V. Love You Out Loud (4)
Tất thảy mọi thứ cảm xúc thừa thãi đều bị gạt bỏ khỏi sự tồn tại của Jimin. Vui, buồn, uất, hận, cậu không cho phép chúng len lỏi vào cuộc đời mình. Cậu luôn vờ rằng bản thân vẫn ổn, và cậu chỉ nhoẻn miệng cười khi thật sự cần thiết. Dẫu vậy mỗi lúc một mình, nỗi cô đơn và sự trống trải lại ấp đến rồi nhấn chìm cậu. Cậu quyết định sẽ không bao giờ mở lời trước Taehyung, trừ trường hợp cậu buộc phải làm vậy - cậu cố diễn cho ra cái ngữ cốt để mọi người tin rằng cả hai vẫn là bạn tốt của nhau. Thế nhưng từ tận sâu bên trong cậu luôn là cảm giác trống vắng.
Và Jimin phát ngán với ánh nhìn chứa đầy thương xót đến từ phía Jungkook, mà đồng thời cậu cũng khá giỏi trong khoảng phớt lờ.
Mà dù sao chăng nữa mọi thứ cũng đến hồi vỡ lở - ngay tại thời khắc Jimin dại khờ khẳng định rằng bản thân đã dọn dẹp sạch sẽ hết muộn phiền và rắc rối khỏi cuộc sống thường ngày. Cậu trở về căn hộ sau cuộc họp nội bộ ở công ty, rồi bàng hoàng trông thấy những thành viên hiện đang có mặt trong phòng khách. Namjoon chợt tằng hắng. "Ngồi xuống cái đã."
Jimin nhướng mày, đoạn cậu vẫn quyết định ngồi xuống chỗ trống giữa Yoongi và Jungkook, bên trên chiếc ghế dài. "Được rồi, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?"
"Tụi mình nói chuyện một lát đi, cả nhóm luôn." Gương mặt Namjoon nhoáng lên vẻ nghiêm trọng. Jimin khẽ gật đầu để Namjoon có thể tiếp tục. "Tụi anh thấy, kiểu như, tụi anh cảm thấy hơi lo cho em."
"Lo gì?" Cùng một tư thế phòng bị, Jimin vặn hỏi ngay lập tức. Chẳng biết họ đã bàn tán gì sau lưng cậu nữa, và ắt hẳn điều này phải khiến cậu khó chịu lắm lắm. Đối với Jimin, sự quan tâm mà họ dành cho cậu thật chẳng khác gì một hình phạt cả.
"Gần đây em cứ như một người khác ấy. Tụi anh ai cũng đồng tình luôn." Hoseok nói, ra chiều vừa bận tâm vừa hậm hực.
"Tụi anh chỉ muốn giúp em thôi." Seokjin lại thêm vào. Jimin liếc nhìn Taehyung, một cách lén lút sao cho hai ánh mắt không chạm nhau, rồi cậu nhanh chóng hướng về phía khác với chủ ý không muốn bị bắt tại trận.
"Em biết là tụi anh quan tâm em." Jimin nghiến răng. "Nhưng có gì đâu, em ổn mà."
"Nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì, thậm chí là việc có liên quan tới một trong số mấy thành viên thì anh vẫn sẵn sàng nghe em chia sẻ." Namjoon nhấn mạnh, và Jimin đột nhiên đứng bật dậy.
"Chẳng có gì cả và em đã nói là em ổn." Âm giọng cậu to hơn mức cần thiết một chút. Rồi cậu vội quay đi, hướng thẳng về phía phòng mình. Tuy nhiên trước khi cậu chốt cửa thì Seokjin đã kịp lao tới và can ngăn. Y xông thẳng vào bên trong. Hành động khiến Jimin bàng hoàng thảng thốt. "Cái khỉ mẹ gì vậy trời?"
"Jimin, không… Bọn anh chỉ muốn giải quyết vấn đề một cách triệt để thôi. Sự căng thẳng đang bao trùm cả nhóm mình. Đó chính là lý do vì sao mọi người lại có mặt ở đây. Tụi mình cần nói chuyện thật nghiêm túc."
"Nghiêm túc bằng cách ép em tới cùng hả? Ý anh là vậy ư?" Jimin như muốn hét lên. "Rồi anh nghĩ tiếp theo em sẽ làm gì? Em sẽ xỉu lên xỉu xuống, moi hết ruột hết gan ra mà kể tất tần tật cho anh nghe hả?"
"Em và Taehyung là sao? Đã có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa?" Seokjin không ngần ngại đánh tiếng hỏi, và Jimin cảm giác như mình vừa lãnh trọn một cú tát thẳng vào mặt ngay khi vừa nghe thấy hai tiếng Taehyung.
"Đây không phải là chuyện của anh." Giọng Jimin âm trầm mà ân ẩn một cơn tức tối sôi sục không sao kìm nén nổi.
"Ảnh hưởng đến cả nhóm luôn đấy. Là chuyện của tất cả mọi người." Seokjin đanh thép đáp trả.
"Tụi em ngủ với nhau rồi đó, xong thằng Jungkook phát hiện buộc tụi em phải chấm dứt." Cơn nóng giận hệt như nước mắt cứ rỉ rít qua thanh giọng Jimin. Cậu tự hỏi Taehyung ngồi ngoài phòng khách hiện giờ đang phản ứng thế nào. Liệu ánh mắt của những người khác có đổ dồn về phía anh không? Ắt hẳn anh phải ước rằng Jimin tốt nhất nên nín đi nhỉ? Dẫu sao thì cũng đã quá muộn rồi.
"Anh không… là… rốt cuộc là thế nào? Ngủ chung?" Seokjin không khỏi thắc mắc. Từ giọng nói còn nghe ra một chút tức tối không cách nào kìm giấu nổi. Anh đâu nghĩ một việc nhỏ nhặt thế kia lại là nguyên nhân cho sự rạn nứt tưởng đâu không thể hàn gắn này.
"Em lỡ thương cậu ấy rồi, anh à." Mọi nguồn cơn cho nỗi phẫn uất bên trong đầu Jimin lần lượt tiêu tan. Cậu không muốn Taehyung mảy may nghe ra gì cả, cậu không muốn những người khác lại cảm thấy phiền hà. Cậu cũng không muốn giải bày gì với Seokjin nhưng cậu biết mình buộc phải làm rõ. Rằng vấn đề ở đây không chỉ đơn giản là cả hai đã ngủ chung hay làm tình.
Thời khắc cậu gom đủ dũng cảm để nhìn thẳng vào mắt Seokjin cũng là lúc cậu nhận ra từ y một nỗi thất vọng vô cùng lớn lao, kèm theo đó còn có chút tàn dư từ cơn điên tiết vừa rồi. Song sự buồn bã in hằn trên gương mặt y mới chính xác là thứ khiến hơi thở cậu như nghẹn lại giữa cuống họng. "Ôi Jimin à." Seokjin thả giọng, và Jimin hết cách nén xuống những giọt lệ, cậu mặc kệ nước mắt đang tràn lan khắp gò má mình. Seokjin đến bên cạnh, kéo cậu về phía y. Tới đoạn này thì cậu chỉ còn biết dựa vào vai y mà nức nở. Và khi vừa buông lơi khỏi vạt áo Seokjin, thì Jimin liền bàng hoàng trông thấy Taehyung đang đứng ở ngưỡng ra vào. Coi bộ dạng anh cũng tồi tệ một cách kỳ quặc chẳng kém cậu là bao. Seokjin hướng theo ánh mắt Jimin, chợt y lùi dần khỏi người cậu dẫu cho cậu vẫn cố tình níu lấy.
"Anh… Em nên nói gì đó đi?" Seokjin khẽ siết vai Taehyung khi lướt ngang qua anh. Căn phòng giờ chỉ còn mỗi hai thân ảnh.
"Tớ xin lỗi." Jimin buông lời. Cậu tự lau mặt bằng chính vạt áo mình. "Lẽ ra tớ không nên nói vậy."
Taehyung mím môi rồi gật đầu. Anh ngó quanh gian phòng hòng tránh né ánh mắt Jimin. "Sao cậu lại nói hết ra thế kia?"
"Tớ không thể cứ nói dối mãi được." Khoảng cách giữa hai người giờ đây tưởng chừng hàng vạn dặm, Jimin thầm nghĩ. Cứ như cả đại dương tràn qua khỏi bờ và mặc những ngọn sóng đẩy họ ngày một xa nhau. Xa hơn, xa hơn nữa.
"Ừ thì… Nếu họ biết thì cũng ổn thôi. Đã đến nước này rồi, tụi mình cũng có thể dễ dàng bước tiếp…"
"Má nó." Jimin nhổ nước bọt. Núi lửa bên trong cậu lại một lần nữa phun trào. Cuối cùng Taehyung cũng đối mặt với cậu. Anh nhướng mày vẻ hoang mang lo lắng.
"Jimin…"
"Tớ rất mừng cho cậu, bởi cậu có thể dễ dàng bước tiếp, chỉ cần vứt bỏ tất cả những gì từng thuộc về chúng ta thôi, đúng không? Thật lòng đó, tớ rất mừng cho cậu." Căm hờn tới mức run rẩy, bàn tay Jimin gồng chặt thành nắm đấm.
"Cậu thật sự nghĩ vậy ư?" Giọng Taehyung nghe bình thản nhưng lại ẩn chứa một thứ gì đó, một thứ mà Jimin chẳng thể định hình hay xác định nổi. Một thứ mà có lẽ Taehyung vẫn gắng giấu đi từ bấy lâu nay.
"Thế tớ nên nghĩ khác đi ư, làm sao? Cậu nhìn cái cách cậu hứng khởi khi - khi xua tay vứt bỏ hết tất cả mọi thứ đi. Mãi tới lúc cậu say khướt, dĩ nhiên, cậu mới nhịn không nổi mà tìm tớ, đúng không?" Taehyung không hồi đáp gì. Anh chỉ hít vào một hơi thật sâu, rồi thở ra. "Nói đi chứ!"
"Không dễ dàng như cậu nghĩ đâu."
"Khốn nạn thiệt." Jimin lắc lắc đầu. "Tớ thức dậy một mình, Taehyung à. Cậu muốn gì có đó, còn tớ thức dậy một mình."
"Không, tớ muốn cậu, Jimin, nhưng tớ không thể và sự thật này như đang giết chết tớ."
Jimin thề, cậu có thể cảm nhận một cách rõ ràng trái tim mình đang vỡ ra thành triệu mảnh vụn. Hầu hết thời gian, cậu vẫn cho rằng Taehyung chỉ đơn giản muốn cậu hãy thỏa mãn anh về mặt thể xác, và cậu thậm chí không biết phải bắt đầu tiếp nhận luồng thông tin lạ lẫm này bằng cách nào. Rồi niềm hy vọng ngu ngốc nhỏ nhoi trong cậu chợt lóe lên chỉ để bị dập tắt bởi chính thực tại. Có quan trọng không nếu Taehyung thực sự muốn cậu, chiếm hữu cậu cho riêng anh, họ làm gì có tương lai.
Hiện thực lại càng trở nên nghiệt ngã hơn.
Jimin thụp xuống giường và Taehyung tiến lại gần, ngồi xuống ngay bên cạnh cậu. Cậu tựa đầu vào vai anh, gắng ôm ấp cái cảm giác thiếu thốn trống trải mà cậu chắc rằng cậu sẽ chìm đắm vào nó mãi mãi. Cánh tay Taehyung vòng qua đôi vai Jimin, và hồi thân mật gần gũi kéo dài tới nỗi khiến tim anh quặn lên đau nhói.
"Giờ tụi mình nên tính sao đây?" Jimin hỏi mà trong lòng ngập ngụa nỗi tuyệt vọng.
“Đau." Taehyung đáp thật khẽ khàng.
…
Họ hàn gắn và sống lại những tháng ngày êm đẹp, một thứ gì đó len lỏi bên trong họ đã chứng minh với họ rằng bản thân họ có chỗ đứng vững vàng tại vị trí trái tim giữa lồng ngực người kia, họ thật sự cảm thấy bình yên. Taehyung quả nhiên không sai, cảm giác cứ đau như địa ngục vậy, nhưng ít nhất thì cậu đã mang anh quay về. Cậu không rõ các thành viên khác hiện đang nghĩ gì nữa, liệu họ đã an lòng hay chưa? Càng không rõ Seokjin có hé lộ sự thật cho tất cả mọi người đều biết? Ừ thì, ắt hẳn ai cũng dám chắc nịch rằng - ở đây đơn giản chỉ là vấn đề thuộc phạm trù thể xác nên chẳng có gì đáng quan ngại cả nếu Taehyung và Jimin gặp gỡ. Thôi, cứ mặc họ, muốn nghĩ sao cũng được.
Jimin lại chờ cho tới một lúc nào đó Taehyung thừa nhận rằng anh đã gặp được một người, và bước tiếp, nhưng thời điểm ấy hẳn còn xa xôi lắm. Rồi cậu chơi vơi ngẫm ngợi, hay là thử tự giải thoát cho chính mình đi, kiếm tìm tình yêu trong một bóng hình khác. Tuy nhiên ý niệm này bỗng khiến cậu mệt mỏi về mặt thể chất nên cậu đoán rằng, cậu cứ một mình thế thôi, ít nhất là hiện giờ. Taehyung sẽ chẳng bao giờ rung động trước bất kỳ một ai đâu, và bản thân cậu cũng vậy - Jimin thầm mong. Để rồi họ có thể thản nhiên sánh bước bên nhau, tại thời điểm BTS đã trở thành một phần trong quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip