Chương 2: Từ mai bắt đầu học chung!
Tại Hưởng ngoan ngoãn đi học được bốn ngày ngày thì ba cậu đã hài lòng trả lại chìa khóa xe cho cậu.
Bản thân ông biết Tại Hưởng nói đúng, ông không cần phải lo về trình độ của cậu. Chẳng qua nhìn thấy con nhà người ta khó khăn vất vả vẫn chăm chỉ ôn luyện, mà con mình thì chỉ chơi suốt ngày, không lo lắng mới lạ. Từ khi Tại Hưởng đến trường luyện vẽ lại, ông vẫn thường xuyên tạt ngang xem xem thằng oắt con này rốt cuộc chăm chỉ được mấy phần. Nhìn thấy Tại Hưởng mắt dán vào tượng tay quẹt liên hồi trên bản vẽ, ba cậu an tâm không ít. Vì thế mà tối ngày thứ tư, sau bữa cơm Tại Hưởng đã được trao trả lại chìa khóa xe. Nói gì thì nói, xe buýt nhiều tệ nạn lắm, cũng không thể chủ động trong thời gian. Có xe đi vẫn thuận tiện hơn nhiều.
"Cho nên, ngày mai đi chơi đi!"
Tại Hưởng nằm dài trên giường, ngó cánh quạt quay vù vù trên trần nhà. Người trong điện thoại dùng giọng khinh bỉ đáp lời cậu:
<<Mới lấy lại chìa khóa xe, anh đã muốn trốn đi chơi. Anh nhất định sẽ gặp quả báo đó đại ca à!>>
"Quả báo cái gì, giờ có đi hay không?"
<<Đi thì đi. Nhưng mà có chuyện gì thì đừng có đổ thừa em nha.>>
"Sẽ có chuyện gì xảy ra với đại ca của mày chứ hả nhóc! Miệng ăn mắm ăn muối đừng có nói xui!" Tại Hưởng cười he he, ngồi dậy đi về phía bàn học "Thôi bye nhóc, sắp tới giờ cai ngục đi thăm nuôi rồi, đại ca phải diễn sâu một tí."
Tại Hưởng cúp máy xong liền soạn tài liệu toán ra, bên trái để mấy bài hình học không gian, bên phải để bài đồ thị, chính giữa là đề cương bất đẳng thức. Lúc ba cậu lên tới phòng liền bị cảnh Tại Hưởng đang cẩn thận dán công thức lượng giác tích phân này nọ lên tường làm cho cảm động. Ông lặng lẽ đi tới, Tại Hưởng lại giả vờ không biết, vẫn vuốt vuốt mép tờ giấy cho thẳng thớm rồi dán băng dính lên trên.
"Lo học bài đi, còn công thức nào cần dán, ba dán cho."
Tại Hưởng quay đầu, giả vờ tròn mắt ngạc nhiên, còn mỉm cười rất chi là ngây thơ "Ba, ba chưa ngủ hả?"
"Con lo ôn thi thức đêm học bài, làm sao ba ngủ sớm được. Có cần ba giúp gì không?"
Tại Hưởng lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời "Dạ không, ba đi ngủ đi, mai còn lên lớp mà. Con giải hết xấp đề kia rồi ngủ."
"Ừ, chăm chỉ là tốt, nhưng mà cũng phải lo sức khỏe đó. Đừng có thức khuya quá, giải thêm một đề nữa được rồi."
"Giải một đề nhanh mà ba. Ba cứ đi ngủ trước đi."
Từng câu từng câu Tại Hưởng nói đều làm ba cậu mát hết lòng dạ. Có lẽ thằng nhóc này chỉ hơi vô tâm chứ không đến nỗi lười biếng như ông đã nghĩ. Ba Tại Hưởng hài lòng, cũng không muốn làm phiền con chăm chỉ học hành nữa, liền trở về phòng riêng.
Tại Hưởng vừa đóng cửa lại sau lưng đã thở phào một cái. Cậu đảo mắt tắt đèn bàn học, xấp đề cũng nhét bừa vào cặp. Sau đó Tại Hưởng ôm điện thoại trùm chăn lên mạng đến tận ba giờ sáng.
.
.
.
Chí Mẫn ôm bánh mì ngồi gặm trên hành lang, đợi ca học thứ hai bắt đầu. Vừa lúc đó giáo sư Kim đi ngang. Nhìn thấy cậu, ông liền vui vẻ tiến lại bắt chuyện.
"Chí Mẫn."
"A, dạ!"
Chí Mẫn đang nhai miếng chả lụa, lật đật nuốt xuống nên hơi mắc nghẹn. Cậu đứng dậy cúi chào giáo sư.
"Đang đợi ca học tiếp theo hả?"
"Dạ."
"Sao lại ngồi đây ăn một mình? Không rủ Tại Hưởng ăn cùng?"
"Ơ... Bạn ấy đã về rồi ạ."
"Hả? Về rồi ư?"
"Dạ."
Chí Mẫn còn chưa nói, con trai thầy đã về từ giữa ca trước rồi.
"Hôm nay nó còn có tâm về nhà ăn cơm sao. Vậy thầy nên về sớm một chút. À mà Chí Mẫn, đã tìm được chỗ trọ chưa?"
"Dạ... chắc em chỉ đi đi về về thế này thôi ạ."
"Cứ vậy tốn thời gian lắm, ngồi xe nhiều cũng mệt nữa. Sắp đến ngày thi rồi, em tìm một nơi trọ đi, như vậy ổn định hơn."
"Dạ, để em tính lại ạ. Cám ơn thầy đã quan tâm."
"Ừ. Thôi thầy về ăn cơm để hai mẹ con chờ lâu tội nghiệp."
Nhìn bóng lưng khuất sau cầu thang của vị giáo sư, Chí Mẫn nhún vai lắc đầu. Cậu không hiểu sao Tại Hưởng kia có thể là con trai của một người đáng trọng như vậy. Ừ thì, cậu ta giỏi thật, nhưng mà tính cách hình như không đứng đắn chút nào hết.
Mà thôi, chuyện đó cũng không đến lượt cậu phải quan tâm.
.
.
.
Chung Quốc thảy trái banh bowling lên đường băng, làm đổ tám ki. Tại Hưởng hừ mũi cười đắc thắng:
"Nhóc con vẫn chơi tệ quá, xem anh mày làm đổ mười ki nè!"
Hôm nay Tại Hưởng học được nửa ca sáng, đợi sau khi ba cậu lượn qua kiểm tra rồi, Tại Hưởng liền thu dọn đồ đạc phóng đến trung tâm mua sắm đi chơi cùng Chung Quốc, đàn em trong trường của cậu. Thằng nhóc kia vừa mới nghỉ hè đã nhuộm cái đầu thành màu đỏ, chẳng biết lần tới gặp có thành đầu bảy màu không nữa. Đôi khi đi với nó Tại Hưởng cũng có đôi chút quan ngại, sau này thằng nhóc này sẽ như thế nào đây?
Vừa lúc Tại Hưởng cầm trái banh nặng trịch lên thì có điện thoại tới, cậu bật tai nghe bluetooth lên, nhắm thật chuẩn.
"A lô?"
<<Kim Tại Hưởng! Lăn về nhà ngay!>>
"Á!!!"
Vừa nghe tông giọng gầm gừ của ba mình, Tại Hưởng đã hoảng hồn đến làm rớt banh bowling xuống chân. Trái banh lăn thẳng một đường xuống rãnh, mười ki vẫn đứng sừng sững khiến Chung Quốc phá lên cười hô hố. Nhưng mà Tại Hưởng không quan tâm thằng nhóc đáng chết kia, lòng cậu đang héo dần đi. Tại Hưởng biết, bão nổi lên rồi, lần này toi thật rồi, chết là cái chắc!
"Anh phải về."
"Mới thua có một bàn, anh đâu cần phải..." Chung Quốc còn đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, nhìn thấy biểu cảm sống dở chết dở của Tại Hưởng liền hiểu ra "Bị lật tẩy rồi?"
Tại Hưởng cay đắng gật đầu.
"Làm sao ba anh biết được? Có người chỉ điểm hay sao?"
"Anh không biết. Tóm lại bây giờ về chịu tội trước đã." Tại Hưởng khoác vội áo lên người, chạy hết tốc lực xuống bãi giữ xe.
.
.
.
"Thằng trời đánh này! Mày muốn tao tức chết đúng không?!"
Tại Hưởng quỳ gối giữa nhà, đầu cúi gằm không dám ngẩng lên. Ba cậu cầm cây thước may huyền thoại chắp tay sau lưng chậm rãi đi xung quanh, thỉnh thoảng lại quất một phát lên bàn đánh chát.
Chẳng lẽ chừng này tuổi rồi còn có thể bị đánh đòn?
"Mày muốn chơi thì nói một tiếng, tao cho mày đi, đi rồi biến luôn khỏi đây. Nhà này không có sức nuôi cái thứ ham chơi không ham học! Đã vậy còn dám giả bộ học hành chăm chỉ! Mày dám lừa cả ba mày hả?!"
Ba Tại Hưởng giận dữ mắng, cả gương mặt đã đỏ phừng phừng vì tức giận. Mẹ cậu từ nãy đến giờ ngồi trên ghế giờ mới khe khẽ lên tiếng:
"Ông bớt giận chút, coi chừng bệnh tái phát."
Sao mẹ không nói đỡ cho con câu nào hết vậy?
Tại Hưởng biết mình phạm tội tày trời rồi, không ai có thể đỡ cho cậu. Nhưng mà mẹ cậu không thể nói tốt giùm cậu một tiếng sao?
"Ba... Mẹ... Con biết lỗi rồi..." Tại Hưởng lí nhí, hy vọng sự chân thành của mình có thể giúp ba hạ hỏa một chút.
"Giờ này mà mày còn không biết lỗi nữa, thì tao không biết nói sao với mày luôn!"
Cây thước giáng xuống trước mặt kêu 'chát' một cái. Ui má ơi, nó mà giáng xuống mông chắc in vết ba ngày chưa hết đỏ luôn. Tại Hưởng sợ hãi nuốt xuống một cái.
"Mày muốn tao làm sao với mày đây, Tại Hưởng? Nói!"
"Dạ... Từ mai con sẽ chăm chỉ học, không đi chơi nữa."
"Thật không?"
"Con hứa."
"Không đáng tin chút nào."
Tại Hưởng dở khóc dở cười.
Ba à, có cần tàn nhẫn vậy không?
Trong lúc Tại Hưởng đang nghĩ đến tình huống xấu nhất là bị tịch thu cả chìa khóa xe lẫn điện thoại thì ba cậu đã nghĩ ra một diệu kế để giám sát cậu.
"Từ ngày mai bắt đầu học với Chí Mẫn đi!"
Tại Hưởng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chí Mẫn?
Đó là ai vậy?
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip