra; Taehyung không cần biết, cậu chỉ cần đứa trẻ này bình yên.

"Hít thở đi, nghe nhịp tim tớ này, thở đi". Taehyung nhìn xuống gương mặt lem nhem, tay vuốt mớ tóc ướt đẫm mồ hôi ra khỏi trán.

"Cảm ơn," đứa nhóc thều thào nói, Taehyung lắc đầu.

"Đừng nói cảm ơn, cậu cần thở," Taehyung quá dịu dàng.

Chớp mắt một cái, Taehyung đã lao khỏi đám cháy, và rồi hình ảnh duy nhất còn bám trụ trong tâm trí của mỗi người đêm đó, là tàn tro bay cùng những con hạc giấy treo ngay cửa phòng bị lửa bén vào, đỏ lên rồi tan biến.

"Hãy nghỉ ngơi," và đất trời tối sầm lại.

Hiện tại.

Ác mộng, một đêm tồi tệ, Jimin tỉnh dậy với mồ hôi ướt đẫm cả người và một sức nặng vô hình đè lên ngực trái. Hàng vạn ý niệm chạy trong đầu cậu - những hồi ức của tuổi thơ, hình ảnh bố mẹ cùng người em trai, cậu bị xô ngã, bị bắt nạt và rồi đám cháy. Tất cả hiện lên vô cùng sống động trước mắt. Jimin nói không thành tiếng, cả người run rẩy, cậu ngồi bật dậy, nhìn xuyên vào đêm đen, những góc tối trong phòng có hình thù như những con quái vật đang giương mắt ra nhìn cậu. Thở ra, hướng ánh nhìn lên tủ quần áo và bắt gặp một đôi mắt trắng dã, nhưng không phải, đó chỉ là mớ áo khoác cậu vứt bừa lên đó. Không có bóng ma truy đuổi cậu, lũ thợ săn phù thủy cũng không hiện diện, chúng không đến để bổ đôi linh hồn.

Những chuyện xưa cũ cứ lởn vởn xung quanh, một mũi tên cắm sâu vào não, mỗi cú xoáy lại càng khiến bi kịch này trở nên đớn đau hơn, chúng vẫy vùng, chờ phóng thích. Hoặc có lẽ tất cả đều nằm trong đầu cậu, đều là sản phẩm của trí tưởng tượng, không gia đình, nhóm bạn bảy người không có thật, Taehyung cũng không phải là của cậu. Dĩ nhiên, Taehyung không phải là của cậu, nhưng cậu luôn mong muốn như vậy. Và rồi cậu nhận ra cậu luôn là một kẻ hèn nhát, tốn quá nhiều sức lực vào việc bỏ chạy khỏi những rắc rối vây quanh. Cậu không thể trút được những phiền muộn, sợ chúng ăn mòn con tim của người khác, cậu đành giữ hết lại, để chúng hủy hoại riêng cõi lòng mình. Cậu vô thức đưa tay lên đầu giường tìm kiếm, điện thoại.

Mất một lúc lâu Jimin mới mở được khóa màn hình, cậu nhanh chóng bấm vào danh bạ. Mẹ. Bố. Anh Seokjin. Em trai. Taehyung. Cậu nhấn nút soạn tin nhắn.

Taehyung?

Gửi đi.

Đồng hồ trên điện thoại hiển thị một giờ ba mươi phút, có lẽ Taehyung đang ngủ say, nhưng ngay lúc này đây, cậu cần Taehyung ở ngay bên cạnh. Cậu nghĩ về Taehyung, cậu luôn nghĩ về Taehyung. Một người đầy sự nhẫn nại và lòng vị tha, đối xử với mọi người tử tế và ân cần. Taehyung giống như là hoa hướng dương, rạng rỡ hướng về ánh mặt trời, tươi mới và tràn đầy năng lượng, lan tỏa những điều tốt đẹp đến thế giới, Taehyung cũng chính là trung tâm của vũ trụ, mọi thứ khác, chắc chắn đều xoay quanh. Jimin không biết nên cảm thấy thế nào về việc đó.

Ngực cậu co thắt dữ dội hơn mỗi giây trôi qua mà không nhận được lời hồi đáp. Cậu nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.

"Taehyung, làm ơn có thật, tớ van cậu, làm ơn là thật, tớ cần cậu tồn tại," Jimin khẩn thiết như đang cầu nguyện. "Xin cậu."

Jimin đưa mắt nhìn xuống sân, sương bắt đầu rơi nhiều, bây giờ đã muộn, nhưng Jimin chắc chắn rằng có gì đó thôi thúc cậu, một cái gì đó mạnh mẽ sâu thẳm, buồn phiền chuyển hóa thành giận dữ. Bóng tối lan vào. Cậu mệt mỏi đón chào nó.

Cậu đứng dậy khỏi giường, đi về phía cửa, chần chừ một lúc khi đặt tay lên chốt và xoay, gió lạnh ùa vào, vài phút vài giây trôi qua, bóng cậu hằn lên ô cửa kính, chính là cậu, nhưng cũng chắc chắn là một kẻ lạ mặt. Tiếng bước chân nhẹ tênh, Namjoon mở đèn bước vào nhà, một túi rác bị vứt lại ở chân hành lang nằm trơ trọi bì bõm. Lần này, cậu không đi theo con đường mọi khi nữa, chân dẫn lối về phía ngược lại, con đường mà đi qua khoảng sân, vào đường lớn, rẽ phải tại một ngã tư.

Đến hồ bơi.

Hiện tại 2.0

"Sao chúng mình không ngồi lặng im bên nhau một chút đi?"

Giọng Jimin vang lên vào thời khắc đó đẹp đẽ như hoa nở giữa một góc rừng. Cậu ngước lên nhìn Taehyung dịu dàng, mắt cong lấp lánh. Cái lạnh thấu da thịt năm độ Celsius của Seoul những ngày đông dội lên tầng khí quyển rồi phả ngược lại xuống uốn lượn vừa khít phiến lưng trần. Tay Taehyung đưa ra, để Jimin nắm lấy, họ cùng nhau ngồi xuống cạnh bể bơi.

Ba giờ sáng. Vội vã của đô thị cũng vận hành theo thời gian. Một bể bơi hiếm hoi lúc nào cũng mở cửa, nơi thú vị để nhấn mình xuống dòng nước đậm đặc mùi thuốc tẩy, ngụp lặn chới với để nước tràn vào mắt vào phổi, để thôi nghĩ suy quá nhiều, để thực tại vẫn vận hành, ta không hề bỏ chạy. Jimin không thích việc mình cứ bị bám theo.

Mấy cột đèn trắng nằm quanh bể bơi được thắp sáng, nhức nhối vào những đêm mùa hạ ít mây trời, giờ đây đuối dần trong màn sương và bóng tối. Taehyung thở dài, mắt dán chặt vào những màng gạch xanh nứt vỡ, cậu thử đưa một chân xuống hồ, giá băng truyền thẳng lên tế bào, một thói quen xấu của Taehyung, cậu không có khả năng phản vệ và luôn đầu hàng trước những cam go, lập tức buông thõng chân còn lại xuống hồ, nước gợn lên vài vòng tròn nhỏ rồi lan rộng. Jimin bật cười níu giữ rất nhiều ẩn khuất. Taehyung khẽ đung đưa chân, đợi chờ.

"Sao cậu biết tớ ra đây?" Jimin phá tan sự tĩnh lặng, nghiêng đầu về phía Taehyung.

"Nhắn tin mà cậu không trả lời, mỗi khi cậu muốn cắt đứt kết nối với nhân loại, chỉ toàn ra đây." Taehyung nói bằng chất giọng pha chút hờn dỗi, nhưng vẫn dịch người một chút để Jimin dễ tựa vào hơn. Gió thổi, hàng cây xào xạc ở tít bên kia bể bơi vẫn được nhìn thấy, người ta đặt những chùm đèn chiếu ngược lên từ phần gốc, cây càng cao thì những tầng lá càng dày hơn, ánh sáng bị khuất lấp cũng nhạt dần đi, chóp cây lẫn hẳn vào đêm đen quánh. Taehyung mơ hồ cảm thấy chúng như bị chặt ngang, đứt đoạn sự sống đang vươn cao hy vọng. "Nhưng mà cậu ở đâu, tớ cũng tìm được đường đến bên cậu thôi, kể cả khi tớ không triển khai phép thuật."

"Tớ tưởng cậu chỉ dịch chuyển đến những nơi cậu đến rồi thôi?" Jimin nói bằng giọng nồng ấm, mắt vẫn nhìn vô định xa xăm.

Taehyung khẽ nhún vai, một câu trả lời bị bỏ dở không cất được thành tiếng, một sự trông chờ nguội lạnh hỗn loạn bụi khói giăng cao mịt mù, chân tình bị treo lơ lửng tan hoang trước gió, không cách nào gỡ xuống, hay đóng đinh thật chặt. Như một thói quen, Taehyung cho tay vào túi rồi chợt nhận ra khi dịch chuyển đến nơi này cậu vẫn đang mặc quần ngủ, chuẩn bị leo lên giường. Cậu thèm rít một hơi thuốc giữa cái thời tiết ương dở chết đi được, làm ấm thân người, thỉnh thoảng cũng tốt, như vậy sẽ không với tay ra mà chạm vào bất kỳ tạo vật sống nào trước mặt với vẻ mặt khốn khổ khẩn cầu những xúc cảm chân thành được lan truyền qua da thịt, không cần phải tỏ ra thảm bại. Nhưng dù sao, Jimin của cậu cũng đang ở đây, và nếu như cách tốt nhất đã hàn gắn và chữa lành những vết thương chưa kịp khép miệng, là chà xát vào tận cùng cơn đau bằng muối, bằng thuốc sát trùng, thì bàn tay đó, chắc chắn phải là bàn tay quyến thuộc, bàn tay của Jimin. Và như vậy thôi, cậu nghĩ cơn đau nào rồi cũng sẽ được chôn vùi.

"Cậu có tin rằng chúng ta có kết nối với nhau không?" Jimin hỏi, không nhận ra cậu đang siết chặt lấy lòng bàn tay của mình, móng tay bén nhọn cứa vào da hằn lên những vệt đỏ. Cậu muốn bắt đầu câu chuyện này nhẹ nhàng nhất có thể, hít thở thật sâu, đừng làm Taehyung lo lắng.

"Không có gì ngẫu nhiên, tất cả đều là định mệnh," Taehyung nghiêng đầu một chút, mắt nheo lại vì ánh sáng phản lên những cầu thang kim loại của bể bơi lóe thẳng vào. Hít vào. Thở ra, nhìn lên bầu trời. "Mọi thứ đổ vỡ, mọi thứ vẹn nguyên, chỉ cần cậu muốn thì tớ luôn ở đây, ở đó, ở tất cả mọi nơi, thậm chí cậu không cần gọi tên, cậu chỉ cần tớ thôi, thì tớ chắc chắn sẽ xuất hiện rồi," Taehyung thì thầm nói, và chân họ chạm nhau, không ai rút chân về, họ quá quen thuộc với sự tồn tại của nhau trong một không gian hẹp, ngắm mây trời trôi lượn trên cao, cảm nhận tiếng gió thổi ùa vào tai, lắng nghe nhịp điệu của trái tim, quyết liệt chối từ phần còn lại của thế giới phẫn nộ thét gào.

Jimin thích bóng tối, cậu nhận ra điều này, những thứ được đặt dưới ánh sáng ban ngày quá lâu đều lụi tàn, mục rữa, và rồi tan biến. Đêm đen là vĩnh cửu, là trường tồn, là cái ác thống trị bủa vây không bao giờ khoan nhượng, giẫm đạp không thương tiếc lên những thứ thanh khiết, và dù nó hủy diệt linh hồn chúng ta nhiều như thế nào, thì nó cũng chính xác là thứ, giữ cho chúng ta sống sót. Jimin đã muốn nói ra mọi điều ngay khi Taehyung vừa đến, nhưng những ngữ từ bị cuốn chặt trong vòm họng, không có cách nào bật ra khỏi môi, mắt Taehyung sáng ngời nhìn cậu, bỗng dưng những vết xước trong tim cũng không còn nữa, những vết loét rỉ máu kia cũng chỉ còn lại một chút nhói đau. Taehyung đã luôn chữa lành tất cả.

"Tớ ước gì trời lạnh nó đừng nhức nữa," giọng Jimin thản nhiên không đứt đoạn, hơi nhoài người về phía trước, rũ cánh tay phải chìm dần xuống hồ bơi. Vũ trụ này bỗng chốc thu nhỏ lại hạn hẹp như vài phân đất trước mặt, giống như một hố đen liên tục cuộn xoáy, chực chờ phát nổ. Sẹo trên tay Jimin hiện rõ một vệt dài, thẫm như rượu vang hảo hạng, làn nước băng giá phủ lên một lớp bụi mờ loáng thoáng trong không khí, cậu khẽ đong đưa tay, nhìn ngắm nó biến dạng dưới ánh sáng đèn điện.

Sương giăng muôn lối.

Taehyung kéo nhẹ tay cậu lên, những ngón tay cẩn trọng dịu dàng chạm vào tổn thương không hề phai nhạt. Có lẽ thời gian chưa từng bào mòn chúng, chưa từng giúp chúng ta chống chọi lại với bất kỳ những phiền muộn ưu tư nào, nó như một cái nôi trong tiềm thức, ru ta vào những giấc mộng miên man say khướt, khiến chúng ta tin rằng ngày mai vẫn đầy ắp hy vọng được vun trồng, cay nghiệt thay, một trò lừa đảo, một mánh khóe rẻ tiền, chúng ta vẫn mang nặng những lặng câm trên vai qua rất nhiều mùa mưa nắng dãi dầu khác, chúng ta nghĩ mình hoàn toàn tự do, nhưng không, chúng ta chỉ quen dần với điều đó. Taehyung biết, thỉnh thoảng những cơn đau sẽ lan vào tim nhanh như đại dịch, xương thịt sẽ bị nghiền nát vụn dưới những bánh răng cưa, và rồi bản thân sẽ nghi hoặc rằng làm sao chúng vẫn còn đập, và máu vẫn chảy được trong huyết quản chứa đầy những hình ảnh khắc nghiệt xa xôi đó khi chính bản thân chúng ta tin rằng chúng đã được xóa sạch hoàn toàn khỏi trí nhớ, một cơn đại dịch nằm trên lưỡi tuôn ra muôn lời nói dối, những nụ cười giả tạo vất vưởng quanh đời, những ánh mắt thiết tha cứ tưởng là dành riêng cho ta, bỗng chốc trở nên hoàn toàn xa lạ.

"Cậu không muốn nó đừng nhức nữa, Jiminie, cậu muốn nó tan biến, có đúng không?" Taehyung cất tiếng thở dài. Cậu biết tấm trải giường của Jimin có gam màu gì, cậu biết Jimin luôn gọi Espresso đúp khi đến quán của anh Seokjin vào những buổi chiều tà, cậu biết Jimin luôn quan tâm và chăm sóc người khác, vì hơn ai hết, Jimin hiểu cảm giác cô đơn giết chết tâm hồn như thế nào, cậu biết những bài tình ca Jimin không bao giờ xóa khỏi điện thoại là vì hồi ức gắn liền với những mối quan hệ cũ. Cậu biết những mặc cảm tự ti Jimin luôn cố tình che giấu, cậu biết lòng trắc ẩn của Jimin được định hình từ trong tế bào, cậu biết vì sao Jimin có vết sẹo ở bên tay phải, cậu biết quá nhiều điều về Jimin, biết nhiều đến mức, nếu cả hai đột ngột xa cách, mỗi khi có ai đó nhắc đến tên cậu, tim Taehyung sẽ lập tức vỡ tan.

Taehyung biết vì sao Jimin rời bỏ Busan.

"Sẹo của tớ nhức mỗi khi trời lạnh, nó gợi cho tớ về lửa đỏ, rồi tớ chạy trốn ra đây với hy vọng nước sẽ dập tắt tất cả, nhưng rồi nhận ra trời lạnh như cắt lòng, vết sẹo đó càng nhức nhối hơn, tớ không có cách nào thoát ra khỏi chuyện này." Jimin nói, tông giọng dửng dưng, cậu xoay đầu nhìn về hướng khác, né tránh ánh mắt của Taehyung. Hơi khác thường một chút, Taehyung cho rằng, sự vô cảm của Jimin, thật sự là một lời cảnh báo, giống như là tiếng than trách đến tận cùng, kiểu xe hơi chạy trên đỉnh núi bị đứt thắng lao nhanh xuống vực, và cậu đã không nghe thấy Jimin nói chuyện mỉa mai từ lâu lắm rồi, vậy nên cậu đã hơi bất ngờ.

Cái cau mày trên gương mặt Taehyung rơi mất, và một nụ cười nhanh chóng xuất hiện thay thế. Jimin đã trả lời cậu, một thoáng ngập ngừng không hề dễ chịu, nhưng Jimin đã mở lòng, đã nói ra những trăn trở hằng đêm khiến mình thao thức, đã để Taehyung bước vào những nơi tăm tối bị chôn sâu khóa kín, hàng rào kẽm gai bao lấy xung quanh, tưởng chừng như bất khả xâm phạm. Cửa đã mở sau rất nhiều nỗ lực từ cả hai phía, Taehyung không thể nào nguôi trông chờ.

"Tớ tách biệt với một phần thế giới này, tớ bảo vệ họ, chính là giày vò bản thân tớ. Nhưng mà làm sao tớ bỏ chạy mãi được, ý tớ là những thứ tớ mang theo không hề hiện hữu, tớ không thể vứt chúng lại giữa đường. Chúng là mưa triền miên ở Busan tháng sáu mỗi khi người dân ra đường đều phải mang theo ô hoặc trùm áo kín mít, là mặt nước loang loáng chứa chan sần sật mùi muối ở cảng biển, tớ hít vào lúc quyết định dậy sớm ngắm bình minh đợi những tàu đánh cá trở về, giọng cười trẻ thơ giòn giã vọng lại trong những ngõ hẻm vui đùa dưới trời nắng chói chang, là những ngày dài được ấm êm trong vòng tay bố mẹ nuông chiều không cần báo ơn đền đáp, và rồi cũng chính tớ dữ dội kéo va li chạy xa nơi đó, ánh mắt xót thương đầy nghi hoặc của họ đến bây giờ tớ vẫn không thể nào quên, nhưng lời xin lỗi bẻ đôi cũng không có, nghĩ lại thì cổ họng tớ vẫn tứa máu như nuốt một bồ dao găm, tớ có nhà mà không thể về, Taetae," Jimin cũng không chắc lắm vì sao cậu lại run rẩy như vậy, nhưng dường như có cái gì đó thôi thúc cậu phải giãi bày với Taehyung, rằng Taehyung sẽ lắng nghe mà không bao giờ phán xét, rằng Taehyung sẽ mãi mãi cảm thông.

Những biểu cảm của Taehyung thay đổi, một khoảng lặng, và giọng Taehyung nồng ấm vang lên. "Lại đây," rồi ôm chầm lấy Jimin.

"Cậu hẳn là đã đương đầu với mọi thứ chật vật lắm nhỉ," không giống như là một câu hỏi, một sự khẳng định thì chính xác hơn, Jimin có mùi đào tươi, ngọt ngào chín mọng, loại mùi hương giúp Taehyung trấn tĩnh, như thuốc an thần.

Jimin im lặng mất một lúc lâu, đầu vẫn dựa lên vai Taehyung. "Cậu có thấy rằng chúng ta là những người được chọn lựa làm phù thủy, được ban cho phép thuật, rồi thì cũng phải đánh đổi nhiều thứ khác quá đắt giá không?"

"Chắc chắn là vậy, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó cả, như việc thỉnh thoảng khi phiền muộn, cậu sẽ vô thức gây ra hỏa hoạn, hoặc tớ có khả năng dịch chuyển tức thời, nhưng cũng chỉ đến được nơi tớ đã đến rồi thôi," Taehyung thở một hơi thật dài, mím chặt môi. "Tớ cũng muốn làm người bình thường lắm, tớ còn muốn bố mẹ đừng dành quá nhiều thời gian ở hội đồng phù thủy nữa, cậu có hiểu cảm giác mỗi khi về nhà, mở cánh cửa ra và không ai ở đó đón chào mình cả, cậu hoàn toàn bị cô độc, nên có vẻ như quyết định lên Seoul này của tớ là hoàn toàn đúng đắn, gặp được mọi người ở đây, cùng ở chung một ký túc xá thế này, mọi người chính là mái ấm thứ hai của tớ." Taehyung vòng tay lên xoa lưng Jimin, hơi kỳ lạ khi họ lại dễ dàng bên nhau thế này, da thịt chạm vào da thịt, không còn một lỗ hổng nào trong lồng ngực trái cần lấp đầy. Không khí lạnh làm cậu muốn ngừng thở.

"Dạo gần đây cậu có nghe tin gì của bọn thợ săn phù thủy không? Bọn chúng im ắng quá lâu cũng là một dấu hiệu xấu, tớ chỉ lo chúng tụ họp lại chuẩn bị cho một kế hoạch tàn khốc hơn thôi." Jimin chợt nói, dịch người ngồi dậy, những con chữ nặng nề như kim loại xiềng xích dưới chân. Một quả bom hẹn giờ được kích hoạt từ xa, giấu chôn trong những thành lũy kiên cố không ai ngờ tới, và trong tích tắc, tung vỡ, sức công phá dữ dội san bằng tất cả thành một đống tro tàn. "Cát bụi trở về với cát bụi," Taehyung từng nói. nhưng đâu chỉ có những ngôi nhà, hay làng mạc, tính mạng của phù thủy và những người vô tội cũng bị đe dọa, tìm được nơi ẩn náu cũng chỉ là tạm thời, chúng sẽ truy cùng giết tận, hủy diệt bất kỳ sự sống nào le lói, khốc liệt gieo rắc sự sợ hãi kinh hoàng lên những hạt giống chưa kịp đâm chồi, chúng chà xát vào những vết thương tươi nguyên máu thịt, tin rằng bạo lực là cách êm đềm duy nhất để cứu vãn hòa bình. Chúng cho rằng, phù thủy, những tạo vật của quỷ dữ, đáng bị thiêu sống, đáng bị hành hình. Những vụ thảm sát với quy mô lớn từng xảy ra trong quá khứ là minh chứng cho tất cả, làng Salem trong một đêm, không còn lại gì, vết tích mong manh trơ trọi cũng không có, mơ hồ tựa như chưa từng tồn tại, đã dấy lên sự hoảng loạn bất an vào cộng đồng phù thủy - vốn đã sống đời biệt lập, nay phải trốn chui trốn nhủi như mang mầm bệnh lạ. Ngay lúc này đây, Jimin chợt nhận ra, thật quá đỗi đắng cay, để sống thật với bản chất từ khi sinh ra đã khác biệt, không phải là nhận được một món quà, mà chính là phải liều mình chấp nhận sống cuộc đời đầy rẫy cam go phía trước. Không có vị anh hùng nào mà không mang theo bi kịch, nhưng Jimin và Taehyung, nào phải anh hùng.

"Bố mẹ tớ chẳng nói gì cả," Taehyung nói, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Cậu biết có cái gì đó đang đến rất gần, cậu có thể đánh hơi được mùi chết chóc, giống như điện truyền từ ngón chân lên tận thùy não, cậu cảm nhận chúng vô cùng rõ ràng, "Nhưng nếu chiến tranh nổ ra lần nữa, cậu có sợ hãi không, Jiminie?" Taehyung hỏi, thầm thì trong hơi thở.

"Nếu nói chuyện này không đáng sợ thì chắc chắn là đang nói dối, nhưng mà tớ không bỏ chạy, tớ sẽ ở lại. Và chiến đấu với mọi người." Jimin nhìn về phía bên kia của bể bơi loang lổ ánh đèn, ngừng lại vài giây trước khi mở lời, "Dễ dàng gì mà được làm anh em."

Và tay họ đan lại. Đây là cách họ làm mỗi khi thấy bản thân trở nên nhỏ bé, sự gắn kết giúp bản thân không thấy chới với vô hướng giữa biển đời. Ngân hà là bất tận, là vô hạn, tay chạm tay, không chỉ có số phận được nối tiếp, cả thế gian này lập tức ngừng chuyển động. Như thể cậu được kéo đi đến nơi khác hoàn toàn xa lạ, một cơn đau nửa đầu, có thể cậu đang bị vây quanh bởi ảo ảnh. Hồ bơi nhòe nhoẹt không còn rõ ràng nữa, khi mắt họ giao nhau, họ nhìn nhau chừng một phút. Jimin thấy hạnh phúc, đắng cay, sự nhân từ và những cơn thịnh nộ hiện hữu rõ ràng, một đĩa nghe nhạc yêu thích bị trầy xước, những giai điệu thân thương vẫn vang lên nhưng không còn nguyên vẹn, vài trường đoạn mất hút, vài trường đoạn lặp lại quá nhiều lần. Jimin chưa hề phòng bị, Taehyung cất tiếng hát, bằng giọng ca êm ả ru lòng, Jimin đã để bản thân chìm sâu trong mê mộng.

"Wake from your sleep

The drying of your tears
Today we escape, we escape

You can laugh
A spineless laugh
We hope your rules and wisdom choke you
Now we are one in everlasting peace" [2]

Bởi vì Taehyung, luôn giữ Jimin kề bên.

"Có gì đó về thời tiết này, về chốn này, nó khiến tớ cảm thấy yên bình. Tớ không nghĩ là tớ sẽ tìm thấy điều đó ở bất kì nơi nào khác," Jimin nghèn nghẹn, mắt đầy nước. "Cậu có nghĩ rằng kiểu người như chúng ta, xứng đáng được hạnh phúc không?"

"Sao cơ?" Taehyung hỏi, khuôn miệng vẫn mỉm cười.

"Ý tớ là hạnh phúc mãi về sau, chứ không phải là phút giây vui vẻ thoáng qua tạm bợ." Jimin thầm thì, cúi mặt xuống.

"Tớ hy vọng vậy," Taehyung dùng tay nâng cằm Jimin lên, giọng hơi không chắc chắn, nhìn xoáy vào mắt Jimin, "Nhưng cho đến khi đó, đừng rời xa tớ."

Có lẽ vì trời quá lạnh, nên má Jimin ửng một vệt hồng.

Jimin muốn đổ hết lỗi lầm cho số phận, sai thời điểm, sai người. Có thể ở một vũ trụ khác, Jimin vẫn là Jimin, Taehyung chắc chắn chính là Taehyung. Và họ sẽ một kết thúc vẹn toàn viên mãn, một mái nhà trên đỉnh đồi, vườn rau nhỏ để chăm bẵm trước sân, vài em cún và tiếng cười ngây dại của trẻ thơ, thỉnh thoảng cùng nhau đi du lịch. Đó là những thứ Taehyung hằng mong mỏi, nhưng Jimin là ai mà có thể đáp ứng được điều này? Hoặc giả ở một vũ trụ khác, cậu thấy Taehyung đứng giữa một cánh đồng lúa chín, đường chân trời xa khuất ở đằng sau, mắt Taehyung như đúc bằng vàng ròng nhấp nháy, gió thổi mạnh và vạt áo bay lên một chút, Taehyung của cậu đứng đó, huy hoàng trước ánh nắng ban ngày, vẻ mặt tươi vui và hai tay dang rộng chào đón. Rồi cậu vội vã lao vào.

Một dải dài không khí tĩnh lặng, gần tới tầng ozone nhất có thể. Cậu đã mơ họ đó. Chiếc máy bay rời khỏi tầng đối lưu, vùng an toàn, và tới tầng phía trên, tầng ozone không toàn vẹn, với những mảnh chắp vá, xác xơ như vải cũ, và nơi ấy, thật đáng sợ, nhưng cậu thấy điều chỉ có mình cậu thấy, nhờ khả năng quan sát phi thường. Những linh hồn đang bay lên, từ mặt đất phía dưới, linh hồn của người chết, của những người đã ra đi, vì nạn đói, chiến tranh, dịch bệnh. Họ bay lên như đang nhảy dù ngược, tứ chi uốn cong, quay tròn. Những linh hồn ấy nắm tay, đan chân vào nhau, tạo nên một lưới linh hồn khổng lồ, và những linh hồn ấy là phân tử O3, cấu tạo nên tầng ozone. Tầng ozone hấp thụ họ, và được hàn gắn. Vì không có gì là mất đi mãi mãi. Trên thế giới có một quá trình thật đau đớn, đó là hoài mong những gì ta bỏ lại phía sau và mơ ước vươn tới phía trước. Ít nhất cậu đã nghĩ như vậy.[3]

Mọi thứ biến mất, chóng vánh như chưa từng xuất hiện, Jimin không biết phải làm gì với chúng.

_

Ghi chú:


[1]: bài giảng của thầy mình và một câu trong blonote bản hàn của GD

[2]: đoạn nhạc thuộc bài Exit music của nhóm Radiohead.

[3]: đoạn trích thuộc phân cảnh hai trong tác phẩm Angels in America (1992) của tác gia Tony Kushner, dịch bởi phimmoi.net.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip